Chồng của cô Lại tên Vương Thịnh Mãn, từ nhỏ đã mất cha, gã được mẹ nuôi lớn. Nhưng bà mẹ Vương vốn có tiếng không tốt ở vùng Phong Bình này, bà ta là người ác độc ngang ngược, tham vặt, ai mà đắc tội với bà ta, bà ta có thể lôi cả tổ tông mười tám đời của người ta ra chửi mắng, cho nên ở vùng này không ai dám trêu chọc vào bà ta.
Cho dù họ có cảm thấy bất bình thay cô Lại thì cũng đều ôm theo tâm lý không nên chọc vào loại người này, làm như không thấy, tránh xa rắc rối.
Nhà ở khu này đều là những ngôi nhà tự xây, điều kiện của gia đình họ Vương khá tốt, nhà xây bốn tầng rưỡi, gia đình họ ở một tầng, những tầng khác đều đã cho thuê, cầu thang dùng chung.
Lúc cô Lại bị đẩy xuống cầu thang, có mấy người thuê nhà nghe thấy tiếng động, nhưng ngại nếu họ chạy ra xem sẽ bị bà Vương lôi ra mắng hết cả đám, với lại cũng không ai nghĩ rằng bà ta lại đẩy con dâu xuống cầu thang nên không ai chạy ra xem cả.
Bà Vương đẩy con dâu ngã xuống xong cũng sợ lắm, bà ta không thèm để ý tới con dâu có bị làm sao không mà trốn vào trong phòng gọi điện cho con trai. Đợi đến khi Vương Thịnh Mãn trở về thì cô Lại đã nằm hôn mê trên mặt đất được hơn mười phút rồi.
Càng biết rõ đức hạnh của hai mẹ con nhà này, Tề Tiểu Tô càng bốc hỏa.
Xe cách nhà họ Vương một đoạn ngắn, cô liền bảo Hàn Dư dừng lại, Đồng Xán đi vòng qua bên cạnh mở cửa cho cô, anh ta lo lắng nói: “Cô Tề, lát nữa cô cứ đứng đằng sau chúng tôi, nghe nói hai mẹ con nhà đó chẳng phải loại lương thiện gì, đừng để bọn chúng làm cô bị thương.”
“Đồng Xán nói đúng đấy, chị dâu, nhìn sắc mặt chị hơi tái, hay là chị ở trong xe nghỉ ngơi đi, để chúng tôi đi lấy đồ là được rồi?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Các anh không biết tờ phiếu cầm đồ kia trông như thế nào, tôi sẽ tự mình đi vào xem.”
Gia cảnh nhà Đổng Ý Thành kém như vậy mà lại có một chiếc nhẫn ngọc giá trị lớn, Tề Tiểu Tô rất nghi ngờ chiếc nhẫn kia có lai lịch không đơn giản, cô nhất định phải cầm được nó về mới có thể đi tìm Đổng Ý Thành được.
Sự xuất hiện của ba người họ rất bắt mắt ở đây.
Thời điểm họ tới vừa đúng lúc bà già họ Vương vừa đi chợ về, một tay bà ta ôm con gà mái, giỏ thức ăn đeo trên vai, tay còn lại cầm một cái bánh bao to đùng vừa đi vừa ăn.
Con dâu bị bà ta hại còn đang nằm ở trong bệnh viện, thế mà nhìn bà già này chẳng có một chút áy náy nào, sống còn rất thoải mái nữa chứ.
Nhà cho thuê mấy tầng như thế, dù Vương Thịnh Mãn không làm ăn được thì cũng chẳng đến nỗi không có cách nào hỗ trợ tiền thuốc men cho cô Lại đúng không?
“Các người là ai? Muốn tới thuê phòng à?” Nhìn thấy ba người đứng trước cửa nhà mình, bà già Vương bắt đầu quan sát đánh giá bọn họ.
“Chúng tôi tìm Vương Thịnh Mãn.” Ánh mắt của Đồng Xán rất lạnh.
“Mấy người tìm nó làm gì?” Bà già Vương hơi cảnh giác, sau đấy hình như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt bà ta lập tức sáng lên, bà ta chú ý tới Tề Tiểu Tô. “Tôi biết rồi! Cô là cái cô bé mà Lại Thục Mai đã nói đúng không?”
Xem ra bà già này cũng biết chuyện của tờ phiếu cầm đồ.
Tề Tiểu Tô cười nhếch mép.
“Nếu bà đã biết thì mau đem đồ vật giao ra đây.” Đồng Xán nói.
“Giao ra? Được thôi! Chúng ta tính toán cẩn thận lại nhé, đi, đi vào đi, mọi người đều là khách cả, tôi phải tiếp mọi người chứ, đi vào uống chén trà nhé?” Bà già Vương khá nhiệt tình, bà ta ngửa đầu lên tầng hai hét to: “Mập! Xuống cắt tiết con gà giúp tao!”
Một người thò đầu ra từ ban công tầng hai. “Thím Vương, lại gọi cháu đi cắt tiết gà à, lần nào nấu xong cũng chẳng cho cháu được miếng phao câu nào, thím keo kiệt quá rồi đấy.”
“Tiền thuê nhà của mày chậm ba ngày rồi mà còn dám làu bàu à? Không muốn thịt gà hả, được, giờ mau nộp tiền thuê nhà ra đây, nếu không mày mau vơ mấy cái quần lót rách của mày vào rồi cút ngay ra ngoài cho tao.” Bà già Vương mắng ầm lên, nước bọt văng tứ tung.
Chẳng bao lâu sau, cái gã được gọi là Mập kia cau có chạy xuống, cầm lấy con gà trong tay bà ta, liếc trộm Tề Tiểu Tô một cái rồi chạy biến vào trong.
Bị mắng như thế ở trước mặt em gái xinh đẹp đúng là quá mất mặt.
“Đi, mấy người vào trước chờ tôi, nhà của tôi khá lắm, tầng một là phòng khách, có ghế sô pha, đi vào đi để tôi gọi Thịnh Mãn về, nó đang ở quán mạt chược gần đây thôi.” Bà già Vương nói xong liền vội vàng chạy đi.
Hàn Dư cạn lời: “Xem chừng bọn chúng định đòi tiền thật.”
Đồng Xán tiếp lời: “Có vẻ như cũng định đòi không ít tiền đâu.” Nhìn dáng vẻ như thấy thần tài kia chắc là muốn đi gọi con trai vác bao tải to đến đựng tiền rồi.
“Nguyên tắc của tôi là…” Tề Tiểu Tô cười lạnh. “Một xu cũng không cho.”
Muốn đòi tiền? Đám người bọn họ xứng sao!
Nếu muốn tính công thì người cô phải đưa tiền là cô Lại chứ, mẹ con nhà họ liên quan quái gì?
“Cô Tề, sức khỏe cô vẫn chưa được tốt, đi vào trong ngồi trước đã.” Đồng Xán nhìn cô, nói.
Đúng là đứng ở bên ngoài cũng không tiện nói chuyện, mà chưa biết chừng cô còn phải đánh người nữa, nên Tề Tiểu Tô đi vào trong. Nhà tự xây ở nơi đây đều có kiểu dáng na ná một nhà trọ nhỏ, tầng một được dùng làm phòng khách, có cả bàn tiếp khách, trong nhà đặt một bộ ghế sô pha rất quê mùa.
Nhà cửa tạm gọi là sạch sẽ.
Ba người ngồi chưa được bao lâu, bà già họ Vương dẫn một người đàn ông lớn tuổi trở về.
Vương Thịnh Mãn để đầu trọc lóc, người cao gần một mét tám, dáng dấp trông cũng khá đàng hoàng, nhưng nhìn vào ánh mắt của gã, Tề Tiểu Tô liền cảm thấy ngay gã này không phải là người tốt.
Gã đi đến, ánh mắt lập tức dán chặt vào Tề Tiểu Tô, sau đó gã không nhịn được mà cười, kiểu cười của gã không phải cười chân thành, mà giống như kiểu hưng phấn khi nhìn thấy miếng thịt mỡ, chắc gã đang nghĩ sắp cắn được một miếng thịt to trên người cô nên mới cười tham lam như vậy.
Tề Tiểu Tô cười khẩy.
“Ai là học sinh của Thục Mai nhỉ?” Gã biết rồi mà còn giả vờ hỏi. Lúc cô Lại kể cho hắn đã nói Tề Tiểu Tô là học sinh của cô ấy, cô ấy không nói nhiều tới những chuyện khác, chỉ nói đó là con gái của một anh đồng nghiệp trong trường, lúc đó mẹ chồng còn mắng cô thậm tệ.
“Là tôi.” Tề Tiểu Tô ung dung ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, kiểu cách tùy ý của cô khiến người ta cảm thấy bộ ghế sô pha này đắt tiền hẳn lên. Điều này làm Vương Thịnh Mãn càng thấy cô là người có tiền, trên người toát ra phong thái con nhà giàu.
“Ôi, chắc cô là đại tiểu thư con nhà giàu đấy nhỉ? Hân hạnh, hân hạnh, tôi là chồng của cô giáo cô.”
Tề Tiểu Tô nghĩ tới mà thấy buồn nôn, loại người này làm chồng của cô giáo cô, còn không bằng để cô mua miếng đậu hũ về đâm đầu vào chết cho xong.
Cô không nói thêm câu nào, Đồng Xán hiểu ý tiếp lời.
“Cô chủ của chúng tôi có một tờ phiếu cầm đồ đang được để ở đây, làm phiền anh trả lại.”
“À vâng, đúng là có việc này, vợ của tôi có nói phải cất giữ thứ này trong vòng năm năm. Đương nhiên, chuyện giữ hộ năm năm cũng chưa tính là gì, nhưng đây là chuyện quan hệ đến mấy vạn tệ tiền đảm bảo đấy, phải gánh chịu quá nhiều rủi ro.” Vương Thịnh Mãn xoa hai tay vào nhau, nói: “Vợ tôi sống cũng không được yên, mấy năm nay vẫn luôn lo lắng sợ hãi, thấy đến thời hạn cuối mà cô còn chưa tới nên cô ấy hoảng hốt bước lệch chân ngã xuống cầu thang phải đi bệnh viện, tốn không ít tiền thuốc men đâu…”
Không ngờ gã còn có thể bịa được cả câu chuyện này ra nữa.
Tề Tiểu Tô đột nhiên ngả về phía sau, nhấc hai chân gác lên bàn trà, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
Đồng Xán và Hàn Dư đều nhìn ra được, cô đang rất tức giận.