“Bà xem lại mồm miệng của mình đi, toàn nói ba lăng nhăng.”
Trần Đông trừng mắt nhìn ông ta: “Cái gì gọi là ba lăng nhăng? Lúc trước ông uống say về nhà cũng nói còn gì. Không phải lúc trước do con ranh Tiểu Tô chết tiệt này gạ gẫm làm cho ông chủ Mã động lòng, rồi từ yêu thành hận đó sao? Con đĩ này, lúc trước tôi không ngờ nó lại biết dụ dỗ đàn ông như vậy đấy.”
Nói tới đây, bà ta lại nhìn Tề Tông Bình bằng ánh mắt nghi ngờ: “Sao giờ ông cứ đứng về phía con ranh đó thế? Này Tề Tông Bình, lẽ nào ông cũng thấy nó xinh đẹp hẳn lên như hồ ly tinh kia nên mới…”
Tề Tông Bình nổi đóa: “Bà điên rồi à? Nó là cháu ruột của tôi đấy!”
Trần Đông phì một tiếng, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, thấp giọng nói: “Có ruột thịt thì cũng chỉ là cháu gái thôi mà. Này, tôi nói ông nghe, đối diện nhà chúng ta mới có scandal mới đấy. Có một người đàn ông, ngủ luôn cả với con gái ruột của mình!”
“Trần Đông, bà suốt ngày ăn không ngồi rồi đi nghe mấy chuyện vớ vẩn ở đâu thế? Bà không cảm thấy rất nhàm chán sao?” Càng ngày Tề Tông Bình càng cảm thấy người đàn bà này chẳng ra sao cả.
Toàn nói mấy câu như cứt chó ấy!
Đúng là ông ta thích phụ nữ, thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng có cầm thú đến mấy cũng không thể nào có dạng suy nghĩ đó với cháu ruột của mình được.
Ông ta lườm Trần Đông một cái, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của người phụ nữ bên ngoài kia. Vừa nhớ đến cô ta, nhớ đến cơ thể trẻ trung mỹ miều đó của cô ta, Tề Tông Bình lại cảm thấy không thể ở lại nhà được nữa. Ông ta cầm chìa khóa lên rồi ném lại một câu: “Tôi có việc phải đi, tối sẽ về rất muộn.”
Trần Đông kéo ông ta lại: “Sao ông lại đi ra ngoài nữa? Dạo này ông hay về muộn lắm đấy nhé. Rốt cuộc ông đi đâu? Ông xã, tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với ông mà.”
“Bà thì có chuyện quái gì mà quan trọng?” Tề Tông Bình gạt tay bà ta ra, giờ bị bà ta chạm vào thôi ông ta cũng cảm thấy khó chịu rồi.
“Ông xem cái bà họ Chương đó, nhìn có vẻ nhà giàu lắm nhỉ?”
“Thế thì sao?” Tề Tông Bình nghi hoặc nhìn bà ta.
Trần Đông thấp giọng nói với vẻ bí hiểm: “Tôi thấy Tiểu Tô không hề muốn gả sang đó đâu! Ông nghĩ mà xem, dù sao cũng đều là Tề gia chúng ta cả. Hay là chúng ta bàn bạc với con bé một chút, để con gái chúng thay nó thực hiện hôn ước đấy đi! Chuyện này ông để ý một chút, đi nghe ngóng xem thế nào. Xem xem rốt cuộc Chương gia kia là nhà thế nào. Còn nữa, cái cậu Chương Vân Tễ kia là dạng người gì, nếu khá thì chúng ta kết thông gia với Chương gia này đi!”
Tề Tông Bình đang định mắng bà ta mơ tưởng hão huyền, nhưng trong đầu lại chợt lóe lên cái gì đó, liền ừ một tiếng, ứng phó hai câu rồi vội vội vàng vàng bỏ đi.
Đương nhiên Tề Tiểu Tô không biết Tề Tông Bình và Trần Đông đang nghĩ gì. Có điều, cô cũng không có hứng thú muốn biết họ nghĩ gì. Xuống dưới nhà, cô mời bà Chương lên xe, Đồng Xán lẳng lặng lái xe đi.
“Đồng Xán, đi Minh Hoa Viên đi.”
Minh Hoa Viên, cũng chính là lâm viên của Minh Phủ Tư Gia trước đây.
Sau khi tiếp nhận, Tề Tiểu Tô mất hai tháng cho người ta sửa sang lại, rồi đổi tên quán. Với bên ngoài, nó được biết đến như cửa hàng chính của chuỗi nhà hàng Thịnh Tề Ngọc Tu, còn có một cái tên khác là Minh Hoa Viên.
Cô đã xem ngày, mùng tám tháng sau là có thể khai trương được.
Nhưng hiện giờ bên trong đã xử lý xong xuôi cả, quang cảnh cực kỳ đẹp. Cô có một căn phòng riêng cố định ở đó, định sẽ không kinh doanh mà chỉ phục vụ cho mình mình sử dụng, giờ tới đó là yên tĩnh nhất.
Đương nhiên, Tề Tiểu Tô không thể nào vừa mới gặp đã đưa người ta về nhà mình được.
Bà Chương gọi một cú điện thoại: “Chú Dương, lát nữa chú tới Minh Hoa Viên đón tôi nhé.”
Xem ra bà ấy có đưa cả tài xế riêng đi cùng.
Trên đường đi, hai người nói chuyện vài câu xã giao, xem ra bà Chương này có vẻ rất ôn hòa nhã nhặn. Nhưng điều trong lòng Tề Tiểu Tô nghĩ là, nếu là người thực sự ôn hòa nhã nhặn, làm sao có thể cứ ngồi ở Tề gia vài tiếng đồng hồ để gặp cô cho bằng được được.
Đến Minh Hoa Viên, bà Chương mỉm cười khen không ngớt lời.
Minh Hoa Viên bây giờ đã bớt đi vài phần cố ý thiết kế của các gian phòng, lại càng có vẻ đẹp thanh u tĩnh mịch hơn. Nó mang theo vẻ xa hoa mà dường như người ta chỉ vô tình phát hiện ra, lại có cả cảm giác đậm chất lịch sử nữa.
“Ông cụ nhà tôi thích nhất kiểu hoa viên như thế này, thế nên giờ ở Chương gia cũng đều thiết kế hoa viên như vậy.”
Nghe bà Chương nói câu này, Tề Tiểu Tô khẽ nhướng mày.
Tức là bà Chương cũng đang kín đáo khoe của sao? Ở thủ đô mà có hoa viên dạng này thì đâu chỉ là giàu chứ? Mà là vừa có tiền vừa có thế rồi.
Chương gia, rốt cuộc là gia đình thế nào?
“Tiểu Nhất, điều tra đi.”
“Tôi đang định nói với cô đây. Kỳ quặc lắm, Chương gia đó có hacker ngăn chặn hệ thống, hơn nữa, còn rất tiên tiến.” Hệ thống Tiểu Nhất kinh ngạc nói: “Nhưng có thể khẳng định một điều, Chương gia đó cực kỳ có gia thế, hơn nữa không thua gì Biên gia.”
“Thế nên, cũng là gia đình theo quân đội và chính trị rồi.” Trong lòng Tề Tiểu Tô hơi trầm xuống.
Sao cô lại dây phải dạng gia đình thế này nữa. Lẽ nào kiếp này cô cứ phải rối rắm không thể dứt được với mấy người này sao?!
Nhưng mặt khác cô lại rất nghi hoặc, sao bố mẹ cô lại quen biết được với bà Chương? Rồi chuyện gì khiến họ vừa quen đã giao báu vật gia truyền ra để đính ước cho con cái?!
Chuyện này thực sự rất khó tin!
Căn phòng riêng của Tề Tiểu Tô ở Minh Hoa Viên là nơi phong cảnh đẹp nhất trong vườn, một góc hoàn toàn độc lập với hoa viên, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ sen, vườn trúc, nếu trời mưa, phong cảnh lại càng xinh đẹp hơn nhiều.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Xán liền đun nước pha trà cho họ. Tề Tiểu Tô cũng không ngờ một vệ sĩ như anh ta làm chuyện này cũng ra dáng như vậy.
Bà Chương nhìn Đồng Xán một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng hay vì này là?”
Ban đầu bà ta cảm thấy Đồng Xán là tài xế của Tề Tiểu Tô, nhưng giờ nhìn lại, lại thấy khí chất của anh ta không giống lắm.
“Anh ta là vệ sĩ của cháu.” Tề Tiểu Tô nói.
Bà Chương hơi ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra: “Có phải có gì nguy hiểm không?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không sao.”
Đồng Xán pha trà cho họ xong liền đứng lên: “Cô Tề, tôi ra ngoài xem thế nào.”
Anh ta đi ra rồi, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.
Tề Tiểu Tô cũng không vội vàng.
Một lát sau, bà Chương mới thở dài nói: “Tiểu Tô, mấy năm nay có phải cháu sống vất vả lắm không?”
“Cô Chương nói chuyện năm xưa đi. Sao cô lại quen với bố mẹ cháu?”
Ánh mắt bà Chương hơi xa xăm, như đang nhớ lại chuyện của mấy năm trước.
“Lúc trước tôi không biết bố mẹ cháu đã… Hôm nay hỏi chú Hai cháu mới biết thời gian mà họ gặp nạn, tôi cũng vô cùng kinh ngạc, ngày mà bố mẹ cháu xảy ra chuyện, lại chính là ngày hôm sau cái ngày chúng tôi trao đổi lễ vật đính ước.”
Tim Tề Tiểu Tô giật thót lên.
“Ngày chúng tôi gặp nhau, nghe nói là kỷ niệm mười ba năm ngày cưới của họ, họ muốn đi du lịch một hôm để kỷ niệm.”
Tề Tiểu Tô im lặng, năm đó không ai biết vì sao đang yên đang lành bố mẹ cô lại rời khỏi thành phố D, cũng không biết họ đã đi đâu, đi làm gì, chỉ biết họ xảy ra chuyện trên đường cao tốc quay về thành phố D. Chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm trời, giờ cô mới được biết nguyên nhân từ miệng một người xa lạ, thì ra lại là du lịch để kỷ niệm ngày cưới sao?
Ngày hôm đó cô đang ăn cơm trưa trong trường, bố mẹ có nói với cô, dặn cô buổi chiều tan học thì về nhà làm bài tập trước đi, ở nhà có chuẩn bị bánh cho cô ăn lót dạ rồi, họ có việc sẽ về muộn một chút. Thì ra là đi du lịch kỷ niệm sao?