“Trung tướng Hạ, chúng tôi đã phong toả quán bar Thần Động, tạm giữ toàn bộ nhân viên và ông chủ Đại Huy rồi, khách buổi tối hôm đó cũng đã có bảy phần tài liệu xác định thân phận.”
Hạ Nông đang nhận điện thoại báo cáo, mà lúc này Hạ Trân Anh vẫn còn ở trong phòng cấp cứu.
“Ừ, nói tiếp đi.”
“Đáng chú ý có ba người, một người là Tề Tiểu Tô mới có đụng chạm với Hạ gia, còn có một người là Bạch Thế Tuấn - chủ tịch tập đoàn Thế Giai của thành phố D, ông ta ở cùng với Nghê Hào của tập đoàn Nghê Thị của thành phố K, bọn họ chưa tiếp xúc với cô Hạ, nhưng hai người bọn họ lại chọn gặp nhau ở quán bar Thần Động nơi phần lớn là thanh niên đến chơi thế này, bản thân chuyện này chính là một chuyện rất kỳ lạ. Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, lúc đó Bạch Thế Tuấn là bị người theo dõi, bất đắc dĩ mới phải vào quán bar Thần Động, sau đó mới gọi Nghê Hào đến.”
Hạ Nông cau mày, nhanh chóng suy nghĩ, giữa những chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?
Người nọ tiếp tục nói: “Chúng tôi đã tìm ra camera của Thần Động rồi, trước khi cô Hạ đi và sau khi ra ngoài Bạch Thế Tuấn đều đang gọi điện thoại, chúng tôi đoán là, cuộc điện thoại ông ta gọi rất có thể có liên quan đến cô Hạ.”
Người có thể được Hạ Nông trọng dụng quả nhiên đều có năng lực rất mạnh, cho dù là chuyện nhìn như không liên quan đến nhau lại đều có thể móc nối lại với nhau.
“Không cần biết có liên quan đến bọn họ hay không, cậu cứ tìm cho ra người, hỏi cho kỹ đã.” Hạ Nông cũng không thèm quan tâm đối phương là ai, cái gì mà chủ tịch tập đoàn tập đoàn Thế Giai và tập đoàn Nghê Thị, đối với hắn mà nói đều là người bình thường cả, đắc tội với hắn, đắc tội với Hạ gia, không ai có kết cục tốt đẹp hết.
“Đây chính là điểm kỳ lạ, hành tung của bọn họ rất thần bí, lúc chúng tôi tìm khách ở bar Thần Động hôm đó, chỉ có ba người bọn họ là khó tìm.”
“Ba người? Cậu nói là Tề Tiểu Tô cũng không dễ tìm?”
“Xe của Tề Tiểu Tô xuất phát bình thường sau đó đi về phía chung cư Lưu Niên chỗ cô ta ở, nhưng, sau đó chúng tôi không phát hiện được xe của cô ta tiến vào chung cư Lưu Niên, giữa đường có một đoạn camera xảy ra vấn đề, chúng tôi đoán, có thể Tề Tiểu Tô cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.”
Tề Tiểu Tô cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Nếu như nói chuyện của Hạ Trân Anh là do cô phái người làm, như vậy bây giờ cô nên về nhà rồi mới đúng, bây giờ Tề Tiểu Tô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngược lại đã rửa sạch hiềm nghi về cô rồi.
Hạ Nông quyết định nhanh: “Tìm họ Bạch và họ Nghê trước, tạm thời mặc kệ Tề Tiểu Tô đi.”
“Rõ!”
Ông Hạ ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi hắn cúp điện thoại mới nghiến răng nói: “Anh từng nghe nói đến Nghê Hào rồi, hình như không phải người hiền lành gì. Nhưng Tiểu Anh không quen biết bọn họ, sao có thể....”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, y tá đẩy một người ra ngoài.
Hai người vội vàng đi qua, nhưng lúc nhìn rõ người trên giường là ai, ông Hạ lại nổi điên.
“Đây là ai?”
Đồn trưởng Mẫn ở bên cạnh vội vàng qua nhìn xem, thấy người này chắc là cứu được rồi, trong lòng khẽ thả lỏng, nói: “Đây chính là người lái xe cùng xe của cô Hạ. Chúng tôi đã tra rõ thân phận của cậu ta rồi, tên là Trương Kỳ, gia cảnh cũng không tệ lắm, bản thân cũng có chút vốn, chắc là bạn của cô Hạ.”
“Tiểu Anh nhà tôi sao có thể có loại bạn này được?” Ông Hạ chán ghét nói. Chỉ là gia cảnh không tệ, bản thân có chút vốn?
Đồn trưởng Mẫn không tiện đáp lời.
Y tá nói: “Trong ba người cậu ta bị thương nhẹ nhất, bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
“Cái gì? Cậu ta lái xe, ngược lại lại bị thương nhẹ nhất?” Ông Hạ chỉ mong người thương nặng nhất là hắn! Bây giờ thấy hắn đã thoát khỏi nguy hiểm sắp được đưa vào phòng bệnh bình thường, ông ta cảm thấy không công bằng.
“Khi nào thì cậu ta có thể tỉnh lại?” Hạ Nông kéo hắn lại.
Đợi Trương Kỳ tỉnh lại mới có thể biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Hết thuốc mê mới có thể tỉnh.”
“Đưa cậu ta đến phòng bệnh tốt, chăm sóc thật tốt, tỉnh lại lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng.”
Đồn trưởng Mẫn thầm ra hiệu, một cấp dưới vội vàng đi theo. Đây chính là nhân chứng quan trọng, bất kể thế nào cũng không thể để cho hắn lại xảy ra chuyện được.
Một đêm này thủ đô đã định trước không bình yên.
Lãnh đạo vốn dĩ đã ngủ rất ngon rồi, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, vặn cái đèn bàn trên tủ đầu giường. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, bà vợ vốn ngủ chưa sâu, lập tức cũng tỉnh lại.
“Sao thế?”
Lãnh đạo dựa vào đầu giường, chậm rãi lắc đầu: “Không có gì, cũng không biết tại sao, đột nhiên giật mình thôi, cảm giác trong lòng có chút bất an.”
Tim đập hơi nhanh.
“Tôi đi rót cho ông cốc nước.” Vợ ông khoác áo xuống giường: “Chắc tại ban ngày làm việc mệt quá đấy.”
“Có lẽ thế.”
Lãnh đạo thở dài, day day huyệt thái dương.
Công việc quá nhiều gần như chưa xử lý xong, còn có một ít chuyện phải để ở trong lòng liên tục chú ý đến.
Đợi uống xong cốc nước rồi, ông lại nằm xuống giường, trong lòng ông hiện lên một chuyện. Ngày mai phải đi hỏi xem chuyện của con bé Tề Tiểu Tô kia và Hạ gia thế nào rồi, ông vẫn tương đối yêu thích cậu thanh niên Vệ Thường Khuynh kia, không thể vào lúc cậu ta vì Tổ quốc hi sinh cả xương máu mà người nhà lại bị ức hiếp được.
***
Lúc Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào bị người chặn ở biệt thự, ngày đã dần sáng rồi.
Mắt hai người bọn họ đầy tia máu đỏ, cũng là một đêm sứt đầu mẻ trán không ngủ. Không tra được đồ ở nơi nào, ngược lại tra ra một chuyện khác, cô gái mà bọn họ ra tay kia là người của Hạ gia.
Sau khi biết chuyện này Bạch Thế Tuấn biết là xong đời rồi, lập tức kêu Nghê Hào thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy, nhưng cửa vừa mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ lính ở bên ngoài đã chặn bọn họ lại.
“Ngài Bạch Thế Tuấn, ngài Nghê Hào? Mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”
“Các người là ai? Chúng tôi là thương nhân hợp pháp, cũng không làm gì cả, các người muốn đưa chúng tôi đi đâu?” Nghê Hào gân cổ kêu lên.
Trong đầu Bạch Thế Tuấn đã tái hiện lại thật nhanh quá trình tối qua, bọn họ có để lộ ra sơ hở gì không. Có lẽ là không có, mà người tối qua đụng xe ông ta đã sớm bảo bọn họ đi ngay trong đêm rồi. Cho nên Bạch Thế Tuấn lập tức đoán có lẽ là tra xét phạm vi lớn, tra tất cả người trong quán bar, trong lòng cũng yên tâm lại.
Ông ta vỗ nhẹ bả vai Nghê Hào, thầm ấn xuống, để cho lão ta bình tĩnh hơn chút, sau đó nói: “Ngại quá, chúng tôi nghi ngờ thân phận của các vị, muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai người từng đến bar Thần Động đúng không? Bên đó xảy ra chút chuyện, mời hai người về hỗ trợ điều tra.” Người đàn ông dẫn đầu nói.
Quả nhiên là như ông ta đoán.
Bạch Thế Tuấn nói: “Các người là cảnh sát à?”
“Nhìn cũng không giống cảnh sát.” Nghê Hào lẩm bẩm một câu.
Người đàn ông kia mặt không biểu cảm đẩy lão ta: “Nói nhiều như vậy làm gì? Đi thôi!”
Rạng sáng, tấm đá trên đỉnh đầu mới được người ta đẩy ra, trong khoảnh khắc đó, Tề Tiểu Tô lách ra khỏi không gian. Cô lại bị bịt mắt lên xe lần nữa, đại khái sau một tiếng mới bị đẩy xuống xe, đổi sang một chiếc xe khác.
“Chúng ta đang vào trong núi à?” Đường núi tương đối tròng trành, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Tề Tiểu Tô cũng cảm giác được.
Hệ thống Tiểu Nhất lại hưng phấn: “Không sai, vào núi!”
“Tôi nói này, cậu phấn khích cái gì vậy chứ? Tra cả một đêm cũng không tra ra được, không biết xấu hổ à?”