Nghe hắn nói vậy, bà Chương thấy thật đau lòng. Nhưng cũng nhận ra con trai mình nhất định phải có được Tề Tiểu Tô, bà ta biết có khuyên cũng không được nên không thèm để ý tới hắn nữa.
Ôm một bụng tức, bà Chương không muốn ở lại trong khách sạn nữa nên liền cầm túi đi xuống lầu.
Đúng lúc hôm nay Đan Ninh Ninh tìm được khách sạn này, hai ngày nay cô ta chưa gặp được Tề Tiểu Tô, Nghiêm Uyển Nghi cũng không gặp nên cô ta sắp tức điên lên rồi.
Trên người chẳng còn xu nào nữa, cô ta bất đắc dĩ phải gọi điện về nhà, lén xin mẹ chút tiền.
Nhận được điện thoại của con gái, bà Đan không nhịn được khóc òa lên: “Ninh Ninh à, rốt cuộc con bị làm sao thế? Tự nhiên bỏ không học đại học, cũng không về nhà, có phải con gặp phải chuyện gì không thế?”
Lúc đầu, Đan Ninh Ninh thật sự không nghĩ tới chuyện muốn bỏ học, chỉ có thể nói là bất đắc dĩ mà thôi. Bị người của Hồng lão đại bắt đi, cô ta cũng đâu còn cách nào nữa đâu?
Hồng lão đại không có hứng thú với cô ta nhưng lại không chịu thả cô ta đi, đưa cô ta tới thành phố K như một món hàng tặng cho Chúc Tường Đông. Mọi tài sản trên người cô ta đều không còn gì, một hào cũng không có, cũng không thể gọi điện thoại, chờ đến khi Chúc Tường Viêm nói cô ta có thể đi thì cô ta lại trúng tình yêu sét đánh với Chúc Tường Đông.
Không muốn đi, trong lòng vẫn còn một chút kiêu ngạo, thế nên trước khi có kết quả rõ ràng, cô ta cũng không muốn nói cho bố mẹ biết, chỉ tìm cơ hội gọi điện thoại về nhà nói mình không đi học nữa, đã tìm được việc làm, sau này có thời gian sẽ trở về.
Sau đó, hai ba tháng liền, cô ta không gọi điện về nhà nữa.
Cô ta còn tưởng mình sẽ quyến rũ được Chúc Tường Đông và trở thành người phụ nữ của hắn, học hành gì đó, với bản lĩnh của Chúc Tường Đông, sau này giúp cô ta vào một trường đại học nào đó chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao?
Vì thế, hắn vẫn quan trọng hơn.
Chờ đến khi cô ta dẫn Chúc Tường Đông về nhà, bố mẹ nhìn thấy cô ta có được người bạn trai tốt như thế, chắc chắn cũng sẽ rất vui. Cứ thế mà dây dưa tới tận bây giờ.
Đan Ninh Ninh không muốn gọi điện về xin tiền bố mẹ, nhưng cô ta đâu còn cách nào khác.
“Mẹ ơi, giờ công việc của con vẫn chưa ổn định lắm, nhưng con không sao, mẹ cứ yên tâm. Con chỉ muốn...”
“Con đang ở đâu? Có chuyện gì thì về nhà rồi nói chuyện được không? Con có biết là lần trước sau khi con gọi điện về, bố con đã rất tức giận không hả, ông ấy còn nóng nảy nói muốn từ mặt con đấy!”
Đan Ninh Ninh thấy tim mình run lên: “Mẹ, chờ sau này con sẽ về xin lỗi bố sau, con nhất định sẽ không làm bố thất vọng đâu! Mẹ, mẹ có thể chuyển cho con một ít tiền trước được không ạ?”
“Tiền? Con hết sạch tiền trên người rồi đúng không? Con cần bao nhiêu tiền?”
“Mẹ đừng để bố con biết, mẹ có thể gửi cho con bao nhiêu thì cứ gửi ạ, hơn nữa, thẻ của con không ở đây, mẹ cứ chuyển vào cái thẻ trước kia mẹ cho con ấy!”
Cô ta không có thẻ ngân hàng, không có điện thoại di động, chỉ có thể nhờ mẹ mình chuyển tiền vào cái thẻ mà trước kia bà hay chuyển tiền học phí cho cô ta, sau đó dùng mã số thẻ và mật khẩu để rút tiền ra.
Cũng may, cây ATM ở thành phố D còn có tính năng đó, nếu không cô ta cũng chẳng biết phải làm thế nào cả.
Trong lúc chờ mẹ mình chuyển tiền, Đan Ninh NInh cũng muốn nhân tiện kiểm tra xem Chúc Tường Đông có đang ở khách sạn này không, nhưng khách sạn có chế độ bảo mật thông tin cá nhân của khách nên lễ tân không chịu nói gì với cô ta cả.
Đang trong lúc buồn bực, cô ta liền nhìn thấy bà Chương đi ra cửa lớn, nhưng hình như nhớ ra gì đó, bà ta lại xoay người quay trở lại.
Ánh mắt Đan Ninh Ninh lóe lên, bà Chương này và con trai bà ta tới tìm Tề Tiểu Tô, thế thì chỉ cần đi theo bọn họ, chắc chắn là có thể tìm được Tề Tiểu Tô đúng không?
Cô ta nhìn thấy thang máy dừng ở tầng trệt liền lập tức đi vào một thang máy khác.
Ra khỏi thang máy, Đan Ninh Ninh liền thấy bà Chương đi qua chỗ rẽ ở hành lang, khi cô ta tới đó rồi thì chẳng thấy người đâu nữa. Ở đây chỉ có hai phòng, chắc chắn bà ta vào một trong hai phòng này.
Đánh cuộc trong lòng, xem có thể đi theo bà ta được không! Nếu được, cô ta có thể thoát khỏi cảnh ở trong khách sạn cũ nát kia và tới ở khách sạn 5 sao cao cấp này, còn có thể gặp được Tề Tiểu Tô.
Nghĩ vậy, Đan Ninh Ninh liền đi tới trước một cánh cửa, đang định giơ tay lên gõ thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra, Chương Vân Tễ đang định ra ngoài, không ngờ được là có người đang đứng ở bên ngoài nên hai người lập tức va phải nhau.
Hôm nay là ngày chuyển nhà của cậu út Tô gia.
Lúc xem lịch thấy cuối tuần là ngày hoàng đạo, Tô Vận Đạt không cần xin nghỉ, Tề Tiểu Tô, Tô Á Thiên cũng không đi học, đều có thể cùng tới chia vui.
Phong tục dọn tới nhà mới ở thành phố D không sợ phức tạp, dù có nhiều người thế nào cũng sẽ mời hết tới nhà ăn cơm, như vậy càng tụ nhân khí, khiến nhà cửa ấm áp hơn. Nếu khách quá nhiều không có đủ chỗ ngồi thì chia ra đón tiếp làm mấy ca trong ngày.
Tô Vận Đạt vốn chỉ định mời người trong nhà, nhưng giờ anh ta cũng là người có vai vế ở Thịnh Tề, cũng có đồng nghiệp, nghe nói anh ta dọn tới nhà mới thì họ đều chủ động yêu cầu được tới nhà chúc mừng nên cũng không tiện từ chối họ. Mà sau khi anh cả Tô gia - Tô Vận Thông nhận được thông báo thì cũng có tính toán của riêng mình nên đã mời hai, ba người bạn tới đây, còn nói rất dễ nghe là đem người tới giúp đỡ, Tô Vận Đạt cũng không tiện từ chối.
Trong thời gian này, anh hai Tô gia trốn tránh không dám gặp Tề Tiểu Tô, nhưng anh em ruột của mình dọn về nhà mới, anh ta cũng không thể vắng mặt, đành phải dẫn Trịnh Mạt tới.
Hai chị em Khưu Linh Phương và Khâu Tuyết Phương nhận được tin cũng sang giúp đỡ một tay.
Bà ngoại Tô là người khá truyền thống, nói là đồ ăn phải làm ít nhất một nửa tại nhà, bật bếp mới coi như thông thuận, phát đạt, vì thế đồ ăn nguội thì được Thịnh Tề Ngọc Tu đưa tới, còn đồ ăn nóng thì tự xào nấu ở nhà.
Một mình bà ngoại Tô làm không xuể nên nhờ thêm hai bà thím chơi thân nhiều năm ở bên thành Bắc tới giúp đỡ.
Hôm nay, nhà của cậu út Tô gia cực kỳ náo nhiệt.
Vì bụng của Hà Mỹ Tú đã lớn hơn rồi nên Tô Vận Đạt không cho cô ta làm gì cả, chỉ bảo cô ta ngồi tiếp chuyện hai bà chị dâu La Hiểu và Trịnh Mạt.
Vợ của cả ba anh em Tô gia đều đang bụng mang dạ chửa, thật quá đúng lúc.
“Chị, em đã làm xong kế hoạch du lịch rồi, để em nói cho chị nghe nhé?” Tô Á Thiên đi tới bên cạnh Tề Tiểu Tô.
Học kỳ I, Tề Tiểu Tô đã đồng ý với cậu, chỉ cần môn nào của cậu cũng đạt điểm thi từ 80 trở lên thì sẽ có thưởng cho cậu, Tô Á Thiên chọn đi du lịch trong tỉnh hai ngày, đã hẹn mấy bạn học đi cùng.
Tề Tiểu Tô nhìn cậu: “Chị đồng ý chi trả, còn an toàn cùng mấy cái khác thì em phải tự chịu trách nhiệm.”
“Vâng ạ, bọn em chỉ đi giải khuây, mở mang tầm mắt, bọn em đi cùng với lớp trưởng, cậu ấy đã đi nhiều lần rồi, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Ở bên kia, một người đàn ông trung niên họ Hồng vỗ vai Tô Vận Thông, khẽ nói: “Ông chủ Tô à, lúc trước anh nói anh là cậu của bà chủ Thịnh Tề, chúng tôi còn không tin đấy, không ngờ lại là thật.”
“Ha ha, chẳng lẽ tôi lại gạt các anh chuyện này à, nào nào nào, ông chủ Hồng, ăn cơm đi, ăn cơm đi.” Tô Vận Thông trộm nhìn về phía Tề Tiểu Tô, vẫn hơi chột dạ. Có điều, Tề Tiểu Tô không nói gì tức là không so đo với ông ta rồi. Nghĩ tới đây, ông ta lại thấy yên tâm hơn một chút.
Ông ta sẽ không xin Tề Tiểu Tô giúp đỡ gì cả, nhưng để người khác biết ông ta và Tề Tiểu Tô có quan hệ cũng có thể giúp được ông ta rất nhiều. Hiện giờ, trong giới làm ăn, không có ai là không biết tới Tề Tiểu Tô, cho dù không có làm ăn gì với Thịnh Tề thì họ cũng sẽ nể mặt mũi ông ta, có cơ hội hợp tác cũng sẽ ưu tiên ông ta hơn.
Thế là đủ rồi.