“Vệ thiếu, sao anh biết bọn chúng sẽ tra đến khách sạn?” Đồng Xán ngồi ở ghế phụ hỏi: “Bọn chúng đến để dẫn người của cô Tề đi à?”
Sao anh biết được?
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh nặng nề. Đó là vì người đàn ông người đầy vẩy xanh da trời đó cũng đến từ Liên minh các hành tinh! Chính vì anh biết điều này, cho nên nếu như người bắt đối phương đi là Cung Phiên Long, nhất định sẽ muốn lấy được thứ gì từ chỗ Tiểu Tô. Căn cứ vào tin tức Đồng Xán có được lúc trước và tổng hợp những gì bọn họ tra được sau đó, Tiểu Tô và Hạ Trân Anh nhất định là đã lấy được cái gì từ trong quán bar đó. Sau khi bắt Tiểu Tô qua đó không hề có tin tức gì, điều đó chứng minh bọn chúng vẫn chưa lấy được thứ bọn chúng muốn từ chỗ Tiểu Tô, nếu đã như vậy, nhất định sẽ còn tra lại quán bar Thần Động.
Nghe nói Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào đều đã bị người của Hạ gia bắt đi rồi, người mấy phía đều đang tra cả, cuối cùng nhất định sẽ tra được ban đầu Tiểu Tô sai người chuyển cái tủ đầu tiên đó đi trước.
Chỉ cần tra được chút tình hình của người đàn ông đó, Cung Phiên Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua, lão ta nhất định sẽ phái người theo dõi sát sao hướng này.
Không phải là không tìm được sào huyệt của đối phương sao?
Chỉ cần tóm được manh mối này, không sợ bọn chúng không đến, chỉ cần bọn chúng đến rồi sẽ có thể tra được cặn kẽ về đối phương.
“Rất có khả năng là như thế.”
Đồng Xán nói: “Cho nên anh mới dặn chúng tôi vừa rồi lúc trả phòng cố ý để lộ ra sự kỳ lạ của người đàn ông đó với nhân viên vệ sinh ở khách sạn à?”
“Ừ.”
Không dụ rắn ra khỏi hang thì làm sao mà được?
“Nhưng bọn chúng vẫn phát hiện ra chúng ta rồi. Đối phương rất nhạy bén, hơn nữa nhìn từ phương diện này cũng biết là được huấn luyện.” Đồng Xán cau mày. Bên này đã là do anh ta và Vệ Thường Khuynh đích thân theo dõi, vốn tưởng là không có sơ suất gì, ai biết lại vẫn để cho tên đó phát hiện ra.
Bây giờ xem ra, bọn họ đã đánh giá thấp năng lực của đối phương rồi.
Điểm này mặc dù khiến cho người ta cảm thấy thất bại, nhưng đối với Vệ Thường Khuynh mà nói cũng coi là chuyện trong dự tính, chắc hẳn Cung Phiên Long đã đến thế kỷ này trước anh một khoảng thời gian rất dài, tai mắt và lính ngầm lão ta bố trí ở thủ đô nhất định sẽ nhiều hơn so với tưởng tượng của anh, hơn nữa lão ta còn có trí tuệ nhân tạo, có thể giúp đỡ đối phương nữa.
Ở Liên minh các hành tinh, Cung Phiên Long chính là một người giỏi về việc luồn cúi và các bản lĩnh tiểu nhân, mặc dù không coi là quá lợi hại, nhưng có rất nhiều lúc, loại bản lĩnh tiểu nhân này có tác dụng hơn bản lĩnh thật sự nhiều.
Con người này có dã tâm, có tâm kế, có thể ngấm ngầm chịu đựng, cho nên cũng là một nhân vật thường xuyên khiến cho người ta đau đầu.
“Phát hiện thì phát hiện thôi, sự cám dỗ này đủ lớn rồi, tôi tin cho dù hắn phát hiện ra, có muốn ngừng cũng không ngừng được.” Vệ Thường Khuynh ung dung nói.
Người thí nghiệm Số Một chạy trốn là chuyện cơ mật lớn ở Liên minh các hành tinh năm đó, nhưng cái bí mật này đã bị để lộ ra không lâu trước khi anh xảy ra chuyện ở trận chiến đấu đó rồi.
Chính vì thân phận của người thí nghiệm Số Một đặc biệt, cho nên rất nhiều bên đều đang tìm anh ta. Phía quân đội và bên thế lực thần bí kia treo một cái giải thưởng rất lớn, tiền và thù lao mà hai bên đưa ra đều cao đến mức khiến cho người ta không rời mắt được.
Bây giờ người thí nghiệm đó xuất hiện rồi, Cung Phiên Long là Lãnh đạo quân phản loạn của Liên minh các hành tinh có thể kiềm chế được sự hưng phấn và tâm trạng hân hoan của mình sao? Đó là chuyện không thể.
Bây giờ anh đã giăng lưới rồi, chỉ cần Cung Phiên Long có hành động gì, nhất định có thể tóm được lão ta. Cho dù đối phương biết mình bị theo dõi, thì có thể thế nào chứ?
Cung Hoa nhận được điện thoại của thuộc hạ lúc hắn đang đợi để gặp Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào.
“Có biết là kẻ nào không?”
“Vẫn chưa rõ.”
“Cắt đuôi đối phương, tiếp tục tìm tung tích của người đàn ông đó, phái thêm mấy người nữa đi, sau khi tìm thấy tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, người này rất quan trọng, không được có bất cứ sơ suất gì.” Cung Hoa nói.
“Rõ.” Gã đàn ông mặc áo khoác bò dừng một chút, lại hỏi: “Hoa thiếu, tin tức chúng ta bị theo dõi có cần nói cho ông chủ biết không?”
Nghe được lời này, Cung Hoa có chút bực bội, nhưng hắn vẫn dùng giọng bình thản để trả lời: “Chuyện này tôi sẽ nói với bố tôi, bây giờ ông ấy đang phải xử lý chuyện quan trọng hơn, không cần chuyện gì cũng làm phiền đến ông ấy.”
“Rõ. Hoa thiếu, vậy chúng tôi sẽ cắt đuôi đối phương trước rồi phái người tìm tung tích của người đàn ông đó.”
“Đi đi, cẩn thận chút”.”
“Rõ.”
Sau khi bọn họ nói chuyện điện thoại xong, gã đàn ông mặc áo bò bắt đầu lái vòng vòng quanh khu này, còn vào con hẻm chật hẹp. Vệ Thường Khuynh xuống xe, nói với Đồng Xán: “Tôi bám theo gã này, anh đi đến chỗ mấy người Lương Lệ đi, nhớ kỹ, trông chừng thật tốt người đàn ông đó.”
“Rõ.” Nếu như là người khác, chưa chắc Đồng Xán đã lo lắng đến sự an nguy của anh, nhưng đây là Thiếu soái, nếu như anh gặp nguy hiểm thì không có ai khác có thể gánh vác được, không đến lượt anh ta lo lắng cho anh.
Từ lời nói của Vệ Thường Khuynh, Đồng Xán đã biết người đàn ông người đầy vẩy màu xanh da trời đó rất quan trọng rồi, tuyệt đối không thể để anh ta rơi vào tay đối phương được. Có điều, nói ra thì cũng không biết nên nói là vận khí của Tề Tiểu Tô là tốt hay không tốt nữa, một nhân vật quan trọng như vậy lại bị người ta coi như hàng hóa để cho cô mua về.
Nếu như mục tiêu của bọn họ lớn, có lẽ Vệ Thường Khuynh đã bị đối phương phát hiện ra rồi, nhưng để Đồng Xán rời đi, cuối cùng Vệ Thường Khuynh hoàn toàn không cần phải che giấu thực lực của mình nữa, gã đàn ông mặc áo bò kia không có cách nào để dễ dàng phát giác ra anh đang bám theo cả.
Lượn mấy vòng hắn đã tưởng là mình cắt đuôi được Vệ Thường Khuynh rồi, hắn lại lấy điện thoại ra gọi cho mấy tên đồng đội của mình, dặn dò bọn chúng chia nhau ra tìm người đàn ông vảy xanh kia.
Nhưng cúp điện thoại rồi, hắn vừa quay người thì một nắm đấm mãnh liệt đã lao đến phía hắn.
Rầm một tiếng, gã đàn ông kia bị đấm ngã xuống đất.
Hắn vẫn chưa kịp lật người ngồi dậy, đã bị bàn chân đi giày cao cổ của Vệ Thường Khuynh giẫm lên ngực. Anh nhìn xuống gã đàn ông mặc áo bò, lạnh giọng: “Nói, là ai phái mày đến đây?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả....”
“Tao không có thời gian và tâm trạng để phí lời với mày đâu, nói, tao sẽ giữ lại cho mày một mạng, không nói, tao sẽ vặn cổ mày, cũng có thể khiến cho mày chết sung sướng.”
Sát khí trong giọng nói của Vệ Thường Khuynh không hề giả, lập tức khiến cho gã đàn ông kia nổi hết da gà. Trước đó anh vừa từ chiến trường ở nước ngoài về, vốn dĩ vẫn chưa có thời gian trút bỏ sát ý trên người xuống, cứu những người cần cứu của quốc gia ở nơi chiến trường khói lửa, tìm thấy tài liệu cần đem về, mấy ngày không chợp mắt trở về từ mưa bom bão đạn, sự lạnh lùng ác nghiệt được trui rèn ra đó đâu phải là thứ những kẻ an nhàn lăn lộn nơi thành phố xa hoa trụy lạc có thể chống lại được.
Gã đàn ông đó muốn đối chọi lại, nhưng mồ hôi lạnh đã chảy ra khắp người rồi, nhất là lúc Vệ Thường Khuynh lôi hắn lên, dùng một tay ấn hắn lên tường, hắn lại phát hiện đến cả năng lực phản kháng mình cũng không có, lực năm ngón tay của Vệ Thường Khuynh khiến cho hắn thật sự cảm thấy có thể sẽ bị vặn gãy cổ như chơi.
“Tôi, tôi....”
“Tao đếm đến ba, một, hai...”
Vệ Thường Khuynh đếm rất nhanh, gã đàn ông kia lập tức hô lên: “Là Hoa thiếu! Là Hoa thiếu!”
Gặp quỷ rồi, hắn cứ tưởng là nếu như mình gặp phải tình huống như thế này tuyệt đối có thể chống lại được, nhưng người đàn ông này rốt cuộc là ai? Hắn thật sự sợ hãi từ tận đáy lòng!
“Họ tên.”
“Cung Hoa!”
Cung?
Họ của Cung Phiên Long. Lần này Vệ Thường Khuynh càng thêm khẳng định đối phương chính là Cung Phiên Long.
Tề Tiểu Tô đập cửa một lúc, cuối cùng cũng có người đến.