Tất cả học sinh cấp ba xuất sắc đều tề tụ về trường cấp ba Khánh Thực ở thành phố L, tổng cộng có ba mươi chín người. Sẽ tổ chức thi trong hai ngày, trước khi thi sẽ có ba ngày để học sinh làm quen với khí hậu và thói quen sinh hoạt ở thành phố L, thả lỏng tâm trạng, các thầy giáo từ đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa sẽ giảng cho họ mấy tiết, xem như củng cố một ít trọng điểm học tập, có lẽ cũng có mục đích khảo sát trước học sinh. Mà sau khi thi, trường cấp ba Khánh Thực sẽ sắp xếp một ngày để các học sinh xuất sắc và các học sinh của trường giao lưu với nhau, vì thế, cả trước cả sau sẽ mất khoảng năm ngày.
Những học sinh ở xa sẽ tới sớm hơn một ngày, trường cấp ba Khánh Thực đã sắp xếp ký túc xá cho 39 học sinh này, đầy đủ giường chiếu chăn nệm, nhưng đồ dùng cá nhân như cốc súc miệng, chậu rửa mặt, khăn lông, dép lê linh tinh thì học sinh phải tự chuẩn bị, cũng vì không biết thiếu những gì nên ai cũng phải tới sớm để còn có thời gian ra ngoài mua sắm thêm.
Rất nhiều học sinh được phụ huynh trong nhà đưa tới, chẳng khác gì sinh viên mới vào đại học. Các bậc phụ huynh đều rất quan tâm tới kỳ thi này, mức độ quan tâm chẳng thua gì thi đại học hết.
Dù sao, có thể tới tham dự kỳ thi này đều có cơ hội được cử đi học ở đại học Bắc Kinh hoặc đại học Thanh Hoa, là một chiếc cầu độc mộc đi tắt giúp học sinh không cần phải tham gia kỳ thi đại học.
Trường cấp ba Khánh thực ở thành phố L mới chuyển sang cơ sở mới cách đây nửa năm, diện tích rộng gấp ba trường Nhất Trung ở thành phố D, sân vận động cực kỳ lớn, còn có thư viện sáu tầng, ký túc xá có tới sáu khu nhà, mỗi tòa nhà cao năm tầng, phòng nào cũng đều rộng rãi, thoáng mát và sạch sẽ.
Tề Tiểu Tô đeo một chiếc ba lô màu đen tiến vào cổng trường cấp ba Khánh Thực nhưng lại bị bác bảo vệ ngăn lại.
“Bạn học, bác muốn kiểm tra thẻ học sinh và giấy giới thiệu của trường học.”
Hôm nay là chủ nhật nên ngoại trừ học sinh từ nơi khác tới dự thi thì không còn người nào khác, đương nhiên, cũng có sắp xếp mấy thầy cô và học sinh đại diện tiếp đón.
Tề Tiểu Tô đang cúi đầu lấy thẻ học sinh thì sau lưng có người lao tới, vừa lúc đụng vào bả vai cô khiến cho toàn bộ sách vở cũng như thẻ học sinh chưa kịp lấy ra ở trong ba lô rơi hết xuống đất, sau đó, người nọ liền giẫm chân lên, trên thẻ học sinh liền có một dấu chân cực kỳ rõ ràng.
Cô ta lại như không phát hiện ra, định tiếp tục chạy về phía trước, Tề Tiểu Tô liền giơ tay túm lấy cái ba lô cô ta đang đeo trên vai kéo lại.
Người nọ quay đầu, là một thiếu nữ với mái tóc xoăn rất xinh đẹp, có lẽ cũng là học sinh lớp 12, gương mặt xinh xắn, đàng hoàng, môi mỏng, khóe môi có một nốt ruồi khiến cho cô ta trông càng hoạt bát hơn.
Nửa năm này, Tề Tiểu Tô đã cao hơn rất nhiều, nữ sinh này cũng cao ngang ngửa với cô, mặc một cái áo dệt kim màu bạc hở cổ có đai màu trắng bó sát người, bên dưới là quần Jeans lửng cách mắt cá chân chừng bảy phân, đôi giày đế bánh mì, dáng người nuột nà, sức sống hừng hực, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
“Buông ra.” Cô ta trừng mắt với Tề Tiểu Tô.
“Bạn đụng vào tôi, còn giẫm bẩn thẻ học sinh của tôi.” Tề Tiểu Tô lạnh nhạt nói.
“Thế thì sao hả? Mày nhặt lên chẳng phải là xong rồi sao? Cái thẻ đó chỉ cần đưa cho ông già trông cửa kia nhìn thôi, bẩn tí thì có làm sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô nghe thấy cái kiểu lý luận này: “Thế nên cậu không cần xin lỗi phải không?”
“Xin lỗi, xin lỗi, bạn học à, mình thay mặt Ôn Tình xin lỗi bạn nhé!” Một nữ sinh khác xách túi hành lý chạy vội tới, mà sau lưng cô ta còn có một đôi vợ chồng trung niên, một người kéo va li, một người hai tay xách hai túi đồ, hình như là khá mệt mỏi khi chạy suốt một đường tới đây, chân người đàn ông kia còn hơi thọt, bước đi tập tễnh. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều không biết phải làm sao.
Còn nữ sinh vừa tới mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nước biển, hai bên cổ tay áo đều xắn lên, tóc buộc kiểu đuôi ngựa rất quê mùa, đeo một chiếc kính gọng đen, sắc mặt hơi tái, nhưng bất chấp vẻ ngoài như thế, Tề Tiểu Tô vẫn có thể nhìn ra cô ta giống cô nàng tên Ôn Tình kia tới năm, sáu phần.
“Ôn Vân, tôi cần chị xin lỗi giúp tôi à? Hơn nữa, chị là cái thá gì mà đòi thay mặt cho tôi chứ hả?” Ôn Tình không những không cảm kích mà vừa thấy Ôn Vân như thế càng giận sôi máu hơn: “Tôi nói cho chị biết, cho dù chị có giả bộ ngoan ngoãn thế nào thì cũng đừng có mơ nhập được vào hộ khẩu nhà tôi! Chẳng phải lúc nào cũng khoe khoang thành tích tốt sao? Đến lúc đó chị tự dựa vào thành tích mà thi cử đi, cần hộ khẩu đó làm gì chứ hả? Giờ chị cũng chẳng phải con của bác tôi, mẹ chị đã dẫn chị đi theo bố dượng của chị rồi thì đừng có ỷ lại vào Ôn gia nhà tôi nữa!”
Lời nói hoàn toàn không hề nể nang gì làm cho hốc mắt của Ôn Vân cũng đỏ lên, còn đôi vợ chồng trung niên ở phía sau cũng cúi gằm mặt, cánh môi giật giật nhưng chẳng nói được lời nào.
Rất rõ ràng, đôi vợ chồng này là mẹ và bố dượng của Ôn Vân.
Tề Tiểu Tô không muốn nghe chuyện nhà của người khác, nữ sinh tên Ôn Vân kia nhìn có vẻ đáng thương thật, nhưng có liên quan gì tới cô đâu chứ? Người xa lạ mà thôi, cô không thể nào cứ gặp chuyện giữa đường là bất bình xông lên được.
“Xin lỗi.” Cô lạnh lùng nhắc lại: “Nhặt đồ lên cho tôi.”
Nếu không phải tại Ôn Tình đâm vào cô làm đồ đạc rơi ra, không nhìn thấy mà giẫm chân lên thẻ học sinh của cô thì cô cũng chẳng thèm túm cô ta làm gì, nhưng vừa rồi cô đã thấy rất rõ ràng, rõ ràng là Ôn Tình nhìn thấy thẻ của cô rơi ra, nhưng cô ta lại không thèm tránh đi mà cứ thế giẫm xuống.
“Này, mày có bị điên không thế hả? Việc nhỏ xíu thế mà mày cũng muốn tao xin lỗi à? Con mẹ mày chứ... A!”
Ôn Tình còn chưa nói xong thì Tề Tiểu Tô khẽ vặn cổ tay cô ta một cái làm cô ta đau tới mức gương mặt xinh đẹp cũng méo mó.
Mọi người chứng kiến đều kinh hãi, bác bảo vệ còn vội vàng kêu lên: “Ôi ôi ôi, đừng xúc động thế, không được đánh nhau đâu, mau buông tay ra đi.”
Ôn Vân cũng nhanh chóng nhặt ba lô trên mặt đất và thẻ học sinh lên, dùng quần áo mình lau sạch dấu giày và đất cát ở trên đó: “Bạn học à, tôi đã lau sạch rồi, mong bạn hãy buông tay Ôn Tình ra, bố con bé là...”
“Bố cô ta là ai thì cô ta cũng phải mở miệng xin lỗi.” Tề Tiểu Tô lại dùng sức hơn một chút.
Ôn Tình lập tức kêu lên: “Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Tề Tiểu Tô thấy người tập trung lại đây càng lúc càng nhiều, lại đã nghe thấy tiếng xin lỗi nên mới quăng tay cô ta ra.
Cơn tức giận như sắp tràn ra từ đôi mắt của Ôn Tình, cô ta trừng mắt với Tề Tiểu Tô rồi vội vàng chạy tiếp vào trong.
“Tình Tình!”
Ôn Vân sốt ruột gọi một câu, lại lo lắng nói với Tề Tiểu Tô: “Bạn học à, sau này bạn phải cẩn thận đấy, có lẽ Tình Tình sẽ không chịu để yên đâu.”
Tề Tiểu Tô không nói gì, chỉ nhận lấy đồ vật trong tay cô ta rồi đưa thẻ học sinh và giấy giới thiệu của nhà trường cho bác bảo vệ.
Bác bảo vệ vừa nhìn vừa thở dài: “Mấy đứa trẻ bọn cháu sao cứ hay nóng nảy thế chứ? Sao không nói chuyện tử tế với nhau, đã vào đây rồi cũng sẽ là bạn học với nhau một tuần, đừng cãi cọ đến mức đánh nhau như thế, đến lúc đó sẽ lại ảnh hưởng tới thi cử nữa.”
Tề Tiểu Tô mặc kệ ông ta nói, chờ ông ta kiểm tra xong liền cầm thẻ học sinh đi vào trong cổng trường.
Cách đó không xa, có hai anh chàng đẹp trai đang đứng dưới một hàng cây, chứng kiến từ đầu tới cuối trò cười bên này.
“Người đẹp này thật can đảm, thoạt nhìn có lẽ cũng có chút võ vẽ đấy, nhưng mà cô ấy lại đắc tội với quả ớt cay họ Ôn kia, e là một tuần này sẽ không được dễ chịu rồi. Tử Khê, cậu định khoanh tay đứng nhìn hay thế nào đây?”
Nam sinh tên Tử Khê kia lạnh nhạt đáp: “Chưa chắc Ôn Tình đã ở chiếu trên được đâu, cứ chờ mà xem.”