Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 35: Chương 35: Vẫn luôn mê sắc đẹp




Mọi người đều đang hỏi thông tin về Bạch Dư Tây, đột nhiên có người nhắc đến Tề Tiểu Tô, trong lớp chợt im lặng hẳn. Có người còn quay về phía phát ra âm thanh.

Hoàng Vũ Chân cắn môi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Chu Thuần, trong lòng như bị vài trăm con sâu gặm nhấm.

Bạch Dư Tây nhìn Chu Thuần, nam sinh này nhìn cũng cao không kém anh, trừ dáng vẻ vẫn còn chút nhã nhặn thanh xuân ra thì tướng mạo đã rất xuất sắc rồi.

“Không phải.” Anh đáp.

Chu Thuần gật đầu rồi cúi xuống mở sách tiếng Anh ra, không nói gì nữa.

“Được rồi, bây giờ đến lượt mọi người. Nhân tiện tôi điểm danh luôn, hy vọng lúc các bạn học đứng lên trả lời câu hỏi thì thuận miệng giới thiệu một câu về bản thân.” Bạch Dư Tây cũng nhìn đi chỗ khác, cầm danh sách lớp lên.

“Vị bạn học đầu tiên, Hoàng Vũ Chân.”

Trong lòng Hoàng Vũ Chân hơi căng thẳng, vừa rồi Chu Thuần không thể vô duyên vô cớ hỏi một câu như thế, nhưng tuần trước họ đều nhìn thấy, Bạch Dư Tây và Tề Tiểu Tô không hề quen biết.

“Em, em là cán sự văn thể mỹ của lớp…” Hoàng Vũ Chân hơi luống cuống với ánh mắt cười như không cười của Bạch Dư Tây, chỉ nói một câu rồi ngồi ngay xuống. Các bạn học xung quanh nghi hoặc nhìn cô ta. Phải biết là bình thường Hoàng Vũ Chân rất tự nhiên, khéo nói.

“Bạn học thứ hai, Điền Viên.”

Người đứng lên chính là nữ sinh mặt tròn tuần trước đã cùng Hoàng Vũ Chân bao vây Tề Tiểu Tô kia, ánh mắt cô ta đảo vòng quanh, vội nói một câu: “Em tên là Điền Viên, nên mọi người đều gọi em là Viên Viên.”

Bạch Dư Tây nhìn cô ta một cái, tiếp tục điểm danh. Những người khác đều trả lời rất tốt, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

“Bạn tiếp theo, Chu Thuần.”

Chu Thuần đứng dậy, “Thần đồng, đội trưởng, hotboy, đó là biệt danh mà mọi người gọi em, có điều, danh xưng cũng xứng với thực tế.” Nói xong, cậu ngồi ngay xuống.

Bạch Dư Tây nhướng mày.

Sau tiết học buổi sáng, mọi người đều cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Đội trưởng, đi nào, đi ăn trưa đi.”

Chu Thuần lắc đầu: “Các cậu đi đi, tôi có chuyện ra ngoài một chút.”

Nhìn Bạch Dư Tây đi qua hành lang bên ngoài, cậu lập tức chạy bám theo.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Tề Tiểu Tô cảm thấy có người đắp thứ gì đó lạnh lạnh lên trán khiến cô vừa hơi dễ chịu lại vừa hơi khó chịu, nhưng cô lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, lại có một người phụ nữ gọi cô dậy, đỡ cô lên cho cô uống một bát thuốc hơi đắng. Lúc đó cô sốt không biết gì, còn không mở được mắt ra nữa, nhưng biết chắc chắn người phụ nữ kia không phải là Úc Hà Tâm.

Sau đó cô lại ngủ tiếp.

Khi xe của Bạch Dư Tây đi qua cửa khu nhà đó, Chu Thuần ngồi trong taxi cắn chặt môi. Tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nói: “Cậu bé này, chúng ta không vào trong đó được đâu, hay là cậu xuống xe ở đây nhé?”

Chu Thuần lắc đầu nói: “Không cần đâu, quay xe về đi, đưa tôi đến cạnh khu trung tâm thương mại là được rồi.”

“Vâng.”

Bạch Dư Tây vào cửa Úc gia, hỏi: “Cục trưởng và phu nhân đều không có nhà à?”

Người giúp việc mở cửa cho anh lắc đầu nói: “Họ đều đi làm rồi, cậu Bạch, cô chủ không nói là cậu sẽ qua.”

“Ừ, để tôi gọi điện cho cô ấy, cô gái kia ở đâu?”

“Trên phòng khách tầng hai ạ. Sáng nay tôi đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi, cũng dán tấm dán hạ sốt nữa, nửa tiếng trước tôi vừa qua xem, cũng đã hạ sốt rồi.”

Bạch Dư Tây quen thuộc đi lên lầu: “Tôi lên xem cô ấy thế nào, nếu đã tỉnh rồi thì tôi đưa cô ấy đi.”

Người giúp việc như thở phào một hơi, luôn miệng nói tốt quá.

Nhớ đến chuyện sáng nay phu nhân vừa biết có một nữ sinh trung học nửa đêm theo cô chủ về nhà, sáng sớm còn sốt cao vẫn đang nằm đây nghỉ ngơi thì mặt bà ta lập tức đen xì, mắng một câu không biết có phải dạng gái làng chơi gây chuyện lôi từ cục cảnh sát về không, còn bắt bà chờ cô chủ đi làm rồi lập tức đuổi cô gái kia đi.

Nếu chờ khi phu nhân quay lại thấy người vẫn còn ở đây thì chắc chắn bà sẽ bị chửi mắng mất. Giờ cậu Bạch nói muốn đưa cô ấy đi, đương nhiên là quá tốt rồi.

Bạch Dư Tây lên lầu, lúc đẩy cửa phòng khách nhìn thấy ngay Tề Tiểu Tô đang ngồi trên giường, dáng vẻ hơi ngơ ngác.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn, thấy anh, cô lại hơi sững sờ một chút.

Bạch Dư Tây dám dùng 24 năm cuộc đời của mình để cam đoan, lúc trước anh nhìn thấy cô, chắc chắn dáng vẻ của cô không giống như hiện tại! Lúc đó, tuy anh có nhìn ra được khuôn mặt cô rất xinh đẹp, nhưng kiểu tóc chó gặm đó vẫn phá hoại phần lớn diện mạo của cô, lúc nào nhìn cô, anh cũng phải tự nhủ rằng phải gạt kiểu tóc sang một bên, nhưng như vậy, sắc đẹp của cô thật ra cũng bị giảm mất năm phần rồi.

Nhưng hiện giờ, mái tóc ngắn xõa tầng lớp rõ ràng, mang theo vẻ đẹp thời thượng mà khí thế, có ba phần đẹp trai, nam tính, nhưng bảy phần còn lại là sự mềm mại yêu kiều của thiếu nữ thanh xuân. Có thể khống chế được kiểu tóc ngắn lộ ra vẻ yêu kiều mềm mại thế này, thực sự không đơn giản chút nào.

Một vài sợi tóc mái lẳng lặng xõa xuống lông mày cô, lộ ra một chút giữa trán, vì cô đang ốm, có thể chưa hết sốt hẳn, nên trên mặt vẫn hơi hồng hồng, màu môi cũng đỏ thêm ba phần, đôi mắt kia lại mơ màng. Đẹp, quá đẹp!

Đột nhiên Bạch Dư Tây cảm thấy tim mình bị đập mạnh một cái, sau đó lại vỗ nhè nhẹ.

Trước giờ anh vẫn biết mình là đứa trọng nhan sắc, ừm, rất nông cạn. Nhưng cô gái trước mặt hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh, 100 điểm!

Kiểu tóc đó của cô ấy làm ở đâu vậy?

“Thầy Bạch…”

Giọng Tề Tiểu Tô gọi hồn Bạch Dư Tây về. Anh bước lại gần, đưa tay sờ trán cô, Tề Tiểu Tô đã lột miếng dán hạ sốt ra rồi, hiện giờ trên trán vẫn hơi nóng hơn bình thường.

“Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện.” Bạch Dư Tây nói rồi dìu cô xuống giường.

Tề Tiểu Tô vội nói: “Không cần đi viện đâu, thầy Bạch, thầy đưa em ra bến xe đi, tối qua em không về nhà, chắc ông bà ngoại em lo lắng chết mất rồi.”

Tuy đêm qua cô có gọi cho ông bà chuẩn bị tâm lý trước rồi, nói là nếu không có xe sẽ ở lại nhà bạn một đêm, nhưng chắc chắn họ vẫn rất lo lắng. Hơn nữa, đêm qua hẳn là hai ông bà cũng rất sợ hãi, bị đám người của Ngô Kiến bắt đi, không biết có phải chịu khổ sở gì không. Cô cũng không yên tâm lắm.

“Bắt xe cái gì, tôi đưa em về.” Bạch Dư Tây đỡ cô xuống nhà, “Em ở nhà ông bà ngoại à?”

“Vâng ạ!”

“Không cần lo bên trường đâu, tôi đã xin cô Dương cho em nghỉ hai ngày rồi.” Bạch Dư Tây nói.

Tề Tiểu Tô vừa nghĩ là biết Úc Hà Tâm gọi điện thoại cho anh, liền gật đầu cảm ơn.

Người giúp việc của Úc gia mặc tạp dề đứng trong phòng khách, nhìn thấy cô xuống thì thực sự thở phào một hơi. Tề Tiểu Tô nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của bà ấy như vậy cũng hơi khó hiểu.

Đêm qua, khi Úc Hà Tâm đưa cô về cũng không hề miễn cưỡng chút nào, chẳng lẽ bố mẹ cô ta có thành kiến với cô? Nhưng đến giờ cô thậm chí còn chưa gặp Cục trưởng Úc và phu nhân Cục trưởng mà.

“Cô ơi, cho cháu hỏi đồng phục của cháu…” Cô nhớ đêm qua tắm rửa xong cũng tiện tay giặt và phơi luôn trong phòng tắm, nhưng vừa rồi lại không thấy.

Người giúp việc lập tức đi lấy đồng phục ra cho cô, “Tôi hong khô cho cô rồi.”

Tề Tiểu Tô nói cảm ơn rồi đi thay đồng phục, người giúp việc bảo cô cứ để áo ngủ của Úc Hà Tâm ở đó là được rồi, lát nữa bà ấy còn phải giặt giũ.

“Vậy tôi đưa cô ấy đi nhé!”

“Cảm ơn cô đã chăm sóc cháu ạ!” Tề Tiểu Tô đoán lúc trước chắc là người giúp việc này cho cô uống thuốc, dán tấm hạ sốt cho cô nên thật lòng cảm ơn bà ấy.

Họ vừa đến cửa, cửa nhà lại bị đẩy ra, một đôi vợ chồng trung niên sánh vai bước vào.

“Dư Tây? Sao cháu ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.