Náo động quá lớn!
Trước khi tới đây, quả thực Tề Tiểu Tô cũng không ngờ sẽ là một mảnh vỡ lớn như thế này, hơn nữa còn bị chôn trong sàn nhà nữa chứ.
Cô đã huỷ cả tầng lầu của người ta rồi!
Khổng Tứ vừa đi ra thì nhìn thấy Tề Tiểu Tô, hắn nhìn cô một cái, vệ sĩ bên cạnh lập tức nhỏ giọng nói một câu gì đó, hắn ừ một tiếng rồi bước qua người cô.
Không hề nghi ngờ.
Hệ thống Tiểu Nhất giễu cợt sự cẩn trọng của Tề Tiểu Tô: “Theo lý mà nói, chuyện làm sụp cả một tầng lầu không phải một người có thể làm ra được, sao hắn có thể nghi ngờ cô được chứ? Cô có mang theo dụng cụ phá huỷ toà nhà hay gì đó đâu?”
Sợ cái gì chứ?
Tề Tiểu Tô giận: “Cậu tưởng tôi ngốc chắc, tôi mà sợ bị hắn phát hiện ra tôi huỷ tầng lầu à? Tôi chỉ đang...”
“Chỉ đang làm sao?”
Tề Tiểu Tô sờ cánh mũi, hơi xấu hổ nói: “Vừa rồi khi rơi xuống, trước mặt tôi có một cái túi da bò rơi xuống theo, tôi tiện tay nên thu nó vào trong không gian rồi.”
“Cô còn ăn trộm đồ của hắn nữa!”
“Tôi chỉ để đề phòng thôi mà, nếu như tôi bị hắn phát hiện ra thì ít nhất cũng có một chút lợi thế chứ.” Tề Tiểu Tô trợn mắt, nói: “Cậu và cả Thiếu soái nhà cậu đều quá giỏi lừa người rồi đấy, sao không nói cho tôi lúc lấy lại mảnh vỡ sẽ huỷ cả tầng lầu luôn chứ hả?”
“Sặc, có lẽ Thiếu soái cũng không ngờ mà.”
Qua lần này, Tề Tiểu Tô cũng hơi bị ám ảnh một chút về hành trình tìm kiếm mảnh vỡ.
Hội Tưởng thiếu cũng đã chạy ra ngoài, Hạ Dư Hoành nhìn thấy cô thì khẽ thở phào, kéo cô lại bên cạnh, khẽ hỏi: “Vừa rồi em đi đâu thế hả? Vừa nãy có chút chuyện nên anh cũng không tiện ra ngoài tìm em, em không sao chứ?”
“Ừm, em chỉ đi toilet thôi mà, không có việc gì đâu.”
Cô nhìn sang phía Ôn Tình, đúng lúc Ôn Tình cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện nhau, trong mắt cô ta hiện lên một chút ánh sáng kỳ quái.
Nhưng khi Tề Tiểu Tô muốn nhìn kỹ thì cô ta đã lại cúi đầu, túm chặt tay áo An Tử Khê, một tấc không rời.
Sắc mặt An Tử Khê cũng chẳng hay ho gì, mày nhíu chặt.
“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu chủ Tưởng cũng đi về phía phát ra tiếng động.
Còn có không ít người đi theo tới đây, chờ đến nơi rồi, ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trước mắt mọi người là một đống đổ nát, bên dưới chỗ sụp là một căn phòng nhỏ, bàn trà bằng pha lê bị đè vỡ tan, còn có bàn làm việc đã gãy rời, một đám giấy tờ bị đống bê tông đè bên dưới, một bộ điện thoại bàn đã vỡ nát, dây điện thoại treo lơ lửng trên một cốt thép lộ ra.
Cát bụi mù mịt, một mảnh hỗn độn.
Mà ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trần nhà bị thiếu mất một mảng lớn, đứng ở bên cạnh còn nhìn thấy mấy cái tủ ở bên trên.
May mắn là căn phòng đó không phải phòng dành cho khách, nếu là phòng như phòng của Tưởng thiếu thì sợ là còn có người bị thương nữa. Rất may không có ai bị thương, Tề Tiểu Tô âm thầm thở phào một hơi.
Nếu có người bị thương thì cô sẽ áy náy chết mất.
Còn về chuyện Khổng Tứ bị tổn thất thì...
Khụ khụ, chẳng rảnh để quan tâm.
“Các vị, thật xin lỗi, nơi này xảy ra chút sự cố nên đóng cửa sớm một chút, sau này sẽ có người phụ trách báo lại cho các vị ngày mở cửa trở lại, mời các vị hãy rời khỏi nơi đây.”
Giám đốc câu lạc bộ đêm đứng ở bên cạnh lớn giọng nói. Có không ít vệ sĩ vây lại khu vực xảy ra chuyện, không cho người khác tới gần một chút nào.
Mọi người sôi nổi bàn tán.
“Chuyện này là sao thế? Sao tự nhiên sàn nhà lại sụp xuống vậy?”
“Chất lượng toà nhà này không được rồi.”
Tề Tiểu Tô nghe vậy thì không khỏi sờ mũi với vẻ xấu hổ. Cô nhìn thấy Khổng Tứ đen mặt tiếp nhận cái hộp gỗ mà đàn em đưa cho, ôm vào trong lòng thì suýt chút nữa bật cười.
Khổng Tứ vội vã tới nơi này như thế, không ngờ thứ đầu tiên hắn muốn tìm lại chính là đá bạc hà khử mùi WC kia.
“Vậy chúng ta đi trước đi.” Tưởng Minh Lễ liếc nhìn cô một chút rồi lại nói với An Tử Khê: “Cùng đi đi, tìm một chỗ khác cùng ngồi bàn bạc xem nên giải quyết mọi chuyện thế nào.”
An Tử Khê gật đầu.
Bọn họ ra khỏi Dạ Khổng Tước, Tề Tiểu Tô đang định mở miệng nói mình về trước thì Ôn Tình lại đột nhiên buông tay An Tử Khê ra, đi về phía cô, lập tức tóm lấy khuỷu tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt ửng đỏ: “Tề Tiểu Tô, cậu đi cùng tôi đi?”
Có âm mưu quỷ gì đây?
Tề Tiểu Tô nhướng mày: “Tôi và cậu không thân.”
“Nhưng ở đây chỉ có mình cậu là bạn học nữ, coi như cậu đi cùng để cho tôi thêm can đảm đi.”
Tề Tiểu Tô rút tay ra, lùi về sau một bước, “Tôi nghĩ tôi không có bản lĩnh cho cậu thêm can đảm kia đâu.”
“Ôn Tình, cô muốn gì hả?” An Tử Khê quát khẽ: “Cô cảm thấy bị dạy dỗ như thế chưa đủ hả?”
Hốc mắt Ôn Tình lại hơi đỏ lên, trừng mắt với An Tử Khê: “Anh chỉ biết nói em, em chẳng thấy mình có gì sai cả!”
Hạ Dư Hoành cũng tới chắn trước mặt Tề Tiểu Tô: “Ôn Tình, chuyện này của cô còn chưa xong đâu.”
“Cô Tề, cùng đi đi, lúc này cô rời đi một mình cũng không ổn lắm.” Tưởng Minh Lễ lạnh nhạt đề nghị.
Tề Tiểu Tô nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi theo họ.
“Cô cẩn thận một chút, năng lượng của mảnh vỡ này hơi lớn, bản Hệ thống cần thời gian để tiêu hoá một chút.” Hệ thống Tiểu Nhất nói một câu này, sau đó không hề lên tiếng nữa.
Nơi bọn họ tới là một phòng riêng ở quán rượu, nhưng quán rượu này lại không hề ầm ĩ mà đi theo phong cách tình thú ái muội, âm nhạc du dương, có không ít nam nữ đang chụm đầu khe khẽ nói chuyện với nhau.
“Lâu lắm rồi không thấy Tưởng thiếu tới chơi.” Nữ nhân viên phục vụ dẫn đường đưa bọn họ lên tầng hai liếc mắt đưa tình với Tưởng Minh Lễ.
Tưởng Minh Lễ duỗi tay véo mặt cô ta một chút, khẽ cười nói: “Sao hả, nhớ anh à? Mặt em trát nhiều phấn quá, đi tẩy trang bớt đi.”
Người đẹp kia đỏ mặt khẽ vâng dạ rồi lui ra ngoài.
“Đều ngồi đi, Tử Khê, Dư Hoành, uống hai ly chứ?” Tưởng Minh Lễ ngồi xuống một cái sô pha bọc vải nhung mềm mại, chân dài tuỳ ý gác lên bàn, thần thái mang lại cảm giác đẹp tản mạn.
Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy bản thân thích người đàn ông mang lại cảm giác cấm dục như Thiếu soái, lúc cô thi xong thì chắc cũng là lúc anh quay về rồi.
Cô vốn cho rằng An Tử Khê và Hạ Dư Hoành sẽ từ chối, ai ngờ họ đều gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Minh Lễ. Tề Tiểu Tô chọn ngồi ở vị trí xa nhất, gọi một ly nước trái cây.
Ôn Tình một mình đứng ở giữa phòng, vẻ mặt quật cường lại có vẻ bi thương.
Chờ đến khi rượu và nước trái cây được đưa lên, Tề Tiểu Tô liền uống nước của mình với vẻ “chẳng liên quan gì tới tôi” của người ngoài cuộc. Sau khi rượu được rót ra, An Tử Khê liền lặng lẽ bưng cái ly của mình lên uống một ngụm lớn.
Hạ Dư Hoành nhìn anh ta rồi lắc đầu thở dài, lại liếc nhìn Ôn Tình, nói: “Tớ đã sớm nói với cậu rồi, đừng có lúc nào cũng gánh hết chuyện của cô ta vào mình, mà cậu có chịu nghe đâu.”
“Hạ Dư Hoành!” Ôn Tình hét lên: “Anh vừa phải thôi nhé! Sau khi Tử Khê chơi với anh thì lập tức thay đổi, rốt cuộc anh cứ châm ngòi ly gián chúng tôi như thế là có ý gì hả? Nếu Tề Tiểu Tô bị người ta sàm sỡ, anh hỏi xem cô ta có ra tay đánh người hay không! Tề Tiểu Tô, cậu nói đi! Cậu nói xem tôi có làm sai hay không? Chẳng lẽ tôi lại để yên cho hắn sàm sỡ mình à?”
Mọi người đều nhìn về phía Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô uống một hớp nước, thở dài đáp: “Tôi sẽ đánh.”
Nếu có người muốn sàm sỡ cô, đương nhiên cô sẽ đánh lại rồi, nhưng mà, khi Ôn Tình còn đang đắc ý chuẩn bị nói gì đó, cô lại ném thêm một câu: “Nhưng tôi không ngu như cậu, gặp chuyện gì cũng lôi bố mình ra.”
“Cậu!”