Trong mắt Bạch Dư Tây hiện lên vẻ kinh hãi, anh ta đột nhiên hiểu ra, Tề Tiểu Tô làm vậy chắc chắn là vì phát hiện ra trên cơ thể anh ta có gì đó bất ổn.
Sau khi cô đi được một đoạn rồi, anh ta mới nhìn xung quanh một chút rồi nhanh chân bước theo.
Tề Tiểu Tô biết trong trường có một góc khuất, ngày thường ít người qua lại, trước kia là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi yêu sớm.
Sau khi sang mùa thu, góc này sẽ càng hoang vu, yên tĩnh hơn.
Hôm nay là ngày đầu khai giảng, học sinh lớp 12 bắt đầu khẩn trương học hành, tâm trí của các học sinh lớp 10, lớp 11 còn chưa trở về sau kỳ nghỉ hè, họ còn đang mải mê kể những chuyện thú vị cho nhau nghe về thời gian nghỉ vừa qua, nơi này sẽ không có người lui tới.
Mà nơi này có thể được gọi là thánh địa hẹn hò vì người bên trong có thể dễ dàng phát hiện ra có người tới đây, sau đó nhanh chân chạy trốn.
Sau khi cô ra tới sau hòn giả sơn rồi, Bạch Dư Tây cũng lẻn vào theo.
Trong không gian nhỏ hẹp và tĩnh lặng này, anh ta có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, không phải hương nước hoa mà là mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ.
Điều này khiến cho nỗi đau trong lòng Bạch Dư Tây càng lớn hơn.
Lúc này anh ta mới nhận ra mình yêu cô, yêu còn sâu sắc hơn anh ta tưởng tượng. Có lẽ không có được mới là tốt nhất, Tề Tiểu Tô đã trở thành một gốc hoa anh túc trong lòng anh ta, dù có độc, dù làm anh ta phát nghiện, nhưng anh ta lại không nỡ nhổ nó ra khỏi trái tim mình, nó đã cắm rễ trong trái tim anh ta rồi, nếu rút lên thì sẽ càng khiến máu tươi đầm đìa hơn.
Hiện tại nhìn cô xinh đẹp dịu dàng ngay trước mắt mình, anh ta chỉ hận không thể ôm chặt cô vào lòng, nghiền nát đôi môi hồng của cô.
Nhưng mà anh ta không thể.
Bạch Dư Tây lúng túng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt cô nữa.
Tề Tiểu Tô lấy từ trong túi ra một quyển sổ da xinh xắn, bên trong còn có kẹp một cái bút.
Thỉnh thoảng cô sẽ họp qua điện thoại nên lúc nào cũng cần mang theo sổ để ghi lại số liệu hoặc vấn đề quan trọng cần nhớ. Hơn nữa cũng bởi vì có Hệ tống Tiểu Nhất nên giờ cô cũng không tin tưởng lắm vào điện thoại hay các thiết bị điện tử khác, dù sao, bên phía thủ đô vẫn có một hệ thống phòng ngự đáng sợ có thể chống lại được cả Tiểu Nhất.
Cô nhanh chóng viết xuống sổ mấy chữ, đưa cho Bạch Dư Tây xem.
Bạch Dư Tây nhận lấy, vừa cúi đầu đọc liền sợ ngây ra.
Anh ta đã gặp phải chuyện gì thế này? Là ai đã gắn máy nghe trộm vào trong người anh ta?
“Tôi...”
Bạch Dư Tây vừa mở miệng, Tề Tiểu Tô đã lập tức giơ tay ngăn lại, ngón tay chỉ lên cuốn sổ.
Bạch Dư Tây lập tức cầm lấy bút của cô, nói: “Máy nghe trộm là sao?”
Anh ta không biết sao?
“Tuy rằng anh ta không biết chuyện bị gắn máy nghe trộm vào người, nhưng lúc trước nhất định là anh ta đã gặp phải chuyện gì đó.” Hệ thống Tiểu Nhất lại nói.
Tề Tiểu Tô nhíu mày, còn đang nghĩ xem có nên nói cho anh ta biết vị trí máy nghe trộm không thì hình như Bạch Dư Tây lại nghĩ tới gì đó, cúi đầu viết tiếp lên cuốn sổ.
Lần này, anh ta viết gần năm phút mới xong.
Tề Tiểu Tô nhận lấy, anh ta viết đầy cả một trang sổ: Lúc trước tôi vẫn luôn theo dõi và điều tra về Dương Linh Linh, phát hiện ra hơn năm năm trước, cô ta tự nhiên mất tích một thời gian, lúc đó nói là xảy ra cãi vã với chồng nên một mình ra ngoài giải khuây, tới thị trấn Vũ Lũng! Sau khi trở về, tình cảm giữa cô ta và chồng càng căng thẳng hơn. Chồng của Dương Linh Linh là Thai Viễn Chí, tuy háo sắc nhưng năm năm trở về trước, tình cảm vợ chồng của hai người bọn họ vẫn không có gì khúc mắc, sau đó hắn ngoại tình với Vân Phỉ ở thành phố D, bước ngoặt lớn nhất là sau khi Dương Linh Linh từ thị trấn Vũ Lũng trở về! Bởi vì điều tra chuyện xảy ra lúc đó, đồng thời tôi cũng phát hiện ra, bố mẹ của em cũng gặp tai nạn trên đường trở về từ thị trấn Vũ Lũng cùng thời gian ấy! Vì thế, tôi nghi ngờ, nhất định lúc đó đã có chuyện gì xảy ra ở thị trấn Vũ Lũng, có thể có liên quan tới Dương Linh Linh, cũng có lẽ không liên quan gì tới cô ta, nhưng làm ảnh hưởng tới cô ta! Càng tra sâu hơn, tôi liền cảm thấy tai nạn xe cộ của bố mẹ em năm đó không phải chuyện ngoài ý muốn, vì thế tôi nhất định phải điều tra cho rõ ràng.”
Trên mặt Tề Tiểu Tô không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng đã nổi lên từng trận sóng lớn.
Năm đó Dương Linh Linh cũng tới thị trấn Vũ Lũng!
Như vậy, liệu có thể nào, cô ta cũng biết những chuyện xảy ra năm đó không?
Cô lập tức kích động, viết hỏi: “Vậy tại sao thầy không hỏi thẳng cô ta?”
Bạch Dư Tây lắc đầu, lại viết trả lời: Đây mới là chuyện làm tôi thấy kỳ quái nhất, Dương Linh Linh gần như không có một chút ấn tượng nào về chuyến đi tới thị trấn Vũ Lũng năm đó cả, không, không thể nói là không có ấn tượng gì, vừa nói cô ta liền đáp, đúng thế, lúc đó đúng là tôi có tới thị trấn Vũ Lũng, nhưng nơi đó khiến tôi quá thất vọng, chẳng có gì để chơi hết, quang cảnh cũng cũ bẩn, thế nên tôi lại về ngay. Lần nào hỏi cũng cho một đáp án y chang như thế luôn.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy dòng này thì đột nhiên nhớ tới những gì Nghiêm Tắc Thâm từng nói với mình, lúc tới cục cảnh sát hỏi chuyện Dương Linh Linh về cuộc điện thoại với Thi Tráng, lần nào cũng đưa ra một câu trả lời giống nhau tới quái dị, khiến cho anh ta không khỏi sởn gai óc.
“Vì thế, tôi mới quyết định ở lại Nhất Trung dạy học, hơn nữa còn tạo mối quan hệ tốt với cô ta, có lẽ như thế mới điều tra rõ được chân tướng những chuyện đã xảy ra.”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Bạch Dư Tây, nhất thời Tề Tiểu Tô không biết phải nói thế nào cho phải.
Bạch Dư Tây muốn điều tra Dương Linh Linh, tất nhiên là có liên quan tới vụ án cũ của anh ta, nhưng giờ còn liên quan tới cả vụ tai nạn xe của bố mẹ cô nữa.
Món ân tình này, cô không thể coi như không biết được.
Bạch Dư Tây nhìn vẻ mặt này của cô liền biết cô đã hiểu ý của mình rồi, trong lòng vừa đau đớn lại vừa ấm áp. Đủ rồi, như thế là đủ rồi.
Thực ra, anh ta biết mình đã cách cô càng lúc càng xa vời, nhưng giờ cô đã hiểu được tâm ý của anh ta, hơn nữa còn có vẻ xúc động, anh ta cảm thấy mình đã không yêu lầm người. Tề Tiểu Tô là người ân oán rõ ràng, là một cô gái rất tốt, quyết đoán, biết đúng sai. Nếu giữa hai người bọn họ chỉ vì thế mà không tới mức thành người xa lạ thì anh ta cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sau một lúc trầm tư, Tề Tiểu Tô liền viết tiếp: Nhưng mà thầy làm thế liệu có đáng không?
Bạch Dư Tây có thể cảm nhận được sự thông cảm và đau lòng của cô nên tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, mỉm cười, viết trả lời: Không sao đâu, tôi cũng chỉ đối xử tốt với Dương Linh Linh hơn một chút mà thôi, tôi cũng không biết tại sao cô ta lại có cảm giác đó với mình, nhưng cũng có thể cô ta đang diễn kịch thì sao? Hiện giờ chúng tôi chỉ đang chờ xem ai lòi đuôi trước mà thôi.
Tề Tiểu Tô nhớ tới Dương Linh Linh, cảm thấy không giống như đang diễn kịch cho lắm.
Người đàn ông tuấn tú như Bạch Dư Tây, đối xử với cô ta lại tốt như thế, rung động cũng chẳng có gì kỳ quái cả.
Nhưng giờ Bạch Dư Tây đã quyết định rồi thì cô cũng chẳng tiện hỏi thêm nữa. Cô lại viết: Vậy trước đó thầy đã gặp phải chuyện gì vậy?
Biết cô hỏi tới chuyện mình bị gắn máy nghe trộm vào người, ánh mắt Bạch Dư Tây cũng trở nên sắc bén: Lúc trước, Úc Hà Tâm hẹn tôi ra nước ngoài, nhưng cô ta lại không tới, tôi bị người ta phục kích ở đó, vất vả lắm mới trốn được, nhưng khi tới bệnh viện xử lý vết thương thì bị ngất đi một lúc, nếu nói tôi thực sự bị gắn máy nghe trộm vào người thì chắc chắn là vào lúc đó.
Bạch Dư Tây nhíu mày, lại viết: Đừng lo, tôi sẽ lấy nó ra.
Tề Tiểu Tô nghĩ, sợ hiện tại anh ta không có cách nào nói rõ ràng nên lập tức chỉ vào cổ Bạch Dư Tây.
Chờ đến khi Tề Tiểu Tô rời đi rồi, Bạch Dư Tây duỗi tay sờ ra sau cổ, ngón tay mơn trớn lên vết sẹo nhỏ mà anh ta tưởng là đêm đó bị dao cắt qua, ánh mắt tối sầm lại.
Sao Tiểu Tô lại biết máy nghe trộm bị gắn ở đây?