“Thế nào, mắt nhìn của tôi được đấy chứ nhỉ?” Hắn đắc ý hỏi một câu.
Tề Tiểu Tô hơi nhướng mày: “Không phải do nhân viên trong tiệm chọn sao?”
Chúc Tường Đông rối bối: “Tôi bảo nhân viên đem tất cả các kiểu mới nhất của mùa đông năm nay đến, phải khoảng chừng hai mươi mấy bộ đấy, sau đó chọn ra hai bộ.” Hắn không nói rõ với cô, cũng là vì sợ cô sẽ không mặc. Bộ quần áo trên người cô đã bẩn rồi, không thể để cô mặc lại được.
“Chúc lão đại, cảm ơn anh.”
“Tôi thích em cứ luôn cảm ơn tới cảm ơn lui như vậy đấy.” Sắc mặt Chúc Tường Đông nghiêm nghị, cứng rắn, nhưng chỉ được một giây sau, hắn lại hỏi: “Em ăn gì chưa? Hay tôi đưa em ra ngoài ăn nhé? Giờ em không sao rồi chứ?”
“Không sao nữa rồi.” Tề Tiểu Tô lắc đầu, năng lượng của chiếc phi cơ kia vô cùng khổng lồ, Hệ thống Tiểu Nhất hấp thu xong lập tức gào lên, đòi thề sống thề chết phải đón đầu đòn truy tung của đối phương, cũng nhờ thế mà cơn đau đầu của cô cũng dịu bớt đi nhiều.
Cô nhìn xung quanh, hỏi: “Tôi không đi đâu, Thiếu soái đâu rồi?”
Bởi vì Chúc Tường Đông vẫn luôn cho rằng Thiếu soái là biệt danh của Vệ Thường Khuynh, nên ở trước mặt anh, cô cũng gọi Vệ Thường Khuynh như vậy.
“Đi ra ngoài với Tiểu Viêm từ sớm rồi, chắc cũng sắp về. Em muốn đợi anh ta về cùng ăn sáng hả?”
“Vậy còn Nghiêm tổng thì sao?” Nếu cùng Chúc Tường Viêm ra ngoài thì chắc hẳn là có liên quan đến việc của chiếc phi cơ kia, anh ấy đã thuyết phục được Nghiêm Tắc Thâm và Chúc Tường Viêm rồi sao?
Nhưng chiếc phi cơ lớn như vậy làm sao chở đi được, mà còn muốn đề phòng kẻ địch trong bóng tối nữa? Đêm qua Vệ Thường Khuynh đã nói với cô rằng, chiếc phi cơ này rất hoàn chỉnh, có thể thu nhỏ lại một nửa thể tích, nhưng lúc công nhân của công trường đào nó ra chắc đã vô tình phá hủy một bộ phận của chức năng thu nhỏ, cho nên chiếc phi cơ này không thể nào thu vào được nữa rồi.
“Nghiêm tổng cũng đi cùng rồi.” Chúc Tường Đông nói. Gã họ Vệ kia có nhiều bí mật như vậy, xem ra Tiểu Tô cũng có tham dự vào, hắn cũng không cần nhúng tay vào. Chỉ cần cô an toàn là được, nhưng nếu cô có chuyện gì xảy ra, thì hắn quyết định dù phải dùng bất kì cách nào cũng phải đoạt được cô, cho dù là phải dùng thủ đoạn hèn hạ cũng tuyệt đối không thể để cho Tiểu Tô đi theo tên họ Vệ kia chịu khổ.
Tề Tiểu Tô cũng không biết suy nghĩ lúc này của Chúc Tường Đông, biết Vệ Thường Khuynh đã đi ra ngoài cùng Chúc Tường Viêm và Nghiêm Tắc Thâm, cô cũng thấy yên tâm. Chắc anh đã nghĩ ra được cách rồi, vả lại hiện giờ Tiểu Nhất có rất nhiều năng lượng, có thể phòng ngự sự truy tung của bên kia, thậm chí còn có thể truy tung ngược lại, cho nên cũng không có vấn đề gì cả.
Cô cũng cảm thấy yên lòng đi ăn bữa sáng.
“Đúng rồi, Chúc lão đại còn nhớ Đan Ninh Ninh không?” Đang ăn bát cháo thịt nạc nấm hương mà đầu bếp đã chuẩn bị từ sớm, Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ đến nhân vật này.
Đôi mày rậm của Chúc Tường Viên hơi nhíu lại. “Ầy, năm hết tết đến rồi, đang nói chuyện vui vẻ tự dưng nhắc đến người không liên quan làm gì?”
“Không liên quan thật hả?”
“Tôi phải nói trước, tôi không hề đụng vào một đầu ngón tay nào của cô ta cả.” Chúc Tường Đông đột nhiên cười xấu xa: “Không phải em đang ghen đấy chứ? Hay là thế này đi, chỉ cần em nói một câu không cho phép tôi đụng vào phụ nữ, thì từ hôm nay trở đi, Chúc Tường Đông tôi sẽ lập tức đề phòng phụ nữ, ngoài em ra tôi sẽ không động vào bất kì người đàn bà nào nữa, được không?”
Tề Tiểu Tô lườm hắn: “Chúc lão đại, chúng ta đừng nói vậy thì hơn nhỉ?” Nếu cô mà dám bảo hắn hứa như vậy, thì quan hệ của cô với hắn thành cái dạng gì rồi?
“Tôi chỉ muốn nói với anh là, Đan Ninh Ninh hiện giờ đang ở thủ đô, hơn nữa cô ta đang ở bên Chương Vân Tễ rồi, tôi đoán chắc Chương Vân Tễ cũng không có ý định tốt đẹp gì. Tôi với Đan Ninh Ninh hiện giờ cũng coi như ai đi đường người nấy, chỉ cần cô ta không chạy đến trước mặt tôi thì tôi có thể coi như không biết cô ta. Nhưng nếu dám đến gây sự với tôi, tôi sẽ không nương tay đâu, cho nên, anh…”
Cô vẫn chưa nói xong, Chúc Tường Đông đã khoa trương thở dài một cái rõ to để ngắt lời cô: “Cảm ơn trời đất! Trước kia chẳng phải vì nể mặt em nên tôi mới giữ cô ta lại sao? Giờ cô ta đã không có quan hệ gì với em nữa thì tốt rồi, nếu cô ta còn giở trò, tôi sẽ bảo người lôi cô ta đến hộp đêm hầu rượu!”
Chúc Tường Đông nói đến đây, trong mắt hắn ánh lên nét lạnh lùng tàn nhẫn, hắn vốn chẳng phải người tốt lành gì, từ trước đến nay cũng không thích mấy ả đàn bà cứ thích tùy tiện bám dính vào hắn, nếu cứ thích mặt dày mà bám lấy thì hắn tuyệt đối sẽ trị thẳng tay. Mà cái loại đàn bà như Đan Ninh Ninh, hắn thật sự rất coi thường.
Bảo là trong sáng thì không đúng, phải nói là đã bị nhiễm bẩn rồi.
Cô ta lẳng lơ, lại còn cố tỏ ta kiêu kì, nhưng mà cứ bám người ta mãi không chịu nhả ra.
Kiểu phụ nữ có chút mưu kế, ham hư vinh, lúc nào cũng thích bám vào người có tiền như thế này hắn thấy cũng nhiều rồi và chẳng có một chút hứng thú nào cả.
Nhưng cả Tề Tiểu Tô và Chúc Tường Đông đều không hề biết rằng, hiện tại Đan Ninh Ninh đang nằm trong bồn tắm xa hoa, hưởng thụ mát xa bằng nước, bên cạnh cô ta đặt một ly rượu và một bình Whisky, loa bên trong phòng tắm vang lên thứ âm nhạc êm dịu, cô ta đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm, tay còn lại tung đám bọt trên mặt nước lên, đôi mắt hơi sưng lên nhìn xem đám bọt dần dần biến mất, trong đó hơi toát ra ý cười đắng chát.
Hôm nay là ngày ba mươi Tết, nhưng cô ta không thể về nhà, chỉ có thể gọi điện thoại chúc Tết bố mẹ. Trong điện thoại, mẹ nghẹn ngào hỏi cô ta đang ở nơi nào, có công việc gì chưa, có tiền để sài không, nếu không có tiền thì mau gửi số tài khoản về, bố cô ta sẽ lập tức ra ngoài gửi tiền cho.
Cô ta đành phải nói mình đã tìm được việc, không thiếu tiền, nhưng mà cô ta lại không có tiền để gửi về biếu bố mẹ.
Chương Vân Tễ cho cô ta một cái thẻ phụ để cho cô ta đi mua sắm những món hàng hiệu đắt tiền, nhưng khi cô ta đi mua đồ, dù chỉ là một cái túi xách thì trước khi mua, cô ta cũng phải cho anh ta xem trước đã, để phân tích xem kiểu dáng, nhãn hiệu của chiếc túi xách đó như thế nào. Chỉ cần quẹt thẻ một cái là anh ta sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở, cho nên tất nhiên không thể quẹt lung tung được. Còn về phần tiền mặt, hiện giờ việc ăn uống của cô ta đã có người lo, Chương Vân Tễ nói cô ta không cần dùng đến tiền, nên cho cô ta rất ít tiền mặt, có đôi khi chỉ được mấy trăm tệ, gọi xe hay mua cốc trà sữa là hết rồi. Cho nên hiện giờ cô ta đang ở nhà sang, ăn đồ nhập khẩu, uống bình rượu hơn nghìn tệ, dùng loại tinh dầu mà chỉ cần một giọt cũng mất hơn trăm tệ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy mình là người nghèo rớt mồng tơi.
Vả lại, hiện giờ vẻ ngoài của cô ta đã thay đổi, nếu về nhà, cô ta sẽ bị ông bố luôn theo quan niệm truyền thồng của mình đuổi khỏi nhà mất.
Điện thoại ở bên cạnh bỗng vang lên.
Đan Ninh Ninh nhận điện thoại, số điện thoại này chỉ có Chương Vân Tễ biết, nên cô ta cũng không dám chậm trễ.
“Chương thiếu.”
“Đang làm gì thế?”
“Không, không có gì ạ, em chỉ đang ngâm mình trong bồn tắm.”
“Đứng lên đi, hôm nay tới phòng gym tập hai tiếng, thêm một lớp Yoga bốn mươi phút nữa, tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng, tôi sẽ đưa cô đi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta nói muốn dẫn cô ta đi dự tiệc! Đan Ninh Ninh ngạc nhiên ngồi thẳng dậy: “Chương thiếu, anh nói thật chứ?”
“Ừm, buổi tối hôm nay xem như là bước đầu tiên để cô tiến vào thế giới thượng lưu ở thủ đô. Vận động xong lập tức đến chỗ trung tâm tạo hình kia để làm tóc, trang điểm, mặc bộ lễ phục mà người của tôi đưa qua.”
Đan Ninh Ninh cúp điện thoại, hưng phấn đứng lên. Cuối cùng cô ta đã có thể chính thức đi ra ngoài, bước chân vào xã hội thượng lưu rồi!