Mới đầu Tề Tiểu Tô hơi sợ hãi trước sự cuồng nhiệt của anh, nhưng khi anh mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, cô cảm thấy mình cũng rất nhớ cảm giác môi lưỡi gắn bó cùng với anh, thế là cô không kìm được mà đáp lại, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đổi từ thế bị động thành chủ động.
“Bảo bối… Vợ ơi, anh nhớ em đến sắp chết rồi.” Vệ Thường Khuynh hôn, mút môi cô như đói khát, cơ thể anh cũng nhanh chóng có phản ứng.
Tề Tiểu Tô lập tức cảm nhận được sự vội vàng của anh.
Cả người cô đều nóng lên, mềm nhũn bất lực. Loại cảm giác này xông tới quá mãnh liệt khiến cô không thể chịu nổi, chỉ muốn cùng anh đắm chìm trong đó.
“Anh…” Cô phát hiện anh đã bắt đầu cởi quần áo, cô không làm cách nào được phải dùng ánh mắt lóng lánh nhìn anh và nói: “Em vừa về xong còn chưa tắm rửa đâu…”
“Làm xong rồi tắm.”
Đùa à, trước đó mới nếm thử ăn mặn, sau cả hai lại xa nhau hai tháng, đến cầm tay cũng không được. Người cô thì cũng nằm ở dưới người anh rồi, tại sao anh phải nhịn chứ? Vả lại trên người cô vẫn luôn có mùi thơm dễ chịu, làm gì có mùi lạ nào khác.
Tề Tiểu Tô mở to mắt nhìn anh đầy lên án, sao lần nào anh cũng nói thẳng tuột như vậy chứ!
Vệ Thường Khuynh cởi áo, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt trách móc của cô, thế là không nhịn được muốn đùa cô một chút, anh vừa cởi quần áo của cô vừa nói thêm: “Ý của anh là, cứ làm một lần trước rồi hãy đi tắm, lúc tắm còn có thể làm một lần nữa ở trong bồn, thêm một lần nữa dưới vòi hoa sen, ừm, em có muốn thử cảm giác một lần ngồi trên bồn rửa mặt không?”
“Vô sỉ…” Ngoài từ này, Tề Tiểu Tô thật sự không thể tìm ra từ nào khác để hình dung về anh.
“Ừm, không vô sỉ làm sao bắt được em?” Vệ Thường Khuynh lột bỏ bộ áo liền quần của cô, anh hơi bất mãn: “Loại quần này khó cởi lắm, sau này khi nào ở bên cạnh anh, em cứ mặc váy đi.”
Tề Tiểu Tô: “…”
“Anh trai à, mùa đông mà cũng bắt mặc váy sao?”
“Được chứ, chúng ta cứ ở lì trong phòng không đi đâu cả, mở máy sưởi lên thì em có ở trần cũng được.” Vệ Thường Khuynh nói, tay vẫn không hề dừng lại. “Cầm súng hay lái chiến giáp đánh đấm, bản Thiếu soái đều làm vô cùng thuần thục, đến cái món cởi quần áo của phụ nữ này lại không quen tay, phải luyện nhiều thêm một chút mới được.”
“Cởi quần áo của phụ nữ? Phụ nữ này chắc khtiông chỉ mỗi mình em? Anh đây là đang muốn tìm nhiều phụ nữ để luyện tập đúng không?” Tề Tiểu Tô nghe xong liền giận, cô xoay người đè lên người anh, ánh mắt cô như có nước lửa giao hòa, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn hôn lên đôi mắt ấy.
Lúc này Vệ Thường Khuynh mới phát hiện mình nói sai, anh mau chóng xua tay, nói: “Anh nói nhầm, phải nói là anh vẫn còn chưa biết cởi quần áo của vợ anh mới đúng, cho nên bảo bối à, vợ yêu ơi, chúng ta nên luyện nhiều một chút…”
“Có ai mà không biết cởi quần áo chứ.” Cô không phục, không cho anh động đậy, cô muốn tự mình cởi quần áo của anh. Ánh mắt của Vệ Thường Khuynh phút chốc tối sầm, anh không nói gì mà để mặc cho cô cởi.
***
“Vợ yêu ơi…” Giọng nói của anh khàn đặc, ánh mắt như sói.
Tề Tiểu Tô xấu hổ, nhất là cái vật ở trước mắt này lại còn đang rung rung cử động, mặt cô đỏ bừng lên, trong đầu lập tức có ý định muốn trốn. Vệ Thường Khuynh làm sao để cô trốn được, phía dưới của anh dùng sức, cô không thể chịu nổi nhào về phía trước, nằm sấp xuống.
“A…”
“Chết anh mất…”
Họ không cần nói bất cứ cái gì, chỉ cần tự cảm nhận là được.
Anh sẽ để cho cô biết anh nhớ cô đến nhường nào.
Nửa ngày sau Tề Tiểu Tô cũng không có cơ hội đi ra khỏi cửa phòng.
Mãi cho đến khi đèn ở trong biệt thự được bật lên, ánh đèn xuyên qua rèm cửa nơi ban công hắt vào trong phòng, Tề Tiểu Tô mới tỉnh lại từ trong ngực của con sói nào đó.
Vừa mở mắt ra cô đã đối diện với ánh mắt của anh.
Tề Tiểu Tô hơi sững sờ.
Bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt Vệ Thường Khuynh như vậy. Ánh mắt anh vẫn luôn sắc bén, lạnh lùng, lúc ở trên giường thì vô cùng nóng bỏng, nhưng bây giờ lại giống như sương mù nổi trên biển đen, mông lung đến không chân thực.
Dường như anh đang nhìn cô nhưng tâm trí lại đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
“A Khuynh?”
Vệ Thường Khuynh lấy lại tinh thần, lúc này anh mới phát hiện ra cô đã tỉnh và đang nhìn anh bằng ánh mắt lo âu.
Anh cảm thấy lòng mình ấm áp, anh ôm và hôn lên trán cô một cái, sau đó nói: “Em có muốn biết vừa rồi anh nghĩ gì không?”
“Nếu thấy tiện thì anh nói đi.”
Nghe cô nói như thế, Vệ Thường Khuynh lập tức giương môi cười khẽ: “Vợ ngốc, đối với em không có cái gì là tiện thì nói cả. Vừa rồi anh đang cảm thấy tình cảm của mình dành cho em hình như đã sâu đậm đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng của anh mất rồi, trước kia anh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày anh si mê một người con gái đến thế, buổi chiều nay anh thật sự rất hận không thể đem em khắc sâu vào trong thân thể của anh, để từng phút từng giây chúng ta đều không xa rời nhau. Trước kia anh luôn cảm thấy thứ tình cảm say đắm này không hề tốt đối với một người tướng lĩnh, đến giờ anh cũng không biết mình nghĩ thế là đúng hay sai nữa.”
Tề Tiểu Tô ngẩn người.
Anh nghĩ như thế thật sao?
Nhưng không thể phủ nhận khi cô nghe thấy mấy lời này, ban đầu cảm thấy ngọt ngào, sau đó mới hơi buồn lo vô cớ: “Cho nên là, có phải anh cảm thấy mình nên dùng một đao chặt đứt mọi tơ tình?”
Vệ Thường Khuynh đưa tay nhéo mũi của cô: “Nghĩ gì thế, sao có thể như vậy được? Anh đang nghĩ đến một chuyện khác, kế hoạch lúc trước của anh là đến lúc sửa xong phi thuyền phải trở về Liên minh ngay, nếu như em vẫn chưa thể đi cùng được thì trước tiên cứ ở lại nơi này đi, chờ anh xử lý xong chuyện bên kia sẽ mang nhiều đồ trang bị tốt hơn trở về tìm em. Nhưng giờ anh lại cảm thấy mình vốn không thể chịu đựng được khoảng thời gian phải xa cách nhau đó.”
“Cho nên?”
“Cho nên trong lúc chưa hoàn toàn chắc chắn em có thể đi được, dù có tìm thấy tất cả các mảnh vỡ, bản Thiếu soái cũng không trở về.” Anh im lặng nhìn cô rồi nói tiếp: “Anh không thể mạo hiểm dù chỉ là một phần vạn khả năng không thể quay lại gặp em, vợ yêu, em là một nửa của anh nên không thể tách rời khỏi trái tim và cơ thể của anh được.”
“A Khuynh…”
Những lời anh nói làm Tề Tiểu Tô thấy lòng mình vừa chua xót vừa mềm mại. Thực chất anh không nói thẳng ra là dù anh có trở về quê hương cũng không hoàn toàn chắc chắn mình có thể quay lại, chỉ cần anh để cô ở lại nơi này mà đi, rất có khả năng cả đời bọn họ sẽ không còn được gặp lại nhau được nữa.
Lúc trước anh cũng hiểu rõ điểm này, nhưng chưa bao giờ nói ra vì địa vị của cô ở trong lòng anh còn chưa bằng trách nhiệm của anh đối với Liên minh và chấp niệm muốn trở về. Anh muốn trở về nhà, tất nhiên cũng sẽ cố gắng để đưa cô theo cùng, nhưng chung quy cô vẫn chỉ xếp ở vị trí thứ hai mà thôi.
Tới bây giờ, cuối cùng anh cũng đã đặt cô ở vị trí thứ nhất.
“Vợ à, với anh tiền đồ tương lai có sáng lạn đến đâu cũng không bằng em.” Anh nói.