Thành phố D ở quá khứ khiến cô không quen lắm, nó vẫn chưa phát triển như sau này, cũng chưa có nhiều đại lộ rộng thênh thang và nhiều nhà cao tầng, bộ mặt của thành phố vẫn chưa được chỉnh đốn và quy hoạch, trông hơi cũ kỹ.
Hơn nữa, đây là thời điểm bố mẹ cô vừa mất không bao lâu nên cô thật sự không thích chút nào.
Tề Tiểu Tô quyết định đi tìm một cửa hiệu cầm đồ để gửi chiếc nhẫn ngọc này không kỳ hạn, năm năm sau cô sẽ chuộc nó về.
Những cửa hiệu cầm đồ vẫn còn tồn tại, bình thường bên ngoài cửa hiệu vẫn hay treo một tấm biển có ba chữ: Tiệm cầm đồ.
Trong trí nhớ của Tề Tiểu Tô thì cách đây không xa có một cửa hiệu như thế, trước kia cô từng nhìn thấy nó nhưng không để tâm lắm vì nghĩ mình chắc chẳng bao giờ phải đi vào những chỗ như vậy. Cô rất nghèo, nghèo đến mức chẳng có cái gì để cầm cố được cả.
Vậy mà không ngờ lần này cô thật sự phải đi vào cửa hiệu cầm đồ.
Bên trong cửa hiệu rất vắng vẻ, trên bộ bàn ghế trong phòng khách có một khay trà, hai người đàn ông đang ngồi uống trà nói chuyện, trông bọn họ đều khoảng hơn ba mươi, bốn mươi tuổi.
Vừa liếc mắt nhìn thấy người ngồi trong đó, Tề Tiểu Tô lập tức sững người, sao lại trùng hợp như vậy?
Theo bản năng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là - chạy.
Không phải cô sợ người kia, mà ông ta chính là Trương Bẩm Quang!
Là người mà kiếp trước cô đã từng tưởng ông ta là kẻ biến thái, nhưng thật ra sau đó mới biết ông ta muốn mời cô làm người mẫu chân, ông ta chính là ông chủ nhà máy đóng giày, Trương Bẩm Quang!
Tề Tiểu Tô muốn chạy trốn bởi vì ở kiếp trước cô đi làm người mẫu chân ở chỗ ông ta và kiếm được hơn một nghìn tệ, sau đó ra khỏi nhà máy thì bị tên cướp chết tiệt kia giật mất tiền, còn làm cô chết oan, nhờ đó Hệ thống Tiểu Nhất mới có cơ hội cứu và trùng sinh cho cô.
Gặp người nào cũng được, nhưng riêng Trương Bẩm Quang thì không được, người này chính là một nhân vật có liên quan đến cơ hội trùng sinh của cô sau này.
Không phải cô sợ ông ta mà sợ mình gặp được ông ta quá sớm sẽ ảnh hưởng tới quỹ đạo cố định sau này và có thể không gặp được Thiếu soái nữa.
Như thế có lẽ cô cũng không thể nào trở về được, bởi vì không có Hệ thống ở đây, có lẽ khi trở về cũng không có Thiếu soái, vì vận mệnh của cô đã bị thay đổi, về sau chưa chắc cô đã cứu được Thiếu soái, cũng không phát sinh quan hệ tình cảm gì với anh cả.
Đầu óc của cô vô cùng rối rắm, cố gắng tỉnh táo lại cô mới phát hiện mình đã chạy đi rất xa rồi, vì quá hoảng sợ chạy ra ngoài nên cô không để ý mình đã chạy đến tận đâu.
Cô không nên hốt hoảng và bối rối như thế, chỉ bởi vì cô sợ mất đi Vệ Thường Khuynh mà thôi.
Tề Tiểu Tô hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Ngay lúc đó, ở thời gian năm năm rưỡi về sau, trong biệt thự Long gia, phòng ngủ chính trên tầng hai, Vệ Thường Khuynh đột nhiên đè chặt trái tim mình, anh từ từ ngồi dậy, khuôn mặt điển trai tái nhợt, hai bên thái dương rịn mồ hôi.
Dường như có cái gì đó muốn khoét ngực anh mà chui ra ngoài vậy, cảm giác đau đớn hoảng hốt khiến anh không thể chịu nổi.
Cũng may loại cảm giác mày chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất.
Anh rũ mi nhìn xuống, mỉm cười bất đắc dĩ.
Không cần đoán cũng biết vừa rồi Tề Tiểu Tô đã làm việc gì đó ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mệnh của mình, suýt gây ra thay đổi con đường chính trong tương lai.
Cũng may chắc là cô đã kịp thời phát hiện nên nhanh chóng làm ra phản ứng chính xác.
Từ lúc nào anh lại ngốc như vậy, đem tương lai của hai người đặt vào tay cô, mặc cho cô giày vò? Với cá tính ban đầu của anh, nếu đã yêu cô thì dù có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được quan hệ của bọn họ, anh sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước.
Thế cho nên buổi tối hôm qua anh mới nôn nóng, đứng hóng mát ở ban công.
Nhưng anh biết mình càng yêu cô hơn so với tưởng tượng của anh nên mới không đành lòng nhìn cô thương tâm thất vọng vì mất đi người thân.
Trong suy nghĩ của anh, Đổng Ý Thành là ai? Là một người đàn ông, không có quan hệ máu mủ gì hết với Tề Tiểu Tô, thế thì anh ta chết rồi cứ chết thôi. Anh! Không! Quan! Tâm!
Nhưng anh lại quan tâm đến cô.
Nếu vừa rồi vận mệnh của cô thực sự xảy ra sai lầm, thế giới này sẽ thay đổi, anh cũng có khả năng sẽ…
Sẽ quay trở lại cái hầm mỏ phía sau núi thị trấn Minh Quang, tiếp tục cuộc sống tối tăm không có mặt trời và không cảm nhận được thời gian, tất cả những cuộc tập huấn, nguy cơ sinh tử trong rừng mưa chết chóc, và những cố gắng của anh đều thành bọt nước hết.
Có khả năng trở nên nghiêm trọng như vậy nhưng anh lại không nói cho cô biết, vì không muốn để cô bị áp lực tâm lý quá lớn.
Nhưng nếu cô đủ thông minh và yêu anh, anh biết cô có thể nghĩ tới điều đó.
Vệ Thường Khuynh ôm ngực, khẽ thở dài, sau đó lại đổ người xuống giường, kéo chăn lên lần nữa.
Tề Tiểu Tô quan sát bốn phía, nơi này là một khu dân cư cũ, có nhiều ngóc ngách cũ kĩ, trông có vẻ phải được xây dựng từ mười mấy hai mươi năm trước, trên tường có rất nhiều loại rong rêu mảng bám. Đường đi thông với nhau nên trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định được nên đi theo đường nào.
Tề Tiểu Tô đang muốn tìm một người để hỏi thăm đường đi ra ngoài thì nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ trung niên mặc váy vải hoa màu xanh đậm đi từ trong nhà ra, trong tay cô ấy cầm theo một túi nước quả.
Người phụ nữ này có gương mặt rất quen.
Tề Tiểu Tô nhìn cô ấy, bỗng hai mắt cô mở to hơn, cô nhớ rồi: “Cô Lại!”
Trùng hợp cứ thế nối tiếp nhau!
Cô Lại chính là người giúp đưa thư đến Tề gia nhưng bị Trần Đông mắng mỏ, cô ấy là đồng nghiệp cùng trường với bố cô. Trước kia, lúc cô rời khỏi ký túc xá của trường thì không còn gặp lại cô ấy nữa, cô cũng quên mất cô ấy nên dù bây giờ có gặp cũng không ảnh hưởng gì phải không?
Đáng tiếc hiện giờ Hệ thống Tiểu Nhất không có ở đây giúp cô, nếu không cô đã có thể hỏi nó một chút.
Cô Lại nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi. “Tiểu Tô?”
“Là cháu ạ, cháu chào cô.”
“Ôi trời đất, thật sự là cháu rồi, làm sao cháu lại gầy như thế này?” Cô Lại bước nhanh tới, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt đến mức Tề Tiểu Tô bị buộc phải chôn mặt trong ngực cô ấy, thiếu chút nữa bị ngạt thở chết.
Má, nó cũng quá hùng vĩ đấy.
“Cô Lại, cô buông cháu ra trước đã.”
Tề Tiểu Tô vất vả lắm mới thở được, cả gương mặt đỏ bừng.
“Có phải cháu sống ở nhà chú không tốt không? Nghe cô nói này, nếu sống ở đấy không tốt thì cháu đến nhà cô mà ở, cô đủ sức nuôi cháu! Bà thím hai kia của cháu chỉ nhìn qua cũng biết là một mụ chanh chua không dễ ở chung. Cô nói cháu nghe, cháu đừng có nhịn quá, tiền của cha mẹ cháu cũng là do bọn họ cầm đấy, dù sao cũng phải đối xử tốt với cháu chứ.” Cô Lại nắm tay cô, hai hốc mắt đều đỏ lên. “Cháu nhìn cháu xem, mới qua hơn nửa tháng mà cháu đã gầy xọp đi thế này rồi. Đi, để cô dẫn cháu đi ăn một bữa ngon đã!”
Tề Tiểu Tô không thể từ chối, bị cô dẫn tới một nhà hàng Tây, nhìn cách bài trí của nhà hàng này, Tề Tiểu Tô biết gia cảnh của nhà cô giáo Lại chắc cũng khá giả.
“Cô Lại, chỗ vừa rồi là nhà của cô à?”
“Không, đấy là nhà bà ngoại của cô, hôm nay tan lớp sớm nên cô qua thăm bà, ai dè bà lại bắt cô phải cầm túi nước quả mới mua về.”
Tề Tiểu Tô đảo mắt quanh nhà hàng, cô hơi bồn chồn.
Hôm nay có quá nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ khiến lòng cô rất lo lắng, sợ lại vô tình gặp phải người nào đó, vẫn cứ nên tranh thủ thời gian xử lý việc cho xong rồi còn trở về, không thì lòng cô càng ngày càng bất an.
“Cô Lại, cô có biết ở đâu có cửa hiệu cầm đồ không?”
Thấy cô hỏi tiệm cầm đồ, cô Lại giật mình: “Sao thế? Không phải là chú hai với thím hai của cháu không cho cháu ăn, không cho tiền đóng học phí đấy chứ?”