“Tiểu Vũ, dậy thôi, con làm sao thế?”
Giọng nói uy nghiêm, kéo hồi ức của Tần Yên Vũ lại. Thật ra cô ta đã tỉnh từ sớm rồi, cả đêm gặp ác mộng, chẳng thể ngủ ngon được.
Chỉ là lần đầu tiên có tâm tình u ám như vậy, khiến cho cô ta chỉ muốn ngồi ở trên giường một mình yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng nói, Tần Yên Vũ theo bản năng lên tinh thần, nhìn ra cửa, bố cô ta đang một tay cầm báo, khó hiểu nhìn cô ta.
Cô ta bất đắc dĩ nói: “Bố, đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa chứ.”
“Bố gõ rồi nhưng con không nghe thấy.” Tần Bảo Quốc cau mày nhìn cô ta: “Nói xem, con làm sao thế? Bao nhiêu năm nay số lần con nằm ườn trên giường không quá năm lần, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ngồi trên giường hả?”
“Hôm nay con nghỉ.”
“Nghỉ thì không cần chạy bộ à? Chạy bộ buổi sáng là phải kiên trì, lúc con còn nhỏ bố đã từng nói với con rồi, nhất định phải kiên trì, kiên trì bền bỉ.”
“Bố, con biết rồi, hôm nay con hơi mệt. Bố đừng coi con là trẻ con nữa được không?” Tần Yên Vũ xuống giường, đi tới, đẩy ông ta ra khỏi cửa, nói: “Được rồi được rồi, bố đến quân đội trước đi, tối con chạy bù.”
Tần Bảo Quốc nhìn cánh cửa đóng lại, cứ cảm thấy không đúng lắm, đứa con gái bảo bối này của ông ta có khi nào chán nản như vậy chứ? Trước giờ nó đều tràn ngập tự tin cơ mà!
Ông ta đi đến phòng khách, thấy vợ đang cắm hoa, ông ta đi qua dùng báo vỗ vào bà ấy: “Bà không đi quan tâm con gái của chúng ta đi?”
Bà Tần bị ông ta doạ cho giật mình, bà quay đầu lại nói: “Tiểu Vũ đã lớn như vậy rồi, hơn nữa từ trước đến giờ không cần chúng ta bận tâm, ông đó, còn coi nó như đứa trẻ ba tuổi nữa.”
“Thế thì làm sao? Tôi không dễ dàng gì mới có một đứa con gái, hơn nữa, cũng không chiều hư nó! Bà ra ngoài nghe xem, có chỗ nào không khen ngợi Tiểu Vũ chứ? Con gái như vậy, tôi không chiều thì chiều ai? Chiều bà à?”
“Tránh ra đi! Già còn không đứng đắn!”
“Nói thật, tâm trạng của con không đúng lắm, người làm mẹ như bà, có thời gian đi quan tâm con chút.”
Bà Tần dừng tay, nghi ngờ nói: “Ông Tần, ông nói coi có phải là nó yêu rồi không?”
“Yêu? Yêu đương không phải nên vui vẻ sao? Đâu có giống như nó chứ?”
“Vậy nếu như hai người cãi nhau, giận dỗi, không phải đều vậy cả sao?”
Tần Bảo Quốc suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, lập tức trừng mắt: “Vậy tôi phải xem xem, tên nhãi khốn kiếp nào dám cãi nhau, giận dỗi với con gái tôi!”
Nói rồi ông ta ném tờ báo đi về phía cửa thay giầy.
Bà Tần vội vàng gọi: “Ông đi đâu thế? Không phải hôm nay nghỉ à?”
“Tôi đi tìm ông Ngũ hỏi xem!”
Tần Bảo Quốc hùng hùng hổ hổ đến quân đội, cũng không cho người thông báo, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Tư lệnh Ngũ, cũng không nhìn thấy ông ấy đang nói chuyện với người ta, trực tiếp hỏi: “Ông Ngũ, ông nói xem, tên nhãi thối tha nào làm Tiểu Vũ nhà tôi không vui thế hả? Chắc chắn là ông biết!”
Tư lệnh Ngũ ngẩn ra, nhưng vừa nghe lời này, ông ấy liền theo bản năng nhìn về phía Vệ Thường Khuynh đúng lúc này đang ở trước mặt.
Không nói cái khác, người có thể khiến cho tâm tình của con nhóc Tần Yên Vũ không tốt, ông ấy nghĩ tới nghĩ lui, gần đây chắc chỉ có tên thằng nhóc này thôi. Đây gọi là cái gì? Thần nữ có tình, Tương vương vô ý, ông ấy cũng bó tay mà.
Trước kia ông ấy cảm thấy cứ mai mối đi, có được hay không thì chắc chắn con nhóc Tần Yên Vũ kia cũng sẽ rất thoải mái buông tay, nhìn đoạn tình cảm trước đó của nó và Lợi Nam, chia tay là chia tay, nó vẫn cứ vui vẻ như cũ đó thôi.
Chẳng lẽ lần này nó thật sự sa vào rồi sao? Không phải chứ, con bé kia từ trước đến giờ rất thoải mái, không hề giống mấy đứa nhỏ bình thường.
Tần Bảo Quốc cũng không phải người bình thường, một ánh mắt theo bản năng của Tư lệnh Ngũ như vậy, ông ta lập tức bắt được, theo ánh mắt ông ấy nhìn sang.
Ồ, một cậu thanh niên anh tuấn?
Ồ, ông ta hỏi tên nhãi thối tha nào làm cho tâm tình Tiểu Vũ không tốt, sao ông Ngũ lại nhìn cậu ta?
Tần Bảo Quốc lập tức trợn to mắt.
“Có phải là cậu không hả?”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn như thường, nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi không biết ông đang nói gì.”
Hừm!
Có chút ý tứ, chẳng lẽ không nên cúi chào gọi một tiếng phó Tham mưu trưởng sao? Tên nhóc này được đó. Từ lúc nào ở tổng tư lệnh lại có một nhân vật thế này, tại sao ông ta lại không biết chứ?
Ông ta quan sát Vệ Thường Khuynh, hỏi: “Cậu không biết tôi?”
Vệ Thường Khuynh cũng quan sát ông ta, đứng thẳng lưng, giọng nói ổn định, lạnh lùng nói một tràng: “Tần Bảo Quốc, phó Tham mưu trưởng Tần, năm mươi ba tuổi, cao một mét bảy mươi tám, nặng 69.5kg, nhóm máu O, vì bệnh cao huyết áp nên nghỉ phép nửa tháng.”
Phụt!
Tư lệnh Ngũ vốn dĩ đang nghĩ mình để lộ ra cái gì, bê cốc nước lên uống một ngụm muốn che giấu sự chột dạ và bất an, kết quả nghe thấy hai câu đối thoại như vậy, ông ấy không nhịn được, phun hết ngụm nước ra ngoài, phun thẳng vào Tần Bảo Quốc ở trước mặt.
“Khụ khụ khụ…”
Tư lệnh Ngũ ho khan, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy đưa qua.
May mà còn cách một cái bàn làm việc, nếu không thì…
Tần Bảo Quốc tức giận dùng sức kéo khăn giấy, tùy tiện lau nước trên mặt trên người, vừa phẫn nộ trợn mắt nhìn Vệ Thường Khuynh, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, lại trừng Tư lệnh Ngũ.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng, dứt khoát lui về phía sau hai bước, cùng trừng cả hai người.
“Được lắm, ông Ngũ, đây là cấp dưới của ông à? Tên là gì, báo cáo đi!”
Lẽ nào lại như vậy chứ, đây là câu trả lời kiểu gì thế? Bảo báo cân nặng chiều cao à? Bảo báo nhóm máu à? Bảo nói vì bệnh cao huyết áp nên nghỉ phép nửa tháng à?
Những thứ này, nhất định là ông Ngũ nói với cậu ta! Vấn đề là, ông ấy bát quái những thứ này làm gì? Nói kỹ như vậy làm gì?
Ngũ Tư lệnh không dễ dàng gì mới ho xong, mặt căng đỏ lên, một tay chống lên bàn làm việc, đầu tiên là trợn mắt nhìn Vệ Thường Khuynh, cậu ta xem hồ sơ từ lúc nào hả? Đã đọc hồ sơ quân y rồi sao? Những thứ này không phải là không thể tùy tiện xem à?
Thằng nhóc thối, cậu xem thì xem đi, lại còn nói ngay trước mặt ông ta như vậy, cố ý chọc tức người đúng không?
“Cái đó, ông Tần à, ông bình tĩnh trước đã…”
“Được, tôi bình tĩnh.” Quả nhiên Tần Bảo Quốc nghiêm mặt lại, giống như thật sự đã bình tĩnh lại. Ông ta nhìn hai người: “Nói, giới thiệu về mình trước.”
Tư lệnh Ngũ liếc Vệ Thường Khuynh. Nói cho cẩn thận đấy!
Vệ Thường Khuynh vẫn đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Trung tá Vệ Thường Khuynh, chức vụ bảo mật.”
Tốt, rất tốt. Bảo mật, lại còn bảo mật.
“Cậu quen Yên Vũ?”
“Chỉ có duyên làm việc với Giáo quan Tần mấy lần.”
Tần Bảo Quốc nghiến răng nghiến lợi, ông ta có một loại trực giác, người khiến cho con gái bảo bối nhà ông ta không vui, chính là tên nhãi này. Bởi vì trừ cậu ta ra, những người đàn ông khác ở trước mặt con gái ông ta từ trước đến nay đều ôn tồn nhã nhặn, chỉ có người này, xem ra rất có khả năng làm cho người ta tức chết.
Chẳng lẽ cậu ta nói chuyện với con gái mình cũng như vậy?
Tần Bảo Quốc đột nhiên cười lên, giơ tay định vỗ vai Vệ Thường Khuynh, nhưng Vệ Thường Khuynh khẽ nghiêng người tránh đi.