Biên Hải Vi bị một tiếng chú Lợi nghẹn giữa yết hầu.
Vừa rồi cô ta vẫn luôn cảm thấy không tin được, nhưng câu này của Sở trưởng Lợi xem như đã triệt để đánh tan chút hi vọng cuối cùng của cô ta rồi.
Cả Sở trưởng Lợi cũng vì muốn cùng Tề Tiểu Tô ăn bữa cơm mà lùi lại chuyện bên ngoài vội vã trở về!
Tề Tiểu Tô có tài đức gì!
Biên gia tuy hiển hách, nhưng cũng có nội đấu, vì để khiến con đường sau này của Biên Hải Thành có thể đi được tốt, đi được thuận lợi, bọn họ cần không ít trợ lực, trong số đó, Lợi Nghi Cương chính là một trong số các trợ lực mà họ đã chọn từ mấy năm trước. Thế nên, Biên Hải Vi cũng thường xuyên lui tới Lợi gia.
Trước đây cô ta còn có chút không vui, vì cô ta đường đường là cô chủ Biên gia chủ động đến giao hảo, nhưng người của Lợi gia lại tỏ ra không nhiệt tình lắm, hơn nữa lui tới lâu như vậy rồi nhưng vẫn rất khách khí với cô ta.
Cái cô ta cần không phải kiểu khách khí này, cái cô ta cần là quan hệ thân thiết, là kiểu xem cô ta như con cháu, sau này có chuyện gì cần họ giúp đỡ, cũng không cần cô ta mở miệng, đối phương xét trên quan hệ giữa hai bên sẽ chủ động giúp đỡ.
Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy có chút hối hận rồi, sớm biết vậy thời gian trước cô ta nên chủ động hơn một chút, còn nữa, bồi dưỡng mối quan hệ tốt với Lợi Nam cũng là một lối tắt, nhưng trước đây cô ta thật sự vốn chẳng xem trọng Lợi Nam mấy.
Con nhóc Tề Tiểu Tô này lại có thể được Sở trưởng Lợi nhìn bằng ánh mắt khác, còn nhận cô ấy làm con gái nuôi! Vậy lỡ như Tề Tiểu Tô thật sự muốn lấy lại tòa nhà kia, nhờ Sở trưởng Lợi giúp đỡ thì phải làm sao đây?
Biên gia chắc cũng không thể đấu lại Sở trưởng Lợi đâu nhỉ? Sở trưởng Lợi cũng không chỉ đơn giản là một chức Sở trưởng như biểu hiện mặt ngoài, mối quan hệ của ông cũng không thể xem thường được.
“Hải Vi cũng đến à?” Lúc này Sở trưởng Lợi mới nhìn thấy Biên Hải Vi.
“Vâng ạ, con chào chú Lợi.” Biên Hải Vi lúng túng tay chân không biết nên đặt ở đâu. Cũng may bà Lợi vốn không làm cô ta mất mặt, Tề Tiểu Tô cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Cô ta thật sự chẳng còn lòng dạ nào, ngồi được một lúc liền đứng dậy cáo từ. Nếu không phải bản thân trước đó đã nói mấy lời mất mặt, có lẽ cô ta đã nán lại thêm một chút để thăm dò rốt cuộc vì sao Tề Tiểu Tô lại có quan hệ thân thiết với Lợi gia như thế. Nhưng bây giờ, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt Tề Tiểu Tô nhìn mình tràn ngập sự khinh bỉ, dù thế nào cũng không ngồi lại thêm được.
Sau khi rời khỏi cô ta liền lập tức gọi cho Biên Hải Thành.
“Anh, Tề Tiểu Tô đến thủ đô rồi!”
“Hả...”
“Không chỉ thế, anh, vừa rồi em gặp cô ta ở nhà Lợi Nghi Cương, anh đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ Tề Tiểu Tô lại gọi bà Lợi là mẹ nuôi!”
“Em nói cái gì?” Biên Hải Thành đang cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, sắc mặt lập tức trầm xuống ngồi thẳng dậy, thấy bạn bè đều nhìn về phía hắn, hắn xua xua tay, đứng dậy bước ra ngoài.
“Là thật đấy! Tề Tiểu Tô đột nhiên trở thành con gái nuôi của Lợi Nghi Cương! Anh, với xung đột giữa em và cô ta, nay cô ta trở thành người của Lợi gia, anh nói xem chúng ta còn có thể giao hảo với Lợi Nghi Cương sao?” Biên Hải Vi ngồi trong xe, cắn chặt môi dưới. Cô ta không cam tâm, cô ta thật sự rất không cam tâm! Cô ta bỏ nhiều công sức trên người bà Lợi như thế, mấy năm như một, ngày ngày lui tới bồi dưỡng mối giao tình này, thậm chí, rõ ràng trái tim cô ta đã đặt hết lên người Nguyễn Dật Quân, nhưng vẫn không dám xác định quan hệ với hắn, cũng chính vì trước đây bà Lợi từng nói đùa với cô ta một câu, nếu không tìm thấy ai thích hợp, có thể thử suy xét đến Lợi Nam.
Nếu không phải vì để dùng thân phận độc thân tạm thời khiến bà Lợi có một tia hi vọng, xem cô ta như con dâu dự bị để suy xét, cô ta đã sớm thành đôi với Nguyễn Dật Quân rồi.
Bây giờ, Tề Tiểu Tô vừa đến thủ đô, đã phá nát mối quan hệ cô ta nuôi dưỡng bao lâu qua, việc này sao cô ta có thể cam tâm chứ!
Nghe ra sự căm hận của cô ta, Biên Hải Thành trầm mặc.
Hắn kẹp điện thoại lên cổ, lấy gói thuốc lá ra, động tác thuần thục châm một điếu, hút một hơi thật sâu, chậm rãi nhả làn khói trắng ra, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
“Em bình tĩnh lại một chút, chuyện này không phải chuyện nhỏ, đừng rút dây động rừng. Bây giờ anh đang ở ngoài, tối nay sau khi trở về phải cùng cha mẹ thương lượng đối sách thật kỹ. Trước khi chúng ta đưa ra kết luận, tạm thời em đừng đến Lợi gia, cũng tránh xa Tề Tiểu Tô ra một chút.”
Biên Hải Vi vừa nghe hắn nói vậy lại càng hận hơn: “Tại sao em đường đường là cô chủ Biên gia, lại luôn phải tránh né con nhỏ mồ côi cha mẹ đó chứ! Ban đầu ở thành phố D còn nói phải tránh né cô ta một chút, bây giờ đây là thủ đô, là thủ đô cơ mà! Anh, tại sao em vẫn phải tránh né cô ta chứ?”
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô ta phải tránh né!
Ở đây là thủ đô! Cô ta đường đường là cô chủ Biên gia, sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nơi đây chính là đại bản doanh của cô ta, còn phải né tránh sao?
Việc này truyền ra ngoài, không phải sẽ khiến người khác cười rớt cả hàm hả!
Biên Hải Thành bất đắc dĩ dỗ dành: “Tiểu Vi, nghe lời đi. Em cũng biết chúng ta và Trần gia vẫn luôn che giấu tiềm lực, bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, Lợi Nghi Cương là ai em không biết sao? Chỉ có một mình Tề Tiểu Tô đương nhiên không đáng sợ, nhưng bây giờ cô ta lại dính líu đến Lợi Nghi Cương. Đúng rồi, em biết không, sáng nay một mình Lợi Nghi Cương được Lãnh đạo gọi đến.”
“Cái gì?”
Biên Hải Vi kinh hãi, chỉ có thể cố gắng ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Ở Lợi gia lúc này, Sở trưởng Lợi đúng lúc cũng nhắc đến chuyện hôm nay gặp Lãnh đạo, ông nhìn sang Tề Tiểu Tô, ánh mắt sâu hơn: “Tiểu Tô, bố nuôi đã xem thường con rồi.”
“Sao bố lại nói vậy?”
“Hôm nay bố trực tiếp tiết lộ với Lãnh đạo chuyện giao tình của con và Tiểu Nam cũng không tệ, hai đứa đều yêu quý nhau, thế nên kết thành anh em, con đoán xem Lãnh đạo nói thế nào?”
Trong lòng Tề Tiểu Tô sợ hãi, Sở trưởng Lợi cũng to gan thật, ông lại nhân cơ hội gặp mặt Lãnh đạo nhắc đến chuyện này! Ông không sợ khiến Lãnh đạo nổi giận hoặc xem thường sao!
Quả là quyết đoán!
Bà Lợi vừa thấy biểu cảm đó của chồng mình liền biết chắc không phải chuyện xấu gì, thế nên cũng rất thả lỏng hỏi: “Nói thế nào?”
Tề Tiểu Tô cũng rất muốn biết Lãnh đạo nói cô thế nào, nhưng Lãnh đạo nhắc đến cô, cô cũng không bất ngờ lắm, dù sao mấy ngày trước ai đó cũng đã mặt dày nhắc đến cô trước mặt ngài ấy rồi.
Còn nói cô là xinh đẹp nhất, tốt nhất nữa chứ.
Nghĩ đến đây, mặt cô liền cảm thấy hơi nóng lên.
“Lãnh đạo nói, xem ra nhân duyên của cô bé đó quả không tồi, thật muốn gặp gỡ một lần.” Sở trưởng Lợi nói.
Bà Lợi kinh ngạc nhìn Tề Tiểu Tô một cái: “Đây là có ý đã từng nghe nói đến Tiểu Tô sao?”
Sở trưởng Lợi gật gật đầu: “Chính là ý này.” Ông đoán đã có người ở trước mặt Lãnh đạo nhắc đến cô, nên liền nhìn sang Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô đã hiểu ý ông, không trực tiếp hỏi nhưng lại có ý hỏi, nếu có thể nói cô hẳn đã chủ động nói. Cô trầm ngâm một lúc, nói: “Quả thật có người từng nhắc tới con trước mặt Lãnh đạo, quan hệ cá nhân, chuyện riêng, chỉ là chức vụ của người đó cơ mật, bố nuôi, xin thứ lỗi tạm thời con không thể tiết lộ.”
Năng lực lĩnh ngộ của đứa bé này quả là không tồi!
Hơn nữa cũng rất có nguyên tắc, đã có thể lĩnh ngộ ông đang có ý dò hỏi, lại còn dám nói ra chuyện cơ mật cần bảo mật. Điểm này khiến Sở trưởng Lợi rất tán thưởng.
Có thể trực tiếp gặp mặt Lãnh đạo, lại là cơ mật, vậy chắc chắn không tiện tiết lộ, cô có thể kiên trì như thế, rất tốt.
Ông nở nụ cười: “Được, vậy bố không hỏi nữa! Hôm nay bố rất vui, tối nay uống với bố một ly được không? Bố uống rượu trắng, con rượu nho!”