Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 416: Chương 416: Sự trả thù độc ác




Tề Tiểu Tô thu dọn xong đi đến gõ cửa phòng Nghiêm Uyển Nghi, một lúc lâu Nghiêm Uyển Nghi mới mở cửa đi ra, khoác lấy tay cô: “Tiểu Tô, em có mang dư cái áo khoác nào không? Chị quên mang theo rồi!”

Tề Tiểu Tô vốn dĩ có không gian, cho nên đương nhiên nói có, xoay người trở về phòng cầm cái áo khoác nhỏ cho cô ấy. Chỉ có điều cô cứ cảm thấy Nghiêm Uyển Nghi có gì đó lạ lạ, sao môi cô ấy lại hơi sưng đỏ, tóc cũng rối, hai má đỏ như vậy, ánh mắt còn dao động nữa?

Cô chợt lùi một bước, thò đầu ra nhìn một cái, Nghiêm Uyển Nghi đang vội vã đẩy Chúc Tường Viêm đi, mà anh ta rõ ràng bước từ phòng của cô ấy ra.

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói: “Ầy, khó xử ghê...”

Tề Tiểu Tô: “... Tiểu Nhất, cậu im miệng lại.”

Nghiêm Uyển Nghi: “...”

Chúc Tường Viêm: “Ha ha.”

Đợi ngồi vào phòng ăn rồi, mặt Nghiêm Uyển Nghi vẫn đỏ rực, lúng túng không dám nhìn Tề Tiểu Tô.

Bà Nghiêm nhỏ nhìn cô ấy, che miệng cười nói: “Uyển Nghi, sao con lại e thẹn như vậy, cứ như là đi xem mắt ấy.”

Đều là phụ nữ, họ luôn nhìn rõ hơn những chuyện như thế này, cũng nhạy cảm hơn nữa.

“Đâu có! Vừa rồi con tắm nước nóng quá thôi!” Nghiêm Uyển Nghi lập tức nói.

Nghiêm lão ngược lại không phát hiện ra điều gì, chỉ hỏi: “Tiểu Tề, cậu Chúc không đến ăn cơm cùng chúng ta sao?” Đương nhiên ông ấy cũng biết chuyện Tề Tiểu Tô nhờ Chúc Tường Viêm giúp.

Vừa nghe đến Chúc Tường Viêm, mặt Nghiêm Uyển Nghi lại đỏ lên.

Tề Tiểu Tô lẳng lặng liếc cô ấy một cái, nói: “Anh ta nói có bạn ở đây, đã hẹn nhau trước rồi ạ.”

Nghiêm lão ồ một tiếng cũng không nhắc đến nữa.

Lúc này Tô Vận Đạt cũng đã đến kịp.

Mấy người ăn cơm xong, bà Nghiêm nhỏ làm nũng đòi Nghiêm lão đi dạo phố ngọc với cô ta, đương nhiên, ai cũng biết ý của cô ta, đi dạo có thể không mua đồ sao? Trang sức ngọc bên này mặc dù rẻ hơn chỗ khác chút, nhưng bản thân ngọc thì không rẻ. Nghiêm lão cũng hiểu ý cô ta, nhưng nói thế nào cũng là vợ yêu trẻ tuổi của mình, vẫn bằng lòng tiêu ít tiền cho cô ta, liền dẫn theo vệ sĩ đưa cô ta đi, mặc dù trời mưa, nhưng trực tiếp lái xe đến cửa cũng không phải không được.

Trời mưa, Tề Tiểu Tô không có hứng đi ra ngoài, muốn về phòng tính cổ phiếu với Hệ thống, Tô Vận Đạt không quen nơi này, cũng sợ đi ra ngoài tiêu tiền, nói với bọn họ một tiếng rồi về phòng xem tivi.

Nghiêm Uyển Nghi vốn dĩ cũng muốn về phòng, nhưng lúc này nhận được một tin nhắn, cô ấy mở ra xem, mắt sáng lên, nói với Tề Tiểu Tô một tiếng liền chạy ra ngoài.

“Đồng Xán, anh đi xem xem.”

Tề Tiểu Tô sợ cô ấy xảy ra chuyện gì, kêu Đồng Xán đi theo. Nhưng chỉ chốc lát, Đồng Xán đã trở lại: “Cô Tư Nghiêm ở cạnh cậu Chúc, cậu Chúc bảo tôi quay về.”

“Vậy sao?” Tề Tiểu Tô thu lại ánh mắt, nói: “Vậy anh đi nghỉ ngơi đi.”

Đồng Xán ở cạnh phòng cô, tiếp nữa chính là phòng của Tô Vận Đạt.

Tề Tiểu Tô thở dài, quyết định mặc Nghiêm Uyển Nghi. Có thế nào thì giờ cô ấy cũng không phải là trẻ con nữa rồi.

Mà Nghiêm Uyển Nghi ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Chúc Tường Viêm đang cầm một cái ô màu tím, đứng ở trong màn mưa phùn yên lặng nhìn cô

“Có muốn anh đi dạo cùng em không?”

Chỉ một câu đơn giản như vậy, cô nghe lại cảm thấy tim đập điên cuồng, cắn môi dưới, chạy nhanh về phía anh ta.

Chúc Tường Viêm một tay cầm ô, một tay ôm lấy người phụ nữ nhào tới, cong khóe miệng: “Như trẻ con ấy.” Nghiêm Uyển Nghi lớn hơn anh ta một tuổi, nhưng trong mắt anh ta cô chẳng khác cô nhóc mười bảy mười tám tuổi là bao, luôn khiến cho anh ta không khống chế được mà động lòng.

Anh ta đi dạo với Nghiêm Uyển Nghi mấy tiếng, mệt thì lại tìm chỗ nào ngồi xuống nghỉ ngơi, tối nay Nghiêm Uyển Nghi rất vui, ầm ĩ muốn đến quán bar uống chút rượu.

“Không được, đây không phải là thành phố K, đây là thành phố N, rồng rắn lẫn lộn, uống say rồi thì làm thế nào?”

Nghiêm Uyển Nghi ôm lấy cổ anh ta lắc lắc: “Hiếm khi em có cơ hội đến quán bar, hơn nữa uống say rồi không phải vẫn còn có anh sao?”

Dưới ánh đèn mờ, cô làm nũng như vậy khiến miệng lưỡi Chúc Tường Viêm khô đắng, trong đầu nghĩ, anh thì an toàn sao? Bây giờ anh đang muốn ăn tươi nuốt sống em rồi đây này.

Nhưng anh ta vẫn đồng ý, thấy cô vui vẻ, quả thực không muốn phật ý cô.

Anh ta nói có bạn bên này cũng không phải nói dối, anh ta đúng là có bạn mở quán bar ở đây, nếu muốn đến quán bar, đương nhiên phải tìm bạn rồi.

Chúc Tường Viêm gọi điện thoại cho người bạn tên là Trịnh Nghi Tùng của anh ta, sau khi hỏi địa chỉ liền dẫn Nghiêm Uyển Nghi qua đó. Đương nhiên, anh ta và Nghiêm Uyển Nghi đều không ngờ là sẽ gặp Lâm Vũ Hi trong quán bar.

Lâm Vũ Hi bây giờ đã sớm không còn là dáng vẻ ngày xưa nữa. Cô ta cắt tóc ngắn, nhuộm màu vàng, trang điểm diêm dúa lẳng lơ, mặc áo dây bó sát, quần soóc ngắn lộ ra quá nửa cái mông, đi tất lưới màu đen, bốt cổ ngắn, nhìn y như gái nhảy.

Chúc Tường Viêm dẫn Nghiêm Uyển Nghi đến, vừa ngồi xuống, Lâm Vũ Hi đã phát hiện ra.

Mặc dù không phải là Chúc Tường Đông, nhưng người có liên quan đến hắn, giờ đây cô ta cũng hận thấu xương.

Còn về Nghiêm Uyển Nghi, đó là bạn của Tề Tiểu Tô. Mà cô ta vẫn cho rằng, nếu như không phải là Tề Tiểu Tô, cô ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bi thảm như bây giờ!

Cô ta không muốn trang điểm đậm như vậy, nhưng bây giờ cô ta không trang điểm sẽ không che đậy được vẻ nhợt nhạt hốc hác trên mặt, nhìn thế nào cô ta cũng đều cảm thấy mình rất bệnh hoạn, giống như sắp chết đến nơi rồi, cho nên cô ta trang điểm càng lúc càng đậm hơn, càng lúc càng diêm dúa hơn.

Mặc dù bố cô ta đã đồng ý bao che cho cô ta, nhưng vẫn cảnh cáo cô ta, không được gây chuyện cho ông ta, cái cơ thể nát này của cô ta, không được ra ngoài làm loạn, không được muốn trả thù mà cố ý lên giường với người khác, nếu không sau này xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ trực tiếp ném cô ta xuống sông.

Lâm Vũ Hi liền cố ý ăn mặc sexy hở hang, đợi có đàn ông đến sẽ quyến rũ, trêu ghẹo đến khi đối phương có phản ứng liền nói bên tai hắn một câu, “Tôi có bệnh.” Kết quả nhìn đối phương sợ hãi chạy thục mạng, cô ta ở phía sau ha ha cười lớn.

Bây giờ cô ta đang biến thái đợi đến ngày diệt vong, ngày nào cũng giống như ngày tận thế.

Mà tất cả những thứ này chính là do Chúc Tường Đông và Tề Tiểu Tô làm hại!

Bây giờ nhìn thấy Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi, trong nháy mắt cô ta đã nghĩ ra một cách báo thù. Cô ta phải lên giường với Chúc Tường Viêm, rõ ràng Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi đang ở bên nhau, anh ta cũng sẽ lây cho Nghiêm Uyển Nghi. Người thân và bạn tốt bên cạnh cũng mắc bệnh rồi, cô ta ngược lại muốn xem xem Chúc Tường Đông và Tề Tiểu Tô còn có thể vui vẻ được nữa không!

Phải xuống địa ngục thì mọi người cùng nhau xuống đi!

Nhìn thấy Chúc Tường Viêm rót rượu, cô ta đứng lên, đẩy người đàn ông đang dán vào mình ra, đi về phía người đàn ông gầy gò đang hút thuốc trong góc.

“Này, anh còn hàng không?”

Người đàn ông gầy gò ngẩng đầu nhìn cô ta, cười: “Ồ, cô Lâm đây mà, không phải cô không thích đụng vào những thứ này sao?” Lâm Vũ Hi gần như đêm nào cũng ở quán bar này, khách quen cơ bản đều biết cô ta. Mặc dù cô ta nói có bệnh rất nhiều người đều là nửa tin nửa ngờ, nhưng đều là người tiếc mạng, không có ai dám mạo hiểm vì một người phụ nữ như vậy.

“Tôi không muốn, bạn tôi muốn.” Cô ta nói rồi chỉ Nghiêm Uyển Nghi, “Nhìn thấy chưa, tiểu thư thiên kim chủ động dâng lên, không dựa vào chút đồ này, người đàn ông kia sợ dính phải cô ấy quá phiền phức, luôn không động vào cô ấy.”

Người đàn ông gầy gò quan sát Nghiêm Uyển Nghi và Chúc Tường Viêm, cuối cùng cũng tin cô ta.

Nghiêm Uyển Nghi vốn có khí chất thiên kim đại tiểu thư, Chúc Tường Viêm đi theo anh mình lăn lộn lâu ngày, trông cũng có chút lưu manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.