“Bên trái cổng trường một mét, Trần Đông và Trần Quang xuất hiện, Trần Quang sẽ đột nhiên nhào tới, xin Tiểu Tô chú ý né tránh.”
Lời của Hệ thống Tiểu Nhất khiến cho con ngươi Tề Tiểu Tô trầm xuống.
Không phải tình huống đột ngột nào Hệ thống cũng đều nhắc nhở, nó sẽ dự báo theo tiêu chuẩn mức độ gây hại đến cô, trừ phi thật sự sẽ có thiệt hại lớn mới có báo động trước, không đến mức tiêu chuẩn sẽ không có động tĩnh gì. Nếu không Hệ thống cứ kêu “đinh đinh” cả ngày, cô sẽ không chịu nổi, mà năng lượng cũng sẽ rất dễ bị hao tổn.
Cho nên nếu lần này nó bắt đầu dự báo, chứng tỏ không thể coi thường chuyện hai chị em Trần Đông và Trần Quang đến đây.
“Muốn làm tổn thương tôi à?” Giọng cô cũng lạnh đi. Lúc trước cô muốn rời đi, Trần Đông không nói hai lời vội quét cô ra khỏi cửa, bây giờ cô chủ động đi, người ta lại quấy rầy không dứt như vậy, chính là vì căn hộ ở chung cư Trường Ninh kia sao?
Nói vậy, lợi ích căn hộ kia mang đến cho bọn họ kiếp trước tuyệt đối còn lớn hơn cô tưởng rất nhiều, mới khiến bọn họ cắn chặt không nhả như thế.
Nhưng bọn họ dựa vào cái gì?
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Không phải tổn thương trên thân thể, là tổn hại danh dự. Trần Đông sẽ đột ngột nhảy ra ôm cứng lấy cô, gào lên là lúc cô mười lăm tuổi đã gạ gẫm gã lên giường, người đã là của gã rồi, kết quả bây giờ bám lấy đại gia, mới đạp gã ra. Với kiểu la lối khóc lóc của hai người Trần Đông và Trần Quang, cô đi ra chắc chắn sẽ không thoát thân được, còn nữa, có một chiếc xe của Mã Chí Thành đang đỗ trên đường quốc lộ bên ngoài trường học, lúc ầm ĩ được một nửa, Mã Chí Thành sẽ tham gia, trực tiếp kéo cô đi.”
Ầm ĩ như vậy, sự đánh trả của cô trước đây đối với lời đồn e cũng phí công cả rồi, tuyệt đối sẽ bị chứng thực tin đồn cô được bao nuôi.
Mã Chí Thành!
“Nói vậy là hai chị em Trần gia bị Mã Chí Thành giật dây à.” Tề Tiểu Tô nghiến răng. Mã Chí Thành nhất quyết phải đạt được cô sao? Hay là bởi vì vẫn chưa có ai có thể từ chối hắn như vậy, cho nên sĩ diện của hắn không chịu nổi?
Đợi đã, bất động sản Hải Chí của Mã Chí Thành là công ty bất động sản lớn nhất thành phố D, nếu như nói đất khu Trường Ninh sắp quy hoạch, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Hắn không có hứng thú với mảnh đất kia à? Hay là, hắn đang tính toán ngấm ngầm theo dõi động tác của người khác, sau đó sẽ ra tay bất ngờ?
Nếu như hắn cũng có hứng thú với mảnh đất kia, vậy thì, hắn có thể vẽ ra miếng bánh lớn cho bọn Tề Tông Bình, Trần Đông. Ví dụ như, nếu có một căn hộ ở bên ấy, đến lúc đó hắn có thể động tay chân, khiến cho bọn họ càng được nhiều tiền đền bù hơn chẳng hạn. Hay là, nhân lúc bây giờ giá nhà đất còn chưa tăng, cho bọn họ mượn chút tiền mua hai căn ở chung cư Trường Ninh chăng?
Cũng chỉ có mấy ví dụ đó thôi.
Với hai người coi tiền như mạng giống Tề Tông Bình và Trần Đông, có bán cô đi cũng là chuyện bình thường thôi.
Tề Tiểu Tô cảm thấy mình càng ngày càng giỏi mưu tính. Nhưng nếu như không mưu tính, làm sao cô chơi được với những người này?
“Tiểu Tô, cô định làm thế nào?”
Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy chuyện này không dễ xử lý, thật ra bất kể cô có đi ra hay không, Trần Đông và Trần Quang muốn gây chuyện cũng vẫn có thể gây chuyện.
Hơn nữa, một lần không chặn được, bọn họ sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Tiểu Tô cũng đâu thể ngày nào cũng trèo tường chạy được?
“Tiểu Tô, sao lại đứng ở đây?”
Tề Tiểu Tô đang lạnh mặt nghĩ cách, Bạch Dư Tây lắc chìa khóa xe trong tay đi tới. Hôm nay anh ta bị một người đồng nghiệp kéo lại nói chuyện mấy câu, nếu không đã về lâu rồi. Vốn định lên xe sẽ gọi điện thoại cho Tề Tiểu Tô, đi tới đây lại thấy cô đang đứng ngây ra.
Bạch Dư Tây đi vòng qua trước mặt cô, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô rất nặng nề, không khỏi giật mình. “Làm sao thế?”
“Thầy Bạch!” Tề Tiểu Tô nhìn thấy Bạch Dư Tây ánh mắt sáng lên, nghĩ ngay ra cách. Cô cười gian, xích lại gần anh.
Nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô, vẻ mặt lại như đang tính chuyện xấu, Bạch Dư Tây chỉ cảm thấy tim hơi tê dại, có chút kích động, chỉ muốn lập tức ôm lấy cô, hung hãn mút lấy cánh môi hồng của cô.
Anh cảm thấy nhất định là mình rơi vào bẫy rồi, rõ ràng mới biết cô không bao lâu.
Mấy ngày nay thật ra anh ta định không tìm cô nữa, nghiệm chứng xem mình đối với cô có phải là vui đùa nhất thời không, nhưng kiềm nén mấy ngày, bây giờ vừa nhìn thấy cô đột nhiên lại như không áp chế được tình cảm trong lòng.
“Nhìn em kìa, có phải muốn kéo tôi làm chuyện xấu gì không hả?” Anh ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Tề Tiểu Tô chớp chớp mắt, “Em giống người sẽ làm chuyện xấu sao?”
Giống, cực kỳ giống, làm sao không giống chứ?
Nhìn như vậy thật sự giống vô cùng.
Tề Tiểu Tô thấp giọng nói: “Thầy Bạch, đi thẳng khỏi cổng trường mười mét, có một quán cơm nhỏ, trong quán cơm nhỏ kia có một cô rửa bát, nghe nói hận không thể mỗi ngày có thể kiếm thêm mấy đồng, bảo cô ấy làm gì cũng được.”
Bạch Dư Tây nhướng mày: “Thế thì sao?”
“Thầy giúp em tìm cô ấy làm một chuyện được không?” Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút lại thấy không ổn, “Thôi để em ngồi xe thầy ra ngoài, em đi nói với cô ấy.”
Ngồi xe của anh, đương nhiên Bạch Dư Tây không có ý kiến gì.
Nhưng Tề Tiểu Tô lên xe lại ngồi phía sau, còn nằm bò xuống, y như làm kẻ trộm vậy, điều này khiến cho anh cảm thấy có chút buồn bực. Có điều nhìn bộ dạng vừa rồi của Tề Tiểu Tô, ngược lại anh cũng hơi tò mò không biết cô muốn làm gì.
Xe chạy ra ngoài, Tề Tiểu Tô khẽ ngóc đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy Trần Đông và Trần Quang đang nấp ở đó, Trần Đông đang đẩy Trần Quang, hình như là đang dạy gã động tác nhào lên.
Bạch Dư Tây nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, vừa khéo nhìn thấy nụ cười lạnh ở khóe miệng Tề Tiểu Tô. Anh nhìn vào kính chiếu hậu bên ngoài, cũng nhìn thấy Trần Quang. Lần trước ở bệnh viện từng gặp một lần, ấn tượng của anh đối với Trần Quang còn rất sâu sắc.
Một tên lưu manh nhắm vào Tề Tiểu Tô.
Ở quán cơm nhỏ đó, Tề Tiểu Tô tìm được nhân viên rửa bát gọi là chị Uyển. Chị ta khoảng bốn mươi tuổi, dáng người thật ra khá đẹp, nhưng gu ăn mặc hơi đáng sợ. Áo sơ mi hoa mỏng bó sát lấy người, cúc áo thứ hai trước ngực như sắp bung ra, nhưng phía dưới lại mặc một cái quần đùi thể thao kiểu nam màu đen, rất rộng, còn đi một đôi giày vải màu đen thêu hoa đỏ, tóc đuôi ngựa buộc lỏng sau gáy, đoạn cuối còn thắt một bông hoa lụa ngũ sắc. Lông mày vẽ rất dài rất mảnh, mắt rất híp, môi rất dầy, trên môi có một cái nốt ruồi đen to bự.
Những thứ này đều không phải là vấn đề, chủ yếu là chị Uyển có một cái răng sứt rất lớn. Nếu không phải chị ta là bà con xa của bà chủ, có lẽ cũng không tìm được công việc này.
Chị Uyển ly hôn rồi, luôn muốn tìm mùa xuân thứ hai, sở dĩ bọn họ biết chị ta là vì chị ta đã từng đưa cơm cho bác gác cổng trường, còn nói muốn cầu hôn bác ấy, lúc đó chuyện này cũng ầm ĩ xôn xao khắp trường.
Tề Tiểu Tô tìm được chị ta, nói rõ mục đích đến tìm chị ta, ánh mắt chị Uyển lập tức sáng lên, lại nghe nói còn có thù lao năm trăm tệ, lập tức đồng ý ngay.
Bạch Dư Tây thấy chị Uyển chạy như bay về phía cổng trường, nhướng mày lên, nhìn Tề Tiểu Tô lên xe mở cửa kính ra nhòm về phía sau, liền không nói lời nào xem kịch theo.
Trần Quang và Trần Đông đã chờ đến sắp mất kiên nhẫn, học sinh đều đi gần hết rồi, tại sao Tề Tiểu Tô còn chưa ra?