Khưu Linh Phương tự đi chuẩn bị công việc mà Tề Tiểu Tô đã lên lịch. Hiện tại cô có sức mạnh làm việc mạnh chưa từng có. Tề Tiểu Tô không chỉ có ơn tri ngộ mà còn giúp cô giải quyết tiền thuốc men, có thể coi là ân nhân của cả nhà họ. Cô cảm thấy ngoại trừ cố gắng làm việc ra thì chẳng biết làm gì để báo đáp Tề Tiểu Tô cả.
Mặc dù hiện tại cô vẫn đang học làm trợ lý nhưng cũng học rất nhanh.
Tề Tiểu Tô không biết rằng mỗi ngày, hễ cứ rảnh ra là cô lại lên mạng tham gia khóa học làm thư ký.
Lúc này, Bạch Thế Tuấn cũng nhận được báo cáo của người bên dưới.
“Không hiểu sao Tề Tiểu Tô cứ ở trong bệnh viện, vẫn luôn bên cạnh Lưu Manh, người của bọn tôi không tiện ra tay.”
“Nó ở bên cạnh Lưu Manh làm gì?”
“Không rõ lắm.”
Bạch Thế Tuấn nhíu mày, thầm chửi một câu.
Tề Tiểu Tô quả nhiên rất khó chơi! Cô ta ở đó làm gì chứ?
Nghĩ rồi lão lại nói: “Nghĩ cách tìm người dụ cô ta đi, giả làm bác sĩ trà trộn vào trong đó. Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào, nhất định phải tạo ra thương thế bị cưỡng bức cho Lưu Manh kia. Sau đó lập tức tìm phóng viên tới phỏng vấn.”
“Chuyện này...” Người nọ lại nói: “Bố của Lưu Manh là chủ nhiệm bộ giáo dục, hơn nữa bản thân cô bé mới học lớp 10, hiện tại Bạch thiếu đang ở Nhất Trung, liệu có gây ảnh hưởng gì tới cậu ấy...”
“Đầu óc cậu bị cửa kẹp à? Ảnh hưởng gì tới nó được chứ?”
Người nọ ngập ngừng mãi không nói thành lời.
“Việc này phải làm ngay lập tức, càng kéo dài thì đến lúc đó có làm ra thương thế cũng không ổn. Nhất định trong hôm nay phải xong.” Bạch Thế Tuấn trách cứ.
Người nọ chỉ có thể vâng một tiếng.
Mà Bạch Thế Tuấn cũng không biết rằng cuộc điện thoại này đã bị Hệ thống Tiểu Nhất chuyển cho Tề Tiểu Tô. Tề Tiểu Tô nghe xong liền nổi giận.
Cô không ngờ còn có một tên khốn ác tới cỡ này! Vì dục vọng riêng của bản thân mà có thể thật sự ra tay hủy hoại tuổi xuân của một thiếu nữ.
Bạch Thế Tuấn không thể không biết, nếu thật sự bị cưỡng bức hoặc là tạo ra chứng cứ giả thì sẽ gây nên đả kích và tổn thương lớn tới mức nào với một thiếu nữ.
Nhưng lão ta vẫn làm.
“Đáng chết!” Tề Tiểu Tô đấm vào tường làm Tô Á Thiên kinh hãi.
“Chị, sao thế ạ?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu, nói với cậu: “Tiểu Thiên, ở đây mãi cũng chán, hay là em về nhà trước đi.”
“Em không về đâu, em muốn đi theo chị.” Tô Á Thiên không muốn rời đi.
Vợ chồng chủ nhiệm Lưu tranh thủ lúc Tề Tiểu Tô ở đây liền một người trở về cơ quan xin nghỉ, một người về nhà lấy nội y thay buổi tối và dép lê linh tinh cho cô bé, Lưu Manh đau đầu nên truyền dịch xong liền ngủ. Lúc này, nếu phòng bệch mà không có ai trông thì người của Bạch Thế Tuấn có thể dễ dàng lẻn vào tạo ra vết thương kiểu gì cũng được.
Vì thế, Tề Tiểu Tô ở bên một tấc không rời.
Nhưng mà khi người của công ty vệ sĩ từ thành phố J tới đây thì cô vẫn phải ra ngoài nói chuyện với bọn họ, buổi tối còn hẹn Chúc Tường Đông nữa, cô không thể ở đây suốt từ chiều tới đêm được.
Cô nhìn đồng hồ, thấy đã tới 5 giờ rưỡi rồi nên nói: “Á Thiên, nếu em không đi thì chị giao cho em một nhiệm vụ này. Chút nữa nếu chị có việc phải ra ngoài thì em nhất định phải ngồi trông Lưu Manh cẩn thận, không cho bất kỳ ai tới gần cô bé, bao gồm cả bác sĩ và y tá cũng không được, nhất định phải chờ đến lúc chị quay về, có làm được không?”
Tô á Thiên sửng sốt: “Tại sao ạ?”
“Chẳng phải chị đã nói nên nghe nhiều hỏi ít sao?” Tề Tiểu Tô nhướng mày.
Tô Á Thiên lập tức gật đầu: “Vâng, em biết rồi. Em nhất định sẽ trông Lưu Manh cẩn thận.”
Mười mấy phút sau, điện thoại di động của Tề Tiểu Tô đổ chuông.
“Tiểu Tô, cảnh sát đột nhiên bao vây khách sạn của tôi, trực giác mách bảo tôi rằng có gì đó không ổn nên phải sớm rời khỏi đây.” Giọng Chúc Tường Đông có vẻ dồn dập và nặng nề, Tề Tiểu Tô còn nghe được tiếng bước chân vội vàng của bọn họ.
Cô ngây ngẩn cả người: “Anh làm gì mà tự nhiên cảnh sát thành phố D lại muốn tìm anh chứ?” Nhưng hỏi xong câu này, trong đầu cô liền lóe lên một cái, lỡ không phải cảnh sát mà chỉ là hành vi tự mình điều động của Úc Hà Tâm thì sao?
Chuyện cô và Chúc Tường Đông quen biết nhau Nghê Hào có biết, mà thủ hạ của Bạch Thế Tuấn lại có liên hệ với trợ thủ đắc lực của Nghê Hào là Quyền Tứ, lại nghĩ tới những lời mà Bạch Thế Tuấn vừa mới nói, muốn hắn nghĩ cách dụ cô ra khỏi phòng bệnh của Lưu Manh, cô lập tức cảm thấy có thể là mục đích này.
Nhưng dù cô có nghi ngờ như thế thì cũng không thể mặc kệ Chúc Tường Đông được.
Hiện tại cô chỉ lo lắng Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào bắt tay, vừa muốn dụ cô rời khỏi Lưu Manh, lại tranh thủ tương kế tựu kế ra chiêu với Chúc Tường Đông mà thôi.
Về công về tư, cô đều không muốn thấy Chúc Tường Đông gặp phải chuyện gì.
Vì thế, giờ cô nhất định phải ra ngoài một chuyến.
Tề Tiểu Tô nhìn Tô Á Thiên, Tô Á Thiên lập tức hiểu ra: “Chị, chị định ra ngoài thật sao?”
Tề Tiểu Tô gật đầu, cứ cảm thấy để Tô Á Thiên ở đây cũng không yên tâm lắm, chỉ sợ xảy ra một chút ngoài ý muốn thôi thì thiếu nữ như hoa như ngọc này sẽ gặp phải thương tổn lớn hơn.
Nghĩ rồi cô gọi Tô Á Thiên tới: “Thế này đi, em tới phòng bệnh bên cạnh chờ một lúc, nếu mẹ của Lưu Manh tới thì em cứ nói chị đưa cô bé đi toilet, cố gắng kéo dài thời gian. Nhưng nếu không phải mẹ của Lưu Manh mà là người khác tới tìm thì em phải trốn đi, đừng để bọn họ phát hiện ra em.”
“Chị, chị định đưa Lưu Manh ra ngoài sao? Có phải sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm không?”
“Giờ em đừng hỏi nhiều như thế, cứ ra ngoài trước đi. Nhớ đấy, phải chờ chị về.”
Tô Á Thiên mang theo một bụng nghi hoặc đi ra ngoài.
Cậu ta vừa mới bước chân qua cửa thì Tề Tiểu Tô lập tức đưa cả Lưu Manh và bình truyền nước vào trong không gian, sau đó cũng vào theo, cô thay quần áo, đội mũ và kính râm lên rồi lén rời khỏi bệnh viện.
Khi cô vừa mới rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì có một y tá đẩy xe thuốc vào phòng, cô ta đeo khẩu trang, ánh mắt hơi hoảng loạn.
Phải làm chuyện đó với một thiếu nữ là việc quá thiếu đạo đức, cô ta cũng không muốn làm thế chút nào. Nhưng nghĩ tới việc nếu không làm thì bản thân sẽ đắc tội với người không nên đắc tội, lại còn một số tiền lớn thế kia nữa, cô ta liền cắn chặt răng hạ quyết tâm.
Làm!
Cô ta đẩy xe đi tới giường rồi lập tức ngây ngẩn cả người.
Lưu Manh đâu?
Vừa hoảng hốt vừa kinh hãi, cô ta lập tức tìm khắp nơi, lại lao ra cửa hét lên: “Lưu Manh? Lưu Manh?” Tô Á Thiên đang ở trong một phòng bệnh khác nghe thấy cô ta gọi tên Lưu Manh thì tim suýt nhảy ra ngoài.
Quả thực có người tới tìm Lưu Manh sao? Liệu có phải là y tá nào đó tới đổi thuốc cho cô ấy không?
Trái tim Tô Á Thiên đập thình thịch, nhưng trong đầu nhớ kỹ lời dặn của Tề Tiểu Tô nên cứ ngồi ở trong mà không ra. Một lát sau có bác sĩ tới tìm người, sau đó nghe thấy y tá nói đã tìm số điện thoại của bố mẹ của bệnh nhân và gọi cho chủ nhiệm Lưu rồi.
Hình như lớn chuyện rồi!
Nếu chủ nhiệm Lưu tới thì phải nói thế nào đây?
Tề Tiểu Tô nghe Hệ thống Tiểu Nhất báo cáo, lại nhìn Lưu Manh vẫn còn đang hôn mê trong không gian rồi nói với tài xế xe máy: “Bác tài à, phiền bác nhanh hơn một chút cho cháu với!”
Giờ đúng là giờ tan tầm nên cô chẳng rảnh mà vẫy một cái taxi, xe ôm tuy rằng không quá an toàn nhưng sẽ nhanh hơn nhiều.
“Được rồi, tôi mang cô đi đường nhỏ nên sẽ nhanh hơn nhiều.”
Bác tài này quả thực liền tăng tốc rồi rẽ vào một hẻm nhỏ, rẽ trái rẽ phải một hồi, rất nhanh đã tới trước cửa khách sạn mà đám người Chúc Tường Đông đang ở.