Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 67: Chương 67: Quét hình danh sách đen




Không biết vì sao, bởi là kí chủ của Hệ thống, hơn nữa Hệ thống còn luôn miệng nói với anh đây là đối tượng yêu đương nó chọn cho anh, nên tuy Vệ Thường Khuynh không thừa nhận nhưng trong tiềm thức anh vẫn khoanh vòng Tề Tiểu Tô vào trong “địa phận” của mình, nghe thấy người đàn ông khác nói “Tiểu Tô nhà chúng tôi”, cứ có cảm giác như mình vừa bị cướp đi mất một thứ gì đó vậy.

Hệ thống Tiểu Nhất có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, cho nên không hề xa lạ với Bạch Dư Tây, cũng chính vì đã nhận ra Bạch Dư Tây có cảm tình với Tề Tiểu Tô nên mới liên tục bắt chủ nhân của mình nhanh chóng ra ngoài gặp Tề Tiểu Tô để xác nhận có cần liệt vào đối tượng cần được canh giữ không, nhưng nếu lần này Vệ Thường Khuynh không xuất hiện thì sẽ không biết đến Bạch Dư Tây.

Dưới con mắt của một người đàn ông, Bạch Dư Tây cũng là một nhân vật vô cùng xuất sắc, gương mặt rất khôi ngô tuấn tú, nhưng lại không hề nữ tính chút nào. Hơn nữa từ ánh mắt anh ta có thể nhìn ra, người đàn ông này không phải thư sinh như vẻ bề ngoài.

“Là thầy giáo trường tôi.”

“Không phải là thầy giáo chủ nhiệm của cô à?”

“Không phải, tôi lớp 11, thầy ấy dạy lớp 12.”

Vệ Thường Khuynh hơi nheo mắt. Không phải là giáo viên chủ nhiệm mà lại thân thiết dẫn ra dẫn vào thế này, quả nhiên là ý đồ rất rõ ràng, cộng thêm câu nói khi nãy nữa, là nhân cơ hội để bày tỏ chứ gì?

Có điều anh thấy việc đó cũng rất bình thường, Tề Tiểu Tô vô cùng xinh đẹp, có người theo đuổi chẳng phải là một việc hết sức “bình thường” sao?

Cái người tên Giang lão đó thân hình không cao, đứng trước mặt Bạch Dư Tây luôn phải ngẩng đầu lên nhìn, còn Bạch Dư Tây bình thường đều mang nụ cười nhạt, tuy xa cách nhưng rất phong độ, hiếm khi tỏ thái độ cương quyết không chịu nhường như vậy, hơi hất cằm liền khiến cho Giang lão ngẩng đầu lên càng khó khăn hơn.

Có lẽ chính vì như vậy nên lửa giận trong người Giang lão mới bùng lên.

“Tôi nói sai chỗ nào? Ở đây đều là chuyên gia. Chúng tôi còn đang tỉ mỉ nghiên cứu viên phôi ngọc này, tự dưng lại có một con nhóc không hiểu cái quái gì chạy đến đây hóng hớt? Sờ cái gì mà sờ?”

“Đây là của ông à? Có được sờ hay không ông cấm được à?” Bạch Dư Tây chặn họng ông ta.

“Cậu, cậu! Nghiêm lão nói rồi. Hôm nay ông ấy sẽ rao bán viên phôi ngọc này, ai có hứng thú thì hôm nay sẽ coi như buổi đấu giá cá nhân nhỏ, được giá là bán, sao cậu biết cuối cùng tôi có mua được nó không chứ?”

Bạch Dư Tây bất ngờ phì cười thành tiếng: “Nếu đã như vậy, tôi cũng là một người trong số đó, xem xem đến cuối cùng ai là người mua được.”

Nghiêm lão đã đi tới gần. Vừa nghe thấy câu nói này cũng hơi sững sờ như những người khác.

“Bạch thiếu, chẳng phải cậu chưa bao giờ chơi cược đá sao? Hòn đá này không rẻ đâu, lúc Nghiêm lão mua cũng đã là con số này rồi.” Một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền khác giơ một bàn tay lên.

Tô Vận Đạt đi theo sau kinh ngạc hỏi: “Năm vạn tệ?”

Người đàn ông đó nhíu mày nhìn anh ta một cái: “Năm mươi vạn. Viên phôi ngọc mà chúng ta đang xem này, tuy có chút vết nứt nhưng bề ngoài vẫn còn rất tốt, giá khởi điểm đấu giá cũng phải được bảy mươi vạn tệ.”

Cũng có nghĩa là, ít nhất sẽ phải từ bảy mươi vạn tệ trở lên.

Bảy, bảy mươi vạn tệ!

Miệng Tô Vận Đạt há hốc như có thể nhét vừa một quả trứng vịt. Kinh thật. Mấy người có tiền này chịu chơi quá. Bỏ ra mấy chục vạn tệ chỉ để mua một hòn đá? Lỡ tách ra không có ngọc thì sao?

Vậy chẳng phải ném mấy chục vạn tệ qua cửa sổ à?

Trời ơi, anh ta phải kiếm tiền bao nhiêu năm mới có được mấy chục vạn, thế mà người ta lại mang ra chơi như vậy! Buổi sáng sớm tháng ba, trên sân thượng của Nghiêm gia, lần đầu tiên Tô Vận Đạt bị đả kích bởi trò chơi của người có tiền.

Trong lòng Tề Tiểu Tô cũng ngạc nhiên không kém, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là Bạch Dư Tây định bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để giúp cô trút giận sao?

Giây phút đó, Tề Tiểu Tô đưa mắt nhìn anh, tâm trạng hơi phức tạp, nhưng cô biết rõ, cô đã cảm động. Từ trước đến giờ chưa từng có ai bảo vệ cô như vậy, chưa một ai.

Vệ Thường Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đó, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, vô cùng cảm động. Ánh mắt anh hơi lóe lên.

Anh khẽ siết chặt bàn tay, kéo trở lại sự chú ý của cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thì thầm nói: “Tôi xác định rồi, đúng là bên trong hòn đá này có mảnh vỡ áo giáp của tôi.”

“Có thật à?” Tề Tiểu Tô mở to đôi mắt nhìn anh. Vệ Thường Khuynh phát hiện, lúc cô bất ngờ mở to đôi mắt như thế này vẻ ngây thơ vô tội hiện lên rất rõ, anh chỉ cảm thấy trái tim mình dường như bị kích thích mạnh một cái, phần bụng dưới bỗng nóng ran.

Vệ Thường Khuynh lập tức cứng người.

Thật không thể tưởng tượng nổi, đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp chỉ một ánh mắt một biểu cảm cũng đã có thể khiến cơ thể anh phản ứng thế này! Thật sự muốn chửi má nó, No 1 quả thực đã dựa vào sở thích của anh thậm chí là đam mê của anh để chọn cho anh một đối tượng tốt!!!

“Này, nói đi, vậy giờ phải làm thế nào?”

Tề Tiểu Tô hoàn toàn không cảm nhận được ảnh hưởng mà mình gây ra cho người đàn ông mặc quân phục đang đứng trước mặt, thấy anh không nói mà chỉ nhìn chăm chăm vào mình, cô không kìm được liền lắc lắc bàn tay đang được anh nắm.

Động tác này càng giống như gãi nhẹ lên trái tim Vệ Thường Khuynh, làm cho trái tim anh vừa tê vừa ngứa.

“Trừ mảnh vỡ áo giáp, bên trong hòn đá nguyên bản của ngọc thạch này còn có khoáng thạch năng lượng, có lẽ là loại ngọc thạch cao cấp, cho nên, cô mua nó đi.” Anh nói.

Tề Tiểu Tô cạn lời.

Cô nhìn anh như nhìn thấy ma: “Mua? Tôi mua á? Anh nói dễ lắm ấy! Có bán tôi đi cũng chẳng đủ tiền để mua hòn đá này!” Bảy mươi vạn tệ, lại còn là giá sàn, lát nữa còn không biết sẽ đấu giá đến giá cao thế nào nữa, cô mua thế nào được?

Vị Thiếu soái nào đó với Hệ thống nào đó chỉ giỏi chơi xỏ nhau, chơi xỏ dã man!

Lúc này Tề Tiểu Tô mới phát hiện hai người vẫn còn đang nắm tay, cô lập tức vung mạnh ra khỏi bàn tay anh.

“Bạch thiếu, đây có được coi là ném nghìn vàng vì hồng nhan không?” Bà Nghiêm nhỏ hơi che miệng cười.

Giang lão hừ một tiếng: “Cũng không biết nếu Bạch tổng mà biết thì có giận điên lên không.”

Mắt Bạch Dư Tây tối sầm xuống, “Giang lão tưởng tôi giống đứa con bất hiếu nhà ông, tiêu chút tiền còn phải ngửa tay xin bố sao.”

Câu nói này quả thực đã chọc đúng chỗ đau. Con trai của Giang lão là một tên nhà giàu bất tài vô dụng, chơi với một đám bạn chẳng ra gì, ngày nào cũng ở bên ngoài chìm đắm trong rượu chè gái gú, số tiền hắn tiêu đều là tiền của ông già nhà hắn. Giang lão đã không chỉ một lần thu dọn hậu quả cho hắn ta, chuyện này ở trong giới cũng không phải là chuyện bí mật gì cho cam. Vậy nên câu nói này của Bạch Dư Tây khiến khóe miệng của những người có mặt ở đây đều không khỏi giật giật.

Giang lão nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn Tề Tiểu Tô một cái: “Thật không thể nhìn ra, mới tí tuổi ranh đã giỏi dụ dỗ đàn ông.”

Câu nói này thực sự quá xúc phạm người khác.

Nghiêm lão đều nhíu mày nói, “Giang lão, đó chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ.” Hơn nữa dù sao cũng là người được tiểu bối mà ông yêu quý dẫn đến, nhìn có vẻ vẫn là học sinh, mắng chửi như vậy thì thật quá đáng.

Tề Tiểu Tô nổi điên.

Sắc mặt Bạch Dư Tây sa sầm.

Ánh mắt của Vệ Thường Khuynh hơi lóe lên, muốn tiến lên phía trước. Tề Tiểu Tô nhìn thấy tình thế không bình thường lập tức kéo anh lại, “Anh muốn làm gì? Đừng xông bừa lên thế!”

“Hiện giờ tôi không thể chạm vào ông ta thì có thể làm được gì chứ?” Vệ Thường Khuynh nói: “Qua đó quét tin tức của ông ta, để Hệ thống lập một danh sách đen, đến lúc ấy cô sẽ biết nên sử dụng thế nào.”

Hiện giờ Tề Tiểu Tô không hiểu, nhưng mãi đến sau này cô mới phát hiện danh sách đen mà Vệ Thường Khuynh nói đến quả thực quá hiểm, dùng quá xịn!

Giang lão không hề biết mình đã bị Thiếu soái quét vào danh sách đen, Nghiêm lão mở lời ông ta đương nhiên phải nể mặt, nhưng vẫn ấm ức nói: “Nghiêm lão, ông biết cô ta à?”

Nghiêm lão lắc lắc đầu: “Là Dư Tây dẫn đến, có điều, cậu của cô ấy có mang đến đây mấy viên phôi ngọc, mọi người có hứng thú mua không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.