Tề Tiểu Tô tỉnh lại và phát hiện ánh sáng ngoài cửa sổ hơi lờ mờ, bầu trời có màu hơi cam cam.
Cô hơi hoảng hốt, lần trước tỉnh lại rõ ràng là buổi sáng, sao giờ lại có cảm giác như đang hoàng hôn nhỉ? Chẳng lẽ cô đã ngủ hết một ngày rồi sao?
Trong phòng rất yên tĩnh, không một bóng người. Điện thoại di động của cô ở trên đầu giường, cô với tay lấy nó và phát hiện đã bị tắt máy.
“Tiểu Nhất?”
“Bản Hệ thống đã khởi động rồi.”
“Cậu không sao chứ?” Tề Tiểu Tô vừa bật máy vừa nói.
Hệ thống nói: “Năng lượng trong mảnh vỡ khoang thuyền rất lớn, bản Hệ thống chỉ cần ngủ đông một thời gian là sẽ không sao. Nhưng cô thì chắc phải nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa đấy.”
“Nửa tháng?” Tề Tiểu Tô kinh hãi. “Di chứng lớn thế cơ à?”
Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được rồi cơ.
“Đúng vậy, thế cô tưởng đi xuyên thời gian dễ chơi như vậy chắc?” Hệ thống Tiểu Nhất hơi ngập ngừng: “Thật ra, trong quá trình xuyên thời gian lần này, hình như bản Hệ thống phát hiện ra một mảnh vỡ khác, chỉ có điều là…”
“Chỉ là cái gì?” Tề Tiểu Tô mừng rỡ, nhưng khi nghe thấy sự ngập ngừng trong giọng nói của nó, lòng cô lại trầm xuống, chẳng lẽ mảnh vỡ kia rất khó lấy được?
Lúc trước cô không cảm thấy có quá nhiều khó khăn khi đi thu thập các mảnh vỡ. Nhưng sau chuyện ở Dạ Khổng Tước, cô không dám nghĩ như thế nữa, lần đó đã phá hủy chỗ của người ta, nếu đi tìm các mảnh vỡ khác không phải sẽ phải phá hủy một tòa cao ốc hoặc tòa nhà của chính phủ đấy chứ?
Nếu đúng là như thế thật thì cô xin đầu hàng.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Được rồi, đợi cơ thể cô hồi phục đã rồi hẵng nói sau. Thiếu soái đến kìa.”
Nó vừa dứt lời, Vệ Thường Khuynh đã đẩy cửa đi vào, trong tay anh bê một cái khay, thấy cô đã tỉnh dậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em mà còn không tỉnh nữa là anh chỉ có thể nhẫn tâm kéo em dậy thôi. Bà Kim đã hâm lại cháo mấy lần rồi, vừa rồi anh nghe thấy tiếng bụng em kêu, nhưng gọi mãi em vẫn không dậy.”
Tề Tiểu Tô đỏ mặt.
Lúc này cô đang đói điên lên rồi đây, ở Tề gia không được ăn đủ no, trở về lại ngủ thẳng hơn một ngày một đêm, nên cô sắp chết vì đói rồi.
Bà Kim làm cháo hải sản, mùi thơm kích thích khiến nước bọt trong miệng cô ứa ra, nhưng cô không còn sức để đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt nữa, cuối cùng đành phải để Vệ Thường Khuynh bế cô vào, cháo cũng do anh đút cho cô luôn.
Lúc đang đút cho cô từng thìa cháo, anh đột nhiên nhớ đến cú điện thoại buổi sáng Tư lệnh gọi đến. Anh không biết cách chăm sóc cho người khác à? Trước kia anh cũng cho rằng mình không biết, nhưng khi trong lòng thực sự có tình yêu thì việc đó sẽ được làm một cách rất tự nhiên.
Thấy cô không có sức, anh sẽ không nỡ để cô phải tự làm gì cả, ngay cả đến thìa cũng không muốn để cho cô cầm nữa.
Chờ cô ăn xong, anh thậm chí còn muốn ôm cô vào phòng tắm giúp cô tắm rửa nữa cơ.
Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình giống như một ông bố như vậy, yêu thương chăm sóc một cô gái như đang chăm con gái thế này.
Mà có lẽ đây là hậu quả của việc trải qua ba ngày vừa rồi, làm anh quá sợ hãi khả năng sẽ mất cô. Hiện giờ anh cảm thấy, chỉ cần không mất cô thì muốn anh yêu thương chiều chuộng như thế nào cũng được.
Tề Tiểu Tô vừa ăn cháo anh đút, vừa nhìn anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông như Thiếu soái lại có thể làm những việc này cẩn thận như vậy, điều đó thực sự khiến cô cảm động đến mức lòng cảm thấy chua xót. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Thiếu soái ở dạng truyền số liệu thực thể, cô cảm thấy người đàn ông này rất cao lớn, lưng thẳng tắp, giá trị nhan sắc vượt qua người thường, nhưng ở anh có một loại khí chất lạnh lùng, cao ngạo, cảm giác rất khó gần.
Mà sau đó anh huấn luyện cho cô cũng không hề nương tay chút nào, chẳng thấy có vẻ gì là biết thương hương tiếc ngọc cả, lúc đấu mô phỏng đối kháng anh vẫn ném cô qua vai như thường.
Nhưng bây giờ anh lại có thể ân cần, dịu dàng như thế này.
Anh luôn làm cô lún sâu từng bước.
“A Khuynh, mẹ của anh vẫn còn đang ở liên minh phải không?” Cô đột nhiên hỏi.
Vệ Thường Khuynh dừng động tác, gật đầu: “Ừ.”
“Anh không hợp với mẹ lắm à?”
“Không có gì là hợp hay không hợp cả.” Vệ Thường Khuynh lạnh nhạt nói. “Bà ấy là một người phụ nữ cứng đầu và tự phụ.”
“Vậy à.” Cô muốn hỏi vậy bố anh đang ở đâu, nhưng thấy anh có vẻ không muốn nói tới vấn đề này, nên cô dừng lại.
Vệ Thường Khuynh nhìn cô, đột nhiên anh mỉm cười.
“Sao vậy, em đang bắt đầu lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu à?”
Cô trừng mắt với anh.
Họ còn chưa kết hôn mà, mẹ chồng cái gì?
“Không cần lo lắng đâu, em cứ là chính mình được rồi. Nếu thật sự có cơ hội gặp mặt, bà ấy nói cái gì em thích nghe thì nghe, không muốn nghe cứ bỏ ngoài tai là được.”
Thấy anh nói như vậy, cô tò mò hỏi: “Thế nếu như em nổi lên xung đột với bà ấy thì sao?”
Vệ Thường Khuynh nhéo má cô: “Bản Thiếu soái sẽ đứng về phía em, anh là loại con trai có vợ quên mất mẹ đấy.”
“Phụt.” Tề Tiểu Tô cười vui vẻ.
Cô ăn hết ba bát cháo mới cảm thấy mình sống lại, dạ dày mới được thỏa mãn.
“No1 thế nào rồi?” Vệ Thường Khuynh hỏi.
“Nó nói sau khi ngủ đông xong đã khôi phục lại rồi. Nhưng nó bảo em phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng mới được.”
“Thế nghe theo nó đi.” Vệ Thường Khuynh trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Tề Tiểu Tô lại không phát hiện ra anh có điều gì bất thường, nhưng cô đột nhiên nhớ tới một việc, nên thuận miệng hỏi: “Bên Tư lệnh của các anh vẫn chưa có tin tức gì sao? Sau khi lập công xong anh có nhiều ngày nghỉ như vậy à?” Trước đó anh đã nói qua tình huống nhiệm vụ trong rừng mưa chết chóc vừa rồi, nhưng vì hầu hết các thông tin đều cần bảo mật nên cô cũng không hỏi nhiều.
Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, nhẽ ra bên quân đội cũng nên sắp xếp cho anh đi chứ. Anh đạt được hạng nhất trong cuộc thi binh lính tinh nhuệ Quốc tế cơ mà, không phải họ đã nói sau khi về anh sẽ được phái đến đội đặc biệt sao? Làm gì có chuyện họ để anh thoải mái thế này.
Cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng sau khi hỏi xong, thấy biểu hiện trên gương mặt anh dần trở nên nghiêm túc, lúc Thiếu soái làm mặt lạnh đặc biệt đẹp trai, đó là một loại vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo cấm dục, đặc biệt khiến người khác phải mê muội.
Nhưng bây giờ không phải là lúc bổ nhào vào anh, thấy anh bình tĩnh nhìn cô, Tề Tiểu Tô lập tức hiểu anh đang có việc gì giấu giếm mình.
“Bên quân đội đã tìm anh rồi phải không?” Cô phán đoán.
“Thông minh lắm.”
Vệ Thường Khuynh không phải loại đàn ông thích viện cớ dỗ dành phụ nữ, có một số việc nếu khó nói, anh sẽ lựa chọn im lặng, anh khinh thường chuyện phải lừa gạt.
Nếu cô đã hỏi tới, anh suy nghĩ một chút cũng đành phải nói thật: “Bổ nhiệm của quân đội vẫn chưa có, nhưng Tư lệnh nói anh phải quay lại sớm vì Lãnh đạo của bọn em muốn gặp anh.”
Đến bây giờ anh vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn vào thế giới này, anh nói “Lãnh đạo của bọn em” chứ không nói là của chúng ta. Mà lúc Vệ Thường Khuynh nói đến Lãnh đạo cũng không có nhiều kính trọng và sợ sệt như người bình thường khác. Vì lúc ở Liên minh, thân phận và địa vị của anh cũng rất hay phải gặp các lãnh đạo cấp cao và chủ tịch trong tương lai, nên vốn đã thành quen rồi.
Tề Tiểu Tô lại khác, là Lãnh đạo tối cao đấy, vị đó chỉ có thể nhìn thấy trong các bản tin thôi, là người ngồi ở vị trí quyền lực cao nhất đấy! Đối với cô mà nói thì nó vẫn là mong muốn không thể thành!
“Thời gian hẹn là khi nào?”
“Vốn là ngày hôm qua…”
“Phụt!”
“Sau đó anh nói có việc không đi được, giờ Tư lệnh cho anh thông điệp cuối cùng là giữa trưa mai phải tới.”
Tề Tiểu Tô nhảy dựng lên, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: “Vậy mà anh còn ngồi đây đút cháo cho em ăn à! Mau tranh thủ thời gian chuẩn bị hành lý đi chứ! Anh phải tới thủ đô hả?”