Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 742: Chương 742: Việc liên quan đến quặng mỏ đặc biệt




“Phòng máy xảy ra chuyện, con nghe thấy có tiếng nổ! Bố, chúng ta mau qua đó xem đi.”

Cung Việt dùng sức kéo Cung Hoa lại: “Không được, lúc này chúng ta càng không thể tới đó! Con bảo với mấy người làm không ai được đi vào trong phòng máy, cắt nguồn điện đi! Còn nữa, kiểm tra xem biệt viện có cái thiết bị theo dõi nào không!”

“Vì sao lại không tới đấy ạ? Những máy móc đó, đặc biệt là Ngôi sao số 1 đã tốn của chúng ta biết bao nhiêu tâm huyết? Còn bỏ vào đấy không biết bao nhiêu tiền bạc nữa? Bố, hơn một nửa tài sản của chúng ta đã đắp hết vào Ngôi sao số 1! Nếu nó xảy ra vấn đề gì thì chẳng phải những cố gắng mười mấy năm qua của chúng ta đều uổng phí hay sao!” Trên trán Cung Hoa đã nảy lên gân xanh.

Cung Việt nắm chặt cổ tay của con trai, ông ta trầm giọng, nói: “Ngôi sao số 1 là do ta mang tới! Ta càng không hi vọng nó xảy ra chuyện gì hơn con! Nhưng, con nghĩ mà xem, ở thời đại này ai có khả năng có thể tấn công được Ngôi sao số 1? Không cần nghĩ cũng biết là No1 của Vệ Thường Khuynh! Nếu No1 đã tấn công Ngôi sao số 1 thì chứng tỏ Ngôi sao số 1 đã bị bại lộ! Với năng lực của No1, nó chắc chắn có khả năng có thể biết được người đang giám sát ở bên cạnh Ngôi sao số 1 là ai! Nếu bây giờ chúng ta đi qua đó thì ta và con đều sẽ bị lộ! Vì sao mà ta phải chiếm dụng biệt viện của Chương gia? Chính là vì muốn dùng thân phận của họ để làm bia đỡ đạn cho ta, hiện giờ nếu No1 có thể tra ra, nó cũng chỉ tra ra được Chương gia mà thôi!”

“Thế nhưng mà…”

“Không có nhưng mà cái gì cả! Lúc Ngôi sao số 1 bị tấn công chắc chắn nó sẽ kích hoạt vòng bảo vệ cuối cùng, chưa chắc nó đã bị hỏng triệt để đâu! Chờ mấy ngày nữa chúng ta gọi Chương Vân Tễ đến đó xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta mới qua đó sửa chữa sau! Đúng rồi, con mau đến quặng mỏ xem đi, chỉ cần quặng mỏ vẫn còn thì nó có thể cung cấp năng lượng liên tục cho Ngôi sao số 1, như thế Ngôi sao số 1 sẽ không có vấn đề gì!”

Cung Hoa hít một hơi thật sâu, cố gắng để cảm xúc của mình được hòa hoãn lại. “Bố, bố nói đúng, là con đã không giữ được bình tĩnh. Vậy bây giờ con sẽ sang khu mỏ bên núi để kiểm tra. Nhưng còn bữa cơm tất niên…”

“Con cứ đi đi, dù sao bữa cơm tất niên này cũng chỉ làm cho có thôi!”

“Thế mẹ và em gái…”

“A Hoa, cái câu mà ta vừa nói khi nãy cũng chỉ là thói quen do nhiều năm làm người bình thường thôi, con đừng tưởng thật mà để trong lòng. Con cũng biết, ta cưới mẹ con cũng là vì muốn có chỗ dựa ở trong thời đại này, em gái con cũng quen với cái kiểu ngả ngớn của nó rồi, nó không thể sánh với con được, con là người muốn đi theo ta làm việc lớn, con đừng quên mẹ ruột của mình là người của Liên minh đấy! Một ngày nào đó gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ với nhau thôi.”

Cung Hoa thật sự không thể nào nhớ nổi hình dáng của mẹ ruột nữa rồi. Nhưng thấy bố nói vậy, hắn lại hơi im lặng, nhẹ gật đầu. “Con biết rồi, bố, vậy con đi trước.”

“Đi đi.”

Hắn vừa đi ra cửa thì dì giúp việc bê ra hai món ăn, thấy người đang ngồi bên bàn ăn lại không thấy đâu, bà ấy hơi ngạc nhiên.

Cung Việt đi tới.

“Thưa ngài, Hoa thiếu không ăn cơm ạ?”

Dì giúp việc vừa hỏi thì bên ngoài đã có người đi tới, một giọng nữ vang lên: “Ai không ăn cơm? Hôm nay là bữa cơm đoàn viên, không ai được phép vắng mặt hết!”

Sắc mặt Cung Việt vốn đang rất âm trầm, khi nghe thấy giọng nói của người này, gương mặt lập tức thay đổi biến thành hiền lành ôn hòa, nhìn trông như một học giả.

“Mẹ, hình như đang nói anh trai đấy.”

Theo giọng nói trong trẻo cất lên, có hai người phụ nữ đi từ bên ngoài vào.

Mà lúc này ở thành phố D, biệt thự Long gia, Tề Tiểu Tô đang cùng Vệ Thường Khuynh xem hình ảnh mà Hệ thống Tiểu Nhất chuyển qua màn hình tivi, hai đôi mắt cười cong cong trông thật giống nhau.

Ánh lửa tỏa ra một góc của tòa biệt viện.

Chung quanh đã bị bóng tối bao trùm.

Tề Tiểu Tô vỗ tay: “Tiểu Nhất hay lắm! Cậu vừa làm cho hệ thống của đối phương bị hỏng phải không?”

“Đã tra ra được, trí tuệ nhân tạo của đối phương không thể ký túc ở trên thân con người, cho nên bọn họ đã lắp cái trí tuệ nhân tạo này vào trong một cỗ máy, rồi thông qua máy tính để điều khiển máy móc. Tôi đã cho nổ mọi dây dẫn của nó, nhưng trí tuệ nhân tạo của đối phương mở ra lá chắn phòng ngự cuối cùng, chắc là nó vẫn còn có thể sửa chữa lại được.” Hệ thống Tiểu Nhất nói tiếp: “Nhưng không sao, hiện tại bản Hệ thống đã nắm được mã lệnh tấn công đến trí tuệ nhân tạo của đối phương và có thể nhắm vào chương trình thiết kế phòng ngự và chương trình phản công kích, chỉ cần nó dám hành động bừa bãi một lần nữa, bản Hệ thống sẽ chơi nó lần nữa!”

Phụt.

Câu này nó học được ở đâu vậy?

“Nhưng Tiểu Tô ạ, cô phải đảm bảo năng lượng cho tôi đó. Nơi phát ra năng lượng của đối phương khiến bản Hệ thống cảm thấy hơi quen thuộc, Thiếu soái, ngài có nhớ cái lần đầu tiên Liên minh đào được quặng mỏ đặc biệt không?”

Hệ thống Tiểu Nhất gõ thẳng dòng chữ lên tivi.

“Quặng mỏ đặc biệt?” Vệ Thường Khuynh khẽ giật mình: “Lần đầu tiên Liên minh các hành tinh đào được quặng mỏ đặc biệt thì tôi còn chưa ra đời đâu, để tôi ngẫm lại đã…” Lúc ấy anh cũng chẳng có hứng thú với thông tin loại này, nên cho dù có nhìn thấy cũng không để ý đến quá nhiều.

“Tiểu Nhất, ý của cậu không phải nói đối phương đang dùng một cái quặng mỏ để cung cấp năng lượng cho trí tuệ nhân tạo đấy chứ?” Hai mắt Tề Tiểu Tô mở to.

Tiểu Nhất nói: “Đúng, rất có khả năng này.”

Tề Tiểu Tô hít vào một hơi lạnh. Nếu vậy thì có thể giải thích được vì sao đối phương lại có nguồn năng lượng khổng lồ như thế để chống đỡ. Nếu bọn chúng nắm giữ được cả một quặng mỏ và nếu cái quặng mỏ kia là một quặng mỏ đặc biệt…

Vậy chỉ dựa vào việc cô gom góp năng lượng ở khắp nơi, thì Tiểu Nhất làm sao vượt qua đối phương được?

Tề Tiểu Tô vỗ cánh tay của Vệ Thường Khuynh: “A Khuynh, chúng ta đi đoạt mỏ đi?”

Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để đối phương nắm giữ cả một cái quặng mỏ được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ không thể đấu lại được. May mà lần này vừa đúng lúc tìm được một cái phi cơ hoàn chỉnh, nhưng Tiểu Nhất tấn công một lúc cũng làm tiêu hao rất nhiều năng lượng, hiện giờ mà chỉ dùng mấy khối ngọc thô thể bổ sung năng lượng thì chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc cả, không hề có tác dụng gì.

“Nhất định đối phương sẽ bảo vệ quặng mỏ đó rất chặt chẽ.” Vệ Thường Khuynh nói: “Nhưng em nói đúng, chúng ta phải tìm ra được quặng mỏ đó, dù chúng ta không sử dụng được thì cũng không thể để đối phương nắm trong tay.”

Cửa lại bị gõ lần nữa, giọng nói của Đổng Ý Thành vang lên: “Tiểu Tô, anh có việc cần nói với em.”

Tề Tiểu Tô lập tức đẩy Vệ Thường Khuynh ra và đứng lên, vừa đi ra cửa, cô vừa ra hiệu cho anh tránh đi.

“Anh xuống nhà trước vậy.” Vệ Thường Khuynh lười biếng đứng lên, bước ra ban công rồi chống tay vào lan can, bật người nhảy xuống tầng dưới.

Tề Tiểu Tô thở hắt ra. Đang khoe khoang mình có công phu tốt phải không? Cô mở cửa, đập ngay vào mắt là đôi mắt lo lắng của Đổng Ý Thành: “Em không sao chứ?”

Vừa rồi cô đã uống một ít rượu mạnh 54 độ, chắc không phải say rồi chứ?

Thấy sắc mặt anh hơi trầm xuống, Tề Tiểu Tô biết ngay cuộc điện thoại vừa rồi có vấn đề. Cô lắc đầu: “Anh, em không sao, có chuyện gì vậy?”

Trên thực tế, Đổng Ý Thành cũng không biết cú điện thoại kia có ý gì nữa.

“Đường Diệc Đức ở thủ đô, em có biết không?”

“Biết.” Tề Tiểu Tô nhìn anh: “Ông ấy gọi điện thoại cho anh à?”

“Không phải ông ấy gọi, mà là…” Đổng Ý Thành hơi cau mày: “Hồng Tinh gọi tới.”

Tề Tiểu Tô ngẩn người, Hồng Tinh? Là Hồng Tinh mà trước kia bọn họ từng biết ấy hả?

Sao cô lại có cảm giác thế giới này thật ảo diệu vậy nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.