Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 807: Chương 807: Thẻ chứa cuối cùng




Cái chết của Ngô Đồng đương nhiên không liên quan đến cô, nhưng nhớ đến việc cô ra tay đánh Ngô Đồng và Đại Cường, Hạ Trân Anh nên biết mình không phải là đối thủ của cô, nếu như cô ta đủ thông minh cũng sẽ không ra tay nữa, đương nhiên, nếu như Hạ Trân Anh là một người ngu xuẩn hết thuốc chữa, cô cũng sẽ không nương tay, đến lúc đó có làm mất mặt Hạ gia, cô cũng mặc kệ.

Bây giờ Tề Tiểu Tô coi như vua cũng thua thằng liều, cả gia tộc Hạ gia có lẽ không dám để mất mặt, mà cô chỉ có một mình không có gia tộc lớn gì cả, một mình da mặt dầy chút là được.

May mà Hạ Trân Anh coi như vẫn còn chút lý trí, lập tức dừng lại, nhưng cô ta lại nhìn Tề Tiểu Tô như muốn giết chế cô luôn vậy.

“Cô đợi đấy. Tôi nói cho cô biết, cô sẽ không được yên thân đâu.”

“Được, tôi đợi.” Tề Tiểu Tô không để ý chút nào, vừa nói vừa giơ chân ra chạm vào cái tủ.

Không cần dùng tay a.

Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên: “Không sai không sai không sai! Thật sự là nó! Trời ạ, không ngờ chúng ta lại còn có thể có được thứ đồ này! Không biết có phải là miếng kia của Thiếu soái không!”

“Rốt cuộc là cái gì thế?” Tề Tiểu Tô không hiểu.

“Thẻ chứa cuối cùng! Tiểu Tô cô đúng thiên tài! Sao cô lại muốn đến cái nơi này chứ! Cô đúng là phúc tinh của Thiếu soái mà!” Hệ thống Tiểu Nhất hưng phấn nói năng lộn xộn. “Ha ha ha! Thẻ chứa cuối cùng! Trời ạ trời ạ! Sắp giàu rồi sắp giàu rồi!”

Tề Tiểu Tô căn bản không biết cái gì là thẻ chứa cuối cùng, cho nên không hiểu tại sao nó lại hưng phấn thành ra như vậy, nhưng bây giờ xem ra, trí tuệ nhân tạo của Liên minh các hành tinh thật sự là rất lợi hại, thật sự càng ngày càng giống loài người rồi, không ngờ lại có tâm trạng mãnh liệt, hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn như thế nữa.

“Thẻ chứa cuối cùng có tác dụng gì?”

“Có tác dụng gì bản Hệ thống sẽ nói cho cô sau, dù sao thì bây giờ cô chỉ cần biết chúng ta giàu rồi là được! Còn nữa, vật này cô nhất định phải lấy được, nghìn vạn cũng phải lấy, không được để bị người khác lấy mất! Đặc biệt là Hạ gia!”

Không cần nó nói, Tề Tiểu Tô cũng biết nhất định mình phải lấy được vật này. “Ý cậu đây chính là đồ Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào cầm tới à? Bọn họ lấy được vật này từ đâu thế?”

“Tạm thời chưa rõ, bây giờ bọn họ vẫn đang ở trong phòng, nhưng có người đang theo dõi bên này.”

Tề Tiểu Tô cũng biết mình đã bại lộ, chắc chắn Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào đã biết cô ở đây, nhưng nếu đã bại lộ cô cũng không để ý nữa, dù sao vốn dĩ lần này cô cũng không định bỏ qua cho hai kẻ đó, bây giờ cô đang nghĩ kế hoạch khác.

“Nếu Hạ Trân Anh đã nhìn trúng vật này rồi, vậy thì để cô ta mang đi đi.”

Nói rồi cô tránh ra, đứng ở bên cạnh không tham gia đoạt bảo nữa, mặc dù trước đó có hai người rút khỏi, vẫn còn dư lại hai món gọi là bảo bối, nhưng Tề Tiểu Tô cũng không hứng thú.

Hệ thống Tiểu Nhất phát điên: “Cái gì? Cô muốn để cho cô ta mang thẻ chứa cuối cùng đi á? Cô điên rồi à!”

“Tôi không điên, cứ nghe tôi.”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Tề Tiểu Tô đã quyết định xong. Nhưng mặc dù muốn từ bỏ món đồ này để cho Hạ Trân Anh mang đi, cô vẫn làm ra vẻ rất hứng thú với thứ này, cô hỏi Đại Huy: “Cô ta vẫn chưa trả tiền, có phải tôi có thể cướp bảo không?”

Đại Huy vừa định nói, Hạ Trân Anh đã bước vọt tới, cô ta không dám ra tay với Tề Tiểu Tô, liền giơ tay kéo Đại Huy sang bên cạnh, lấy thẻ ngân hàng ra: “Quẹt ngay cho tôi! Cô ta không có cửa để cướp đâu! Không phải chỉ là năm vạn thôi sao? Cũng không phải bản tiểu thư đây không trả nổi!”

Thẻ ngân hàng của cô ta đã nhét vào tay Đại Huy rồi, Tề Tiểu Tô chỉ đành làm mặt thất vọng.

Quẹt thẻ, giao tiền, giao dịch hoàn thành. Hạ Trân Anh đắc ý nhìn Tề Tiểu Tô, giơ cái chìa khóa Đại Huy đưa cho cô ta lên.

Tề Tiểu Tô hừ một tiếng.

Hạ Trân Anh mở tủ ra, cô ta cố ý muốn để cho Tề Tiểu Tô nhìn thấy đồ vật bên trong, mặc dù cô ta cũng không biết là cái gì. Trong tủ để một cái hộp, đại khái to bằng cái laptop, nhung tơ màu đen, phía trên còn có một cái khoá chụp bằng bạc rất đặc biệt.

“Đây là cái gì?” Mọi người đều tò mò nhìn.

Đại Huy nói: “Năm vạn tệ, cô lấy được một món châu báu tuyệt đối cực kỳ đáng giá! Đây là bức tranh thêu quốc sư tế trời thời cổ đại do tú nương của cung đình lén thêu ra, cách thêu đã thất truyền, thêu sinh động như thật, chỉ riêng cái này đã là bảo bối rồi, huống hồ còn có một truyền thuyết.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Truyền thuyết này có chút tà môn, vị mỹ nữ này, nếu như cô để tâm thì có thể mau bán cái bức tranh thêu này đi, tôi có thể nói giá thị trường cho cô biết, giá thị trường là trên năm mươi vạn!”

“Trên năm mươi vạn?”

Hạ Trân Anh ngẩn ra: “Vậy sao anh lại không mang đi bán mà bán cho tôi năm vạn?” Giá gấp mười đấy! Hắn là kẻ ngốc à? Nhưng có nhìn thế nào trông cũng không giống kẻ ngốc mà.

Mặc dù Tề Tiểu Tô biết đồ trong hộp đã không phải là đồ thêu nữa, mà bị Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào đổi thành thẻ chứa cuối cùng mà Hệ thống Tiểu Nhất nói rồi, nhưng nghe được trong hộp hoá ra đặt cái đồ này, ngược lại cô cũng có mấy phần hứng thú nghe xem.

Đại Huy cười ha hả vài tiếng, nói: “Không giấu mọi người, tôi ấy mà, bản tính ham chơi, sống đến tuổi này rồi cũng đã kiếm không ít tiền, đủ cho cả nhà già trẻ ăn uống rồi, cho nên đối với tiền tôi không quan trọng lắm, quán bar này cũng chỉ là tôi thích chơi mà thôi. Muốn chơi thì chúng ta phải chơi cho vui, nếu đã làm ra hoạt động đoạt bảo, vậy nếu đồ không đáng giá, không ý nghĩa, thì còn gì là chơi nữa?”

Nghe hắn nói như vậy, xem ta vẫn có thể coi là là một người có ý tứ. Sắc mặt Hạ Trân Anh khá hơn chút, nếu không vừa rồi cô ta còn cảm thấy mình bị đùa bỡn nữa.

Đại Huy lại tiếp tục nói: “Có điều nói đến còn có một nguyên nhân khác, là cái mà vừa nãy tôi nói ấy, bức tranh thêu này có một truyền thuyết, nói đây là đồ của một nước nhỏ thời cổ, bởi vì quốc gia quá nhỏ, cũng không phải ở Trung Nguyên, trong lịch sử của chúng ta cũng không ghi chép lại. Nói quốc sư này có chút bản lĩnh, lúc đang tế trời thấy trời có hiện tượng lạ, mà tú nương thêu quá mức sinh động như thật, nên đã mang một ít hiện tượng lạ vào trong bức họa, nghe nói người lấy được bức hoạ này sau chín chín tám mươi mốt ngày tam hồn lục phách sẽ bị quốc sư trong bức họa này dẫn đi một nửa.”

Hắn dừng một chút, nhìn Hạ Trân Anh, có chút ngượng ngùng nói: “Nói thật, vật này ở trong tay tôi cũng sắp được tám mươi mốt ngày rồi, vợ tôi bắt phải bán đi, cô ấy tin cái này.”

Hạ Trân Anh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, xì một tiếng.

Cô ta không tin loại truyền thuyết này.

Vật này liệu có thể có giá năm mươi vạn không đương nhiên còn phải đặt dấu hỏi, có điều, tin là ông chủ Đại Huy này không dám lấy đồ rách nát ra để lừa gạt cô ta, nếu không một câu nói của cô ta thôi cũng có thể khiến cho chỗ này của hắn không hoạt động được nữa.

Cô ta đang định mở hộp ra, Đại Huy đã ngăn lại: “Người đẹp, vật này cô cầm về xem cho kỹ, rất quý giá, ở đây nhiều người tạp nham, ngộ nhỡ làm hỏng thì đáng tiếc lắm.

Tề Tiểu Tô cũng khéo léo liếc một cái, điều này khiến cho Hạ Trân Anh sinh lòng cảnh giác, vội vàng ôm cái hộp vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.