Vệ Thường Khuynh không thèm để ý tới anh ta nữa.
Ra đến cửa, anh dặn dò Hàn Dư và Đồng Xán: “Từ hôm nay trở đi hai cậu trông chừng anh ta cho cẩn thận, đừng để anh ta chạy lung tung, cũng đừng để anh ta gặp chuyện gì bất trắc.”
Nghĩ ngợi một hồi, anh lại bổ sung thêm: “Đích thân hai cậu làm việc này.”
Bộ dạng của Mạt Ca Lạc như thế, anh cảm thấy không nên để nhiều người nhìn thấy.
“Cũng đến giờ rồi.” Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ trên tay.
“Ừ, chúng ta đi gặp Long Gia thôi.”
Hai người xuống lầu, Đổng Ý Thành đứng dậy, nói với Vệ Thường Khuynh: “Bây giờ để A Nam quay về không có vấn đề gì chứ?”
“Vừa hay đi cùng xe với chúng tôi luôn đi.” Vệ Thường Khuynh đưa tay ra: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi lái xe.”
“Sao cậu biết tôi lái xe tới...” Lợi Nam lầm bầm trong miệng, đưa chìa khóa cho anh, sau đó còn nói thêm: “Lái cho cẩn thận đấy, tôi đi xe mới tới, mua mất năm mươi vạn đấy.”
Không ai thèm quan tâm.
Tề Tiểu Tô dặn dò Lương Lệ vài câu rồi cũng theo họ ra cửa.
Tuy rằng Hệ thống Tiểu Nhất đang trong quá trình nâng cấp, tạm thời không thể sử dụng, nhưng họ cũng không nhất thiết phải sợ Hạ Nông. Trí tuệ nhân tạo của Cung Phiên Long đã không thể dùng được nữa, Hạ Nông chẳng qua chỉ dựa vào nhân lực nhiều, thế lực lớn, chưa chắc đã đấu được họ.
Hơn nữa, lần này là Long Gia muốn tìm họ đấy.
Nếu như dẫn dụ chúng tới chỗ Long Gia, hai bên đối đầu nhau, không biết ai hơn ai nữa.
Mấy người cùng xuất phát, đưa Lợi Nam về Lợi gia trước, sau đó chuyển hướng tới Xuân Thâm Viên.
“Xuân Thâm Viên đẹp thật đấy.”
Trên đường đi, Tề Tiểu Tô đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô: “Vẫn sẽ là của em thôi.”
Nói ra thì, về sau anh chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy Xuân Thâm Viên. Lẽ nào khu vườn này đến thế kỉ sau đã bị hủy hoại rồi sao? Không thể giữ được đến lúc đó nữa à?
Nếu vậy thì thật đáng tiếc.
Liên minh các hành tinh của sau này là hành tinh công nghệ cao, công nghệ phát triển vượt bậc, có rất nhiều thành tựu khoa học mà nhân loại hiện tại không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng nó đã hoàn toàn mất đi những công trình kiến trúc tuyệt mỹ mang hơi thở lịch sử, mất đi những khu vườn mang vẻ đẹp nguyên sơ của tự nhiên.
Tề Tiểu Tô không khỏi bật cười: “Lỡ như Long Gia là Vệ Long Kỳ thì sao?”
Nếu như Long Gia đúng thật là Vệ Long Kỳ, vậy thì Xuân Thâm Viên là của ông ấy, đâu đến lượt cô nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, có khả năng thật đấy.
“Vệ Long Kỳ mà hai người nhắc tới là ai thế?”
Đổng Ý Thành hỏi.
“Ông ấy có một số bất động sản để lại cho A Khuynh, cũng mang họ Vệ, nhưng A Khuynh không biết ông ấy, cũng chưa từng nghe nói qua về ông ấy. Nhưng mà, ông ấy cũng là chủ nhân của Xuân Thâm Viên.” Tề Tiểu Tô giải thích.
“Xem ra có khi ông ấy là Long Gia thật, Vệ Long Kỳ, trong tên ông ấy cũng có một chữ Long nè.”
Đến cả Đổng Ý Thành cũng thấy như vậy.
Vệ Thường Khuynh phóng xe rất nhanh.
Họ nhanh chóng nhìn thấy khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mà trước kia họ từng ở, rồi lại nhanh chóng đi qua nó.
Xuân Thâm Viên từ xa nhìn lại vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của nó.
Bên ngoài cửa có vài chiếc xe đã đỗ sẵn.
“Chẳng lẽ còn nhiều người nữa cũng đến đây à?” Tề Tiểu Tô ngây ra.
“Cứ vào rồi khắc biết.” Vệ Thường Khuynh nắm tay cô, Đổng Ý Thành đi trước.
Họ vừa đi đến trước cửa, cánh cửa lớn đã từ từ mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện trước mặt họ. Không hiểu vì sao, Tề Tiểu Tô cảm thấy khi người đàn ông này nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, vẻ mặt ông ta giống như được tận mắt nhìn thấy thần linh, là loại cảm giác kinh ngạc, giật mình, hoặc có thể nói là có cả mừng vui khôn xiết! Cảm giác không thể diễn tả bằng lời, toàn thân đều run cả lên.
Cảm giác này...
Là làm sao vậy nhỉ?
Cô lặng lẽ kéo tay Vệ Thường Khuynh, giọng nói của Vệ Thường Khuynh vang lên trong đầu cô.
“Anh không biết ông ta.”
“Vậy thì kì lạ thật, anh nhìn xem, biểu hiện của ông ta rõ ràng là có biết anh!” Tề Tiểu Tô cảm thấy rất kì lạ.
Nhưng người đàn ông kia cũng không có thêm phản ứng gì kì quặc, mà còn cố gắng khống chế cảm xúc, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó cúi người với bọn họ, nói: “Mời ba vị vào.”
“Long Gia ở bên trong sao?” Đổng Ý Thành hỏi.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nhìn về phía Vệ Thường Khuynh, sau đó mới trả lời: “Đúng vậy, Long Gia ở bên trong.”
Ba người bước vào, cánh cửa lớn đóng lại.
Người đàn ông kia đi trước dẫn đường: “Tôi tên Khương Thất, là người bên cạnh Long Gia.”
“Ngài Khương Thất?” Hóa ra là ông ấy.
“Không dám không dám, cứ gọi tôi Khương Thất là được rồi.” Thái độ của Khương Thất hiện tại có vẻ khác hoàn toàn so với thái độ của ông ta trong cuộc điện thoại lúc trước, giờ trông ông ta rất khiêm tốn, hơn nữa còn khiến người ta có cảm giác, ông ta rất kính trọng họ.
Nhưng chuyện này là sao chứ?
Trong cuộc điện thoại gọi đến trước đó, ông ta có vẻ rất cứng rắn, thậm chí còn có vài phần uy hiếp.
Sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn vậy?
Họ ôm một bụng hoài nghi này đi theo Khương Thất vào sâu trong Xuân Thâm Viên.
Cảnh đẹp hai bên đường đi khiến cho hai người đàn ông như Vệ Thường Khuynh và Đổng Ý Thành cũng phải mê mẩn.
Xuân Thâm Viên đúng là một bảo vật, nếu như sau này nó thực sự bị phá hủy, vậy thì thật đáng tiếc.
“Long Gia ở bên trong?”
Khương Thất dừng lại bên ngoài một căn phòng, Tề Tiểu Tô lặp lại câu hỏi này.
“Đúng vậy, Long Gia ở bên trong.” Khương Thất liếc nhìn cô, vẻ hứng thú trong mắt ông ta có vẻ rất sâu, nhưng rất biết chừng mực, không để cho Tề Tiểu Tô cảm thấy ông ta đang đánh giá cô. Ông ta nói: “Có điều, mời Đổng thiếu vào trong gặp Long Gia cùng tôi trước, hai vị còn lại xin mời qua sảnh bên dùng trà, được chứ? Ở chỗ tôi có loại trà Đại Hồng Bào rất ngon, không biết hai vị có quen dùng loại trà này không?”
Nếu như họ đã có mặt ở đây, Long Gia muốn gặp Đổng Ý Thành trong phòng chắc hẳn cũng không thành vấn đề, tuy rằng mục đích của hai người là tới gặp Long Gia, nhưng hiện tại Long Gia muốn gặp riêng Đổng Ý Thành, họ cũng không cần phải vội.
Có lẽ ông ấy muốn nói về chuyện chiếc nhẫn?
“Vậy nếm thử chút xem sao.” Vệ Thường Khuynh đáp lời.
Nghe thấy câu này của anh, Khương Thất dường như rất vui mừng, mời hai người họ tới sảnh bên chờ đợi, sau đó dẫn Đổng Ý Thành vào phòng gặp Long Gia.
Đổng Ý Thành theo Khương Thất bước vào phòng, vốn tưởng rằng sẽ thấy một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở trong, không ngờ khi bước vào chỉ thấy trống không, là một sảnh lớn, bên trong sảnh có một tivi màn hình phẳng rất to.
Anh nhìn Khương Thất.
“Long Gia đâu?”
Khương Thất cầm một chiếc điều khiển, ấn nút, màn hình tivi sáng lên, bên trong xuất hiện một căn phòng, trông giống như phòng sách vậy, hình như đang là buổi tối, chỉ mở một ngọn đèn bàn, ánh sáng mờ đục, chỉ chiếu sáng được một vòng tròn trên chiếc bàn. Mà ở bên ngoài vòng sáng ấy, có một người đàn ông đang ngồi.
Người kia mặc quân phục, nhìn từ góc độ này, chỉ có thể thấy lờ mờ vài đường nét của ông ấy.
Nhưng không hiểu vì sao, ông ấy chỉ cần ngồi đó thôi đã toát ra một loại khí thế, khiến ngay cả Đổng Ý Thành cũng bất giác phải ưỡn thẳng lưng lên.
“Đây là Long Gia.” Khương Thất đứng bên cạnh giới thiệu.
Đùa kiểu gì vậy?
“Cho nên là, Long Gia không muốn gặp tôi?” Đổng Ý Thành nhíu mày.
“Không, Long Gia thực sự muốn gặp người có chiếc nhẫn ngọc kia.” Khương Thất trả lời.
Người đàn ông trên màn hình mở lời, giọng rất trầm: “Nhẫn đang ở trong tay cậu? Cậu muốn gì?”
Không hiểu sao Đổng Ý Thành cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.