Vệ Thường Khuynh bất đắc dĩ thở hắt ra.
Những ngón tay của anh chạm vào gương mặt vẫn vương chút nước mắt của cô.
“Trước đó Tiểu Nhất có nói, nó chỉ tra ra được hơn ba năm trước anh ấy gia nhập vào một đội ngũ biên chế đặc biệt, đây là đội ngũ bí mật không thể điều tra được của quân đội, nhưng ở kiếp trước em nhớ chẳng bao lâu sau anh ấy đã xảy ra chuyện và chết rồi.” Tề Tiểu Tô rút khăn tay lau nước mắt, cô sụt sịt một cái rồi nói tiếp: “A Khuynh, đời này anh ấy vẫn chưa chết, em quay về trễ nên không thể đoàn tụ cùng cha mẹ, ngăn cản bi kịch của họ, nhưng em muốn cứu anh ấy. Chắc chắn lúc đó anh ấy đã xảy ra chuyện, nếu không em tin chắc anh ấy nhất định sẽ tìm cơ hội trở về gặp em, sẽ không có chuyện anh ấy không đoái hoài gì tới cái chết của bố mẹ em.”
Đổng Ý Thành không phải loại người như vậy, nhớ năm đó anh ấy đã từng nói muốn coi bọn họ như người thân, là gia đình của anh ấy, không thể nào vì họ không gửi cho anh ấy năm nghìn tệ mà xóa hết tình cảm đó được. Đáng ra anh ấy phải có lòng tin vững chắc với cha mẹ cô mới đúng, vì nếu không bỏ ra được năm nghìn tệ này thì lúc trước bố của cô cũng không thể giúp anh ấy lo xử lý lễ tang cho ông bà của anh ấy được rồi.
Chắc chắn sau khi viết bức thư cần năm nghìn tệ kia, anh ấy đã xảy ra chuyện.
“Nhưng nói như vậy thì dù lúc đó anh ấy xảy ra chuyện, chẳng phải mấy năm này đã vượt qua được sao? Nếu không thì anh ấy đã không vào được đội ngũ biên chế đặc biệt kia.”
Cô hơi do dự khi nói thế.
Vệ Thường Khuynh tìm nhanh những thông tin trong đầu xem ở tương lai có thông tin nào liên quan đến lịch sử quân sự ở thời đại này mà nói tới đội ngũ biên chế đặc biệt hay không, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh, Tề Tiểu Tô chợt có trực giác không lành. “Đội ngũ này có gì đó không ổn sao?”
Vệ Thường Khuynh nói: “Vợ à, em phải biết rằng mỗi quốc gia đều có rất nhiều đội ngũ biên chế đặc biệt, nhưng tổng thể có thể chia làm hai loại, tất nhiên không phải do quân đội chia mà do anh tự mình phân ra.”
“Ừ?”
“Loại thứ nhất, là lộ ra dưới ánh mặt trời.” Vệ Thường Khuynh kiên nhẫn giải thích với cô: “Lộ ra dưới mặt trời được hiểu theo nghĩa đen, là lộ ra bên ngoài, có biên chế, có tên trong hồ sơ của quân đội, có thể được ghi lại công trạng, được thăng chức, dù bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ nên không phải tất cả mọi người đều biết tên, mà chỉ có một số ít người biết sự tồn tại của họ, nhưng các nhiệm vụ đều được công khai, nếu bị hy sinh cũng có chiến hữu ghi danh cho họ.”
Tề Tiểu Tô lắng nghe.
Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: “Nhưng loại thứ hai là hoạt động ngầm trong bóng tối. Những người thuộc loại này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, có khả năng bọn họ không có đội ngũ, không có đồng đội, hoặc thậm chí trong thời gian dài cũng không được liên lạc với cấp trên của họ, chỉ một mình hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ hoàn thành cũng chỉ có quốc gia là biết được những cống hiến của họ, nhưng họ sẽ không có công trạng, không có hoa tươi, không được người ta khen ngợi, có thể hy sinh vì nhiệm vụ, cũng có thể sẽ bị người thân bạn bè hiểu lầm, có nhà nhưng không thể trở về, cả đời mang tiếng xấu, đến lúc chết cũng không có người nhặt xác. Ví dụ như, nội gián, hoặc quân đen. Chắc em cũng hiểu nội gián là gì, nhưng mọi người chỉ biết một chút chuyện bên ngoài thôi, còn những công việc thực sự và những đau thương họ phải chịu, người bên ngoài vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được. Mà quân đen so với nội gián có lẽ càng bi thương hơn, vì đến thời điểm cần thiết, rất có thể họ sẽ phải hy sinh chính bản thân mình.”
Đáy lòng Tề Tiểu Tô lạnh đi, cô siết chặt nắm tay đến mức móng đâm vào lòng bàn tay, cô tê tái hỏi: “Vì sao đến thời điểm cần, họ lại phải hy sinh?”
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với những mặt đó.
Thế giới này không phải chỉ có ba màu đen xám trắng như mọi người vẫn thường nghĩ, còn có một số khu vực mà những người bình thường không bao giờ có thể nghĩ rằng nó sẽ tồn tại.
Vệ Thường Khuynh không hề muốn nói cho cô biết quá nhiều về những chuyện này, nhưng nếu Đổng Ý Thành thực sự làm quân đen thì anh không thể không nói rõ ràng với cô được.
“Lấy một ví dụ nhé, chỉ là ví dụ thôi, có một số thế lực phản động không thể bị đánh tan, chúng ta phải bồi dưỡng một người cài vào bên trong, người đó sẽ cố gắng leo lên cao đến gần trung tâm quyền lực của thế lực kia, đợi đến thời cơ thích hợp, cái chết của người đó sẽ dẫn đến sự đấu đá nội bộ và tạo nên hỗn loạn cho tổ chức đó, lúc này chỉ cần quốc gia cho người đi xử lý sẽ có tỷ lệ thành công rất cao.”
“Vậy sao không trực tiếp ám sát tên đầu sỏ của chúng?” Tề Tiểu Tô thở hổn hển.
Vệ Thường Khuynh thở dài: “Thế anh mới nói đó chỉ là ví dụ, nếu đã cần đến quân đen thì chứng tỏ thủ lĩnh của thế lực đó có chết cũng không có tác dụng lớn, bởi vậy mới cần quân đen phá hoại đoàn kết từ trong nội bộ của chúng. Đây chỉ là một ví dụ tương đối đơn giản, còn có một số chuyện liên quan đến bí mật quân sự tối cao không thể nói cho em biết được.”
Bên trong xe im lặng một lúc lâu, Tề Tiểu Tô mới tìm về được giọng nói của mình: “Ý anh là, anh trai em rất có thể trở thành nội gián hoặc quân đen?”
“Có khả năng là như vậy.”
Trước đó Hệ thống Tiểu Nhất gửi tin nhắn báo cáo cho anh có nói ra cả suy đoán của nó, vì ở thời điểm nó trùng sinh cho Tề Tiểu Tô có tra ra được một vài sợi thông tin cho thấy, sau này Đổng Ý Thành chết rất lặng lẽ, nhưng anh ta lại ở trong đội ngũ biên chế đặc biệt cấp cơ mật cao nhất, ngoại trừ quân đen ra thì anh không thể nghĩ ra được thân phận nào khác. Nếu là nội gián thì ít nhất sau khi chết người đó vẫn được công bố thân phận.
Tề Tiểu Tô hít một hơi thật sâu, cô hỏi thẳng: “Lúc trước Tiểu Nhất nói năng lượng của nó không đủ để nghịch chuyển thời gian một lần nữa, vậy bây giờ thì sao? Anh nói có thể cứu được anh ấy, vậy có phải là đưa em quay trở lại quá khứ không?” Hỏi đến đây, cô nghĩ tới điều gì đó, đáy mắt đột nhiên cuồng nhiệt. “Trước đó anh có nói qua, chỉ cần Hệ thống Tiểu Nhất có đủ năng lượng là có thể đưa em đi xuyên không gian và thời gian! Nếu vậy, có phải em cũng có thế quay trở về năm mười ba tuổi không? Nếu thế, em có thể ngăn được cha mẹ mình tới thị trấn Vũ Lũng…”
Cô càng nói càng kích động, gương mặt đỏ bừng lên, đôi mắt tỏa sáng, cô nghiêng người bắt lấy cánh tay của Vệ Thường Khuynh và không phát hiện ra móng tay của mình đang cắm sâu vào trong da của anh.
Hệ thống Tiểu Nhất nhắc: “Tiểu Tô!”
“Không thể.” Giọng của Vệ Thường Khuynh hơi lạnh đi, biết có phần tàn nhẫn nhưng anh vẫn phải nói rõ ràng. “Cho dù Hệ thống có đủ năng lượng cũng không thể làm chuyện đó được.”
Tề Tiểu Tô giống như bị giội một chậu nước lạnh vào người, cô ngây người, đờ dẫn hỏi: “Tại sao? Tại sao lại không được?”
Thực ra trong thâm tâm cô vẫn luôn có một tia hy vọng, hy vọng khi Hệ thống Tiểu Nhất có đầy đủ năng lượng sẽ đưa cô quay trở lại quá khứ để cứu bố mẹ cô. Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất từng nói chuyện đi xuyên thời gian cần rất nhiều năng lượng, nên trước giờ cô cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Buổi tối hôm nay bị xúc động, hy vọng của cô càng phình to hơn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, phải nói ra.
Thế nhưng Vệ Thường Khuynh lại giội gáo nước lạnh lên người cô.
Vệ Thường Khuynh yên lặng nhìn cô, anh nói: “Em có biết mối quan hệ giữa anh, em và No1 là gì không?”
Tề Tiểu Tô bị anh hỏi như thế lập tức sững sờ.
Quan hệ như thế nào?
“Em không phải là ký chủ của Tiểu Nhất sao? Còn anh, là chủ nhân của Tiểu Nhất và giờ là…” Vị hôn phu của cô.
Anh còn muốn quan hệ thế nào nữa?