Cô cầm bình chất lỏng kia tới.
“Mở ra, sau đó nhỏ hai giọt lên tinh thể.”
Tề Tiểu Tô làm theo.
Chất lỏng màu xanh kia nhỏ lên tinh thể, hệ thống Tiểu Nhất lại bảo cô nhỏ hai giọt lên cánh tay, sau đó dùng ngón tay lau hết đi, đặt miếng tinh thể kia lên cánh tay, sau đó cô liền thấy một màn làm thay đổi hết nhận thức của mình một lần nữa.
Chỉ thấy cái miếng tinh thể trong suốt vốn cứng chắc kia bắt đầu từ từ mềm ra, mềm ra, sau đó dán chặt lên cánh tay cô, mềm ra, mỏng đi, vô cùng khít với hình dáng cánh tay cô, cuối cùng không nhìn thấy nữa!
Không nhìn thấy nữa!
Cô giơ tay sờ lên cánh tay, trừ một chút xíu giống như nước đọng đã khô một nửa ra, da cô vẫn còn nguyên cảm xúc như ban đầu, hơn nữa vẫn là nhiệt độ cơ thể, không có bất kỳ dấu vết nào khác!
Giống như miếng tinh thể kia đã tan vào cánh tay cô vậy!
“Chuyện gì thế này?”
Cô kinh hãi.
Hệ thống Tiểu Nhất bật cười: “Bây giờ cô còn cảm thấy thứ này rất dễ trộm không?”
“Cái này, cái này....” Tề Tiểu Tô cảm thấy mình không biết nói gì cho phải. Miếng tinh thể vừa rồi cô thật sự là cảm thấy rất cứng, giống như pha lê thủy tinh, nhưng làm sao có thể dùng loại chất lỏng đó là có thể mềm ra nhanh như vậy? Cuối cùng còn không có một chút dấu vết nào?
Đương nhiên, cô sẽ không cho là cái thẻ kia bị tan ra như thế, thứ đồ quan trọng thế này, Hệ thống Tiểu Nhất làm sao có thể để cô làm mất như vậy được?
Quả nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất thưởng thức xong vẻ kinh ngạc của cô mới giải thích: “Nếu không tại sao cái thẻ này lại có thể quý giá như vậy chứ? Giá của mỗi tinh thể, quy ra tiền của các cô bây giờ, chính là mười tỉ.”
Phụt.
Mười tỉ!
Cô lại đần ra rồi.
Ý là, hoá ra Thiếu soái cũng là một người có tài sản ít nhất là mười tỉ đấy hả!
“Loại thuốc kia cũng bán một trăm triệu một chai rồi. Đương nhiên, sản xuất cũng cực ít. Đây là phương pháp đeo tinh thể, bất kể vị trí nào trên người cũng có thể đeo được cả, chỉ cần tiện cho mình là được, nếu muốn lấy ra để khởi động tinh thể, phải nhập được mật mã ban đầu vào, vậy sao có thể dễ bị trộm được chứ?”
“Vậy cậu biết mật mã ban đầu của miếng tinh thể này không?”
“Hồi đó Thiếu soái rảnh rỗi đã cùng với bản Hệ thống phá giải được các loại mật mã của bốn miếng tinh thể còn lại của Liên minh các hành tinh rồi, nói là lo trước khỏi hoạ.”
Phụt.
Lúc đó chắc chắn là không thể nào lấy được tinh thể của mấy người đó, nhưng anh đã phá giải được mật mã của người ta rồi?
“Còn nữa, mấy vị ở Liên minh các hành tinh kia, chỉ cần là Thiếu soái cảm thấy cần, hình ảnh con ngươi, dấu vân tay, máu của đối phương, Thiếu soái đều thu thập được hết.”
Tề Tiểu Tô đã không biết phải nói gì nữa rồi, nếu như để cho người khác biết những hành động này của Vệ Thường Khuynh, chắc sẽ nghĩ là anh muốn tạo phản mất?
Sự lợi hại của anh hoá ra thể hiện trong lúc ở Liên minh các hành tinh nhiều hơn!
“Nếu như chúng ta không may mắn, đây là một trong những miếng còn lại ở Liên minh các hành tinh kia, vậy cũng không tổn thất gì, cô cứ đeo nó đi, đợi đến lúc đó có cơ hội, bản Hệ thống và Thiếu soái sẽ cùng nhau giải mã là được.”
Nói thật có lý, cô lại không có cách nào phản bác được.
“Bây giờ bản Hệ thống sẽ nghiệm chứng năm người Liên minh các hành tinh trước, bởi vì miếng này cũng có thể là của Thiếu soái.”
“Phải mở thế nào?”
“Cô dùng ngón tay khẽ chấm một cái.”
Tề Tiểu Tô làm theo. Chỉ nghe “tinh” một tiếng, vị trí cánh tay chỗ miếng tinh thể vừa rồi tan vào đột nhiên sáng lên, giống như cấy một cái màn hình trong suốt lên cánh tay, phía trên xuất hiện một hàng tiếng Trung.
Số liệu phân biệt được không phải là chủ nhân của thẻ.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, mở hoặc tắt đi.
“Bấm mở đi.”
Ngón tay Tề Tiểu Tô khẽ ấn vào mục chọn mở, vị trí tay cô ấn nhẹ vào khẽ dập dờn như sóng nước, cảm giác rất mới lạ.
Mời điền mật mã ban đầu vào.
Lập tức bắn ra một ô nhập.
“Thử mật mã của Thiếu soái trước. Nhập mật mã giao cho bản Hệ thống đi, bản Hệ thống đã kết nối rồi, cô không cần làm đâu, bởi vì có mấy ký hiệu cô không biết.”
Xem ra mật mã của Liên minh các hành tinh bọn họ còn không giới hạn ở chữ số tiếng Anh và ký hiệu thường dùng rồi.
Sau đó, Tề Tiểu Tô nhìn thấy trong ô nhập nhanh chóng nhập vào một chuỗi ký hiệu, quả nhiên đều là thứ cô nhìn không hiểu.
Xác định.
Rè.
Mật mã sai.
“Không phải thẻ của Thiếu soái.” Hệ thống Tiểu Nhất vẫn cảm thấy rất thất vọng, phải biết trong thẻ của Thiếu soái nhà nó cũng cất rất nhiều đồ tốt, nếu thật sự không tìm về được thì cũng là một tổn thất lớn. Có điều theo lý mà nói cái thẻ kia chắc là ở cùng một chỗ với hệ thống đầu não của chiến giáp lúc đó của Thiếu soái, chỉ cần tìm thấy bộ phận kia là có thể tìm được nó.
Tề Tiểu Tô cũng có chút thất vọng.
“Vậy cậu thử người khác xem, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại cho mọi người, không lại để bọn họ lo lắng quá.” Cô nói rồi cầm điện thoại ra khỏi không gian, vừa rồi cô ngồi trên xe đối phương đã lục soát người cô rồi, không tìm được điện thoại di động của cô.
Lúc này, Chúc Tường Đông và Chúc Tường Viêm đang trên đường chạy tới thủ đô, không, phải nói là trên không trung. Hắn dùng máy bay tư nhân để bay tới.
Còn dẫn không ít người và không ít xã hội đen theo.
Còn Đồng Xán và Hàn Dư đã gặp được Lương Lệ trong khách sạn rồi.
Người đàn ông kỳ quái đó đang nằm ở trên giường, mặc dù anh ta bị ngất, nhưng nhìn cũng không nguy hiểm, vốn dĩ muốn chờ Tề Tiểu Tô đến rồi quyết định nên xử lý như thế nào, nào ngờ Lương Lệ lại mang đến tin tức xấu như vậy.
Bọn họ cũng đã không rảnh để mà quan tâm tới người đàn ông này nữa.
“Bây giờ Chúc Tường Đông đã dẫn người trên đường chạy tới đây rồi, chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ chỉ chờ thôi à?”
“Đã tìm Lợi thiếu chưa?”
“Lợi thiếu chắc sắp đến rồi.”
Đồng Xán yên lặng một lát, nói: “Nếu cô Tề đã bảo chúng ta đợi lệnh của cô ấy, vậy chúng ta chỉ có thể đợi thôi. Không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu không sợ ngược lại sẽ làm hỏng kế hoạch của cô ấy.”
“Nhỡ đâu cô ấy thật sự không có cách nào truyền tin tức cho chúng ta thì sao?” Hàn Dư hỏi.
“Không đâu, nhất định cô ấy có thể, nếu không thì sẽ không nói như vậy.”
“Anh lấy đâu ra tự tin lớn như thế chứ?”
“Tôi tin cô ấy.”
Bốn chữ của Đồng Xán khiến cho Hàn Dư nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ba người lại im lặng một lúc, nhưng trong lòng đã cuống đến sắp điên rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Đồng Xán vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị là Tề Tiểu Tô, ba người lập tức nhảy dựng lên.
“Mau nghe đi, mau nghe đi!”
Sau khi điện thoại được kết nối, Tề Tiểu Tô dứt khoát hỏi: “Các anh đã chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cô Tề, cô không sao chứ?”
“Bây giờ tôi không sao, bọn chúng nhốt tôi ở phía Tây thành phố, chính là căn tứ hợp viện mà lão Biên muốn nhét cho Vệ thiếu đó, nhưng có thể quá nửa đêm sẽ còn chuyển chỗ. Nghe đây, tôi muốn đến nhà của đối phương, cho nên trước hết đừng đến cứu tôi.”
Nghe thấy giọng nói và ngữ khí của cô đều không có vấn đề gì, ba người Đồng Xán mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà để cô một thân một mình đi vào nơi nguy hiểm, bọn họ không sao yên tâm được, cho nên Đồng Xán suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi sẽ đến chỗ đó ngay, trước không xuất hiện, đợi bọn chúng ra ngoài sẽ lặng lẽ bám theo...”
“Không được, chỉ cần các anh đến, chắc chắn bọn chúng sẽ phát hiện ra.” Tề Tiểu Tô lập tức phản đối. Đối phương cũng là người của Liên minh các hành tinh, chắc là có trí tuệ nhân tạo, sao có thể yếu trên phương diện phòng ngự được?”