Lúc cô ở Lợi gia, Vệ Thường Khuynh đến quân bộ.
Phòng chỉ huy Tư lệnh, Tư lệnh nghiêm túc nhìn anh, trầm giọng nói: “Trải qua nhiệm vụ lần trước, tin chắc cậu cũng đã hiểu, trong đất nước ta, trong quân đội, vẫn còn một ít sâu hại, hơn nữa còn là loại cực kỳ nguy hại. Chúng ta nhất định phải tóm được số sâu hại này, diệt trừ tận gốc. Nhưng, bọn chúng ẩn náu quá kín đáo, không thể tóm được dễ dàng như thế.”
“Vậy cũng không phải không thể.”
“Đúng, không phải không thể, chỉ là khó. Nhưng biết rõ là khó, chúng ta cũng vẫn phải làm. Thế nên, theo chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi quyết định lập ra một đội tiên phong cơ mật, dùng những tướng lĩnh giỏi nhất, những đội viên giỏi nhất, những thiết bị tốt nhất, vũ khí mạnh nhất, vì quốc gia, vì quân đội thanh trừ sâu hại!”
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh chợt lóe sáng.
Tư lệnh tiếp tục nói: “Nếu phát hiện bọn chúng có qua lại với thế lực nước ngoài, có thể sẽ phải xuất cảnh chấp hành nhiệm vụ. Hồ sơ của đội này sẽ được liệt vào đội cơ mật tối cao, làm thế đồng thời cũng là bảo vệ các cậu. Phải biết, mỗi một nhiệm vụ của đội này đều vô cùng khó khăn, cũng rất rất nguy hiểm, cậu, có sợ không?”
Sợ?
Sợ là cái quái gì.
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh kiên định, ngữ khí vững vàng: “Không có gì đáng sợ.”
“Hay, hay cho câu không có gì đáng sợ!” Tư lệnh vỗ tay một cái, nói: “Chi đội này bây giờ chính thức thành lập, biệt hiệu Ám Mang, cậu là đội trưởng!”
Tư lệnh nói xong liền lấy ra một chồng hồ sơ cá nhân, đưa cho anh: “Ở đây có ba mươi lăm chiến sĩ tinh anh được tiến cử từ các quân khu, nhưng Ám Mang chỉ có mười sáu biên chế, thế nên mười sáu đội viên này cho cậu tự mình chọn lựa! Thời gian một tháng xác định danh sách này rồi báo lên trên, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề.”
Vệ Thường Khuynh nhận lấy tập hồ sơ cá nhân.
“Làm cho tốt! Tuy đây là một vị trí vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng rất dễ lập công, làm cho tốt vào, sau này cậu nhất định có tiền đồ tươi sáng.”
“Vâng.”
Tư lệnh thả lỏng biểu cảm, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Bàn xong chuyện chính rồi, nói về chuyện cá nhân của cậu đi. Cậu xác định không ở chỗ mà quân đội sắp xếp cho cậu à?”
Vệ Thường Khuynh lắc lắc đầu: “Không tiện, có người nhà.”
“Lại là có người nhà?” Tư lệnh cạn lời: “Nhưng tôi nghe nói đó vẫn là một học sinh cấp ba, không phải vẫn là một đứa trẻ sao? Giáo quan Vệ, không phải tôi muốn quản chuyện tình cảm riêng tư của cậu, nhưng tôi thật sự có chút lo lắng kiểu nữ sinh thích gây chuyện, thích nhõng nhẽo đó sẽ gây cản trở cho cậu. Năng lực của cậu xuất sắc, sau này chắc chắn tiền đồ bất phàm, nếu bị tình cảm của kiểu con gái đó làm vướng bận, vậy sẽ khiến người khác đau lòng lắm!”
Ông cũng không phải thật sự muốn chia rẽ tình cảm của người ta, nhưng những cô bé mười tám tuổi, trong ấn tượng của ông chính là kiểu thích khóc, thích làm loạn, hở một chút là nói muốn được ôm, đi bộ mệt thì lại dở chứng đòi được cõng, tuy nghe nói cô ta ở thành phố D đã tạo dựng được một sự nghiệp, nhưng ai biết được có phải do Vệ Thường Khuynh ở sau lưng giúp đỡ không?
Tóm lại, nếu là kiểu tình cảm đó, ông cảm thấy nó sẽ cản trở tiền đồ của Vệ Thường Khuynh.
Kiểu con gái đó còn không bằng Tần Yên Vũ, tiến lui chừng mực, có sự nghiệp tương tự, có thể cùng nhau thăng tiến, kề vai tác chiến, hai người ở nhà cũng có chung đề tài để nói.
Vệ Thường Khuynh nhìn ông một cái, nói: “Tư lệnh nghĩ nhiều quá rồi, luận năng lực, vợ sắp cưới của tôi hiện nay tuy có hơi yếu một chút, nhưng cũng đã mạnh hơn đa số các cô gái khác, hơn nữa cô ấy sẽ tiến bộ.”
“Cô ấy tiến bộ như thế nào chứ?”
“Tôi tiến bộ thế nào, cô ấy cũng sẽ tiến bộ thế ấy!” Ngữ khí của Vệ Thường Khuynh có chút ngang ngược.
Tư lệnh nhất thời cạn lời.
“Thật ra Tiểu Tần...”
“Tư lệnh nếu thật sự cảm thấy Giáo quan Tần không tồi, vậy có thể tự mình cưới cô ấy về.”
“Cái đồ khốn nhà cậu! Nói bậy bạ gì vậy hả!” Tư lệnh lập tức nhảy dựng lên, đập mạnh xuống bàn một cái, bút máy trên bàn cũng nảy lên một chút. Ông trừng mắt giận dữ, tức giận vô cùng: “Đừng tưởng ông đây không dám đánh cậu!”
Cậu ta nói mấy lời bậy bạ gì vậy hả?
Ông xem Tần Yên Vũ như con cháu, vợ của ông đã đi theo ông mấy chục năm nay, con trai, con gái đều đã lớn rồi, bây giờ tên nhóc này lại nói mấy lời bậy bạ này với ông?
Nếu lỡ truyền ra ngoài, mặt mũi của ông còn để đâu được nữa?
“Tư lệnh.” Vệ Thường Khuynh đứng dậy, bước lùi ra sau một bước, đứng nghiêm, biểu cảm nghiêm nghị, ngữ khí rất nghiêm túc, vô cùng rõ ràng nói: “Nói thật, ngài đánh không lại tôi.”
Tư lệnh: “...”
Sắp bị anh chọc cho tức chết rồi, phải làm sao đây? Đợi đó, hứm!
Tề Tiểu Tô về đến khách sạn, Vệ Thường Khuynh cũng đã trở về, anh đã thay xong một bộ quần áo ở nhà, đang ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Tề Tiểu Tô mở cửa bước vào đúng lúc nhìn thấy ánh mặt trời soi chiếu một góc mặt của anh, màu vàng óng, khiến một bên mặt anh như được gọt giũa, giống hệt một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
“Về rồi à? Nhận bố mẹ nuôi thành công hay không?” Vệ Thường Khuynh đặt tờ báo xuống, dang rộng vòng tay chào đón cô, Tề Tiểu Tô liền như chú chim nhỏ sà vào lòng anh.
Cô nép trong ngực anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh mong em nhận thành công hay không thành công?”
“Nói thật lòng?”
“Đương nhiên.”
“Nếu có thể, anh đương nhiên mong em nhận không thành công.” Anh mỉm cười nhéo nhéo cái mũi của cô, nói: “Em cần mở rộng mối quan hệ như thế để làm gì? Có anh rồi.”
Anh thích cô ỷ lại vào anh, nhưng dường như cô vốn không nghĩ thế, cô vẫn luôn cố gắng tạo dựng mối quan hệ của riêng mình.
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu: “Không, dựa hết vào anh sao được chứ? Hơn nữa, người nhà Lợi gia rất tốt, nếu không phải vì họ hợp với em, bối cảnh của họ có mạnh hơn đi nữa, em cũng không đồng ý. Còn có một điểm nữa, tiền đồ của anh em cũng cần phải có đủ quan hệ, nếu có thể có nguồn trợ lực này, em giúp anh ấy nắm bắt trước, sau này con đường của anh ấy cũng thuận lợi hơn một chút.”
Những chuyện này không thể dựa hết vào anh, bằng không, sau này anh sẽ mệt mỏi biết mấy?
Vệ Thường Khuynh nói: “Em vui lòng là được.”
Cô muốn làm nhiều việc, anh cũng nguyện ý để cô làm.
Cái anh hy vọng hơn chính là sự trưởng thành của cô.
“Nghỉ ngơi một tiếng đi, sau đó em nên vận động rồi.” Anh chuyển đề tài, vỗ vỗ vào mông cô.
Lại nữa à?!
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa thì kêu lên. Bây giờ toàn thân cô vẫn còn đau nhức đây.
“Luyện tập chăm chỉ vào, tranh thủ hoàn tất lần cường hóa thứ ba sớm một chút.” Ánh mắt Vệ Thường Khuynh sâu thẳm nhìn cô: “Sớm hoàn tất ba lần cường hóa, anh có thể yên tâm một chút.”
“Ý anh nói bây giờ vẫn chưa thể yên tâm về em?”
“Ừm, vẫn phải cố gắng, vợ à.”
Tề Tiểu Tô bĩu môi. Còn tưởng anh đã rất hãnh diện vì cô, bây giờ xem ra, trước đây đều chỉ là dỗ dành cô thôi, hóa ra trong mắt anh, cô vẫn phải tiếp tục cố gắng, tiếp tục nỗ lực.
Trong lòng cô đột nhiên dâng trào một luồng chiến ý.
Cố gắng thì cố gắng, ai sợ ai chứ? Có thể mạnh hơn là thu hoạch của chính cô! Cô không mạnh lên vì ai cả, chỉ vì bản thân rồi sẽ có một ngày có thể ngạo nghễ trên đời, không sợ bất cứ thứ gì!
Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cô không muốn làm một kẻ đần độn vô tích sự!
Vệ Thường Khuynh thấy ánh mắt cô kiên định, không kìm được kéo cô đến hôn lên môi cô một cái. Anh yêu cô chính vì như thế, yêu cô kiên định như thế. Nếu đổi lại là cô gái khác chắc sẽ cảm thấy rất uất ức, có thể sẽ cảm thấy anh không đủ yêu thương, không đủ chiều chuộng, cứ ép cô phải tiến bộ, có một vài cô gái có thể sẽ cảm thấy đã có anh có thể dựa vào còn cần phải vất vả như thế làm gì? Nếu thật sự là thế, tuyệt đối không thể cùng anh đi lâu dài.
Tề Tiểu Tô không như thế, cô vượt mọi khó khăn để tiến lên, cũng không hề oán giận anh.