Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 154: Chương 154: Ý chí chiến đấu không nhượng bộ




Nghiêm lão vốn cảm thấy mình cũng không biểu lộ ra, không ngờ mặc dù Tề Tiểu Tô còn nhỏ tuổi, nhưng lại quan sát cẩn thận như vậy, lập tức nhìn ra được.

Ông lại cười khổ một cái, vỗ vỗ tay Tề Tiểu Tô: “Tiểu Tề, không phải tôi không có lòng tin vào cháu, thật sự là đối thủ quá mạnh. Lần này Nghê Hào mời tới một cao thủ đấu đá, là từ Miến Điện tới, người này tương đối có danh tiếng trong giới, hơn nữa còn vô cùng thần bí. Hắn có biệt hiệu là Thạch Quỷ, nghe nói mười trận thắng chín. Những việc Thạch Quỷ đã trải qua có chút truyền kỳ, nghe nói lúc đầu hắn chỉ là một công nhân cắt đá, không ai biết đến, cũng rất nghèo. Sau đó không biết thế nào, đột nhiên hắn đánh thắng một trận lớn, từ đó không thể vãn hồi, một đường đánh thắng, cho đến khi tài sản hơn trăm triệu. Chuyện của hắn cũng truyền rất nhiều phiên bản, có người nói hắn gặp được cao thủ, bái được thầy giỏi, có người nói hắn là động vào thần ngọc, còn có người nói hắn nuôi tiểu quỷ, tiểu quỷ giúp hắn đánh thắng, hắn có thể nhìn rõ tình hình trong đá thô, như vậy làm sao có thể thua được?”

Tề Tiểu Tô nghe mà ngẩn ra, đây là thật hay giả thế?

Còn thật sự có người có thể nhìn rõ trong đá thô có ngọc hay không à?

Không, bây giờ không phải cô cũng như vậy sao? Bởi vì cô có Hệ thống giúp đỡ. Tề Tiểu Tô không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhất, cậu nghĩ liệu có khả năng, Hệ thống và quân nhân khác cũng vì hố đen đó, mà đến đây không? Hệ thống đó cũng tìm ký chủ, hơn nữa giúp họ cược đá rồi?”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Không thể nào, thứ nhất bản Hệ thống là một Hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất tiên tiến nhất, nếu quả thật có những hệ thống khác đến, bản Hệ thống đã sớm phát hiện ra rồi. Hơn nữa những hệ thống khác lấy đâu ra bản lĩnh để thăm dò xem trong đá thô có ngọc hay không? Cô đánh giá quá cao những Hệ thống khác rồi.”

Lúc này Tề Tiểu Tô mới yên tâm một chút, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái, “Vậy thì có cái gì có thể khiến đối phương luôn mười trận thắng chín?”

“Nguyên nhân này thì nhiều lắm, ví dụ rất may mắn cũng có thể, còn có một lý do khác chính là hắn hiểu rất rõ về đá thô, có bản lĩnh cược đá. Không phải nói trước kia hắn là một công nhân cắt đá sao? Cắt đá nhiều rồi, nếu như rất có năng khiếu, có thể hắn sẽ hiểu đá thô hơn người bình thường nhiều.”

Tề Tiểu Tô nghe vậy cảm thấy cái suy đoán này rất có lý, quanh năm cắt đá, biết đá như thế nào là có thể có ngọc. Nếu như quả thật là người vô cùng có năng khiếu, thì sau này tỷ lệ đánh thắng cao hơn người khác là vô cùng có khả năng. Hơn nữa nếu như hắn mua nhiều đá thô, thua không nói, thắng liền nói khoác lên chút, vậy thì mọi người sẽ tưởng rằng hắn đều cược thắng cả.

“Vậy bây giờ Nghiêm lão định nhượng bộ sao?”

“Không thể lui được nữa.” Nghiêm lão lắc đầu, “Nhưng tôi muốn nói với cháu, nếu bây giờ cháu rút lui, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nói nửa câu, dẫu sao chuyện này đã liên lụy đến cháu rồi, khiến cháu gặp nguy hiểm đến tính mạng, sáng mai cháu trở về thành phố D đi, tôi sai người đặt vé máy bay cho cháu.”

“Nếu cháu đi rồi, vậy Nghiêm lão làm thế nào?”

“Thì cứ theo trình độ của tôi thôi. Về an nguy thì cháu cứ yên tâm, ít nhất gã cũng không dám ra tay với tôi, dù sao Nghê Hào cũng càng hy vọng tôi bị làm nhục hơn.”

Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Cháu lại là muốn xem bản lĩnh của tên Thạch Quỷ đó.”

Nghiêm lão kinh ngạc nhìn cô, “Cháu không sợ à?”

“Không sợ, Nghiêm lão không cần lo lắng cho cháu, không giấu gì chú, gần đây cháu bái được một sư phụ rất lợi hại, học bản lĩnh của ông ấy.”

Ừm, chỉ là sư phụ đó khiến người ta hơi điên ruột chút.

Trong lòng Nghiêm lão yên tâm hơn.

Mặc dù ông cũng lo lắng cho an nguy của Tề Tiểu Tô, nói nếu cô muốn đi ông nhất định sẽ không có ý kiến, nhưng trên thực tế chuyện phát triển đến ngày hôm nay rồi, ông đã không thể lui được nữa, vì cả Nghiêm gia, vì tôn nghiêm của toàn bộ tập đoàn Lập Hoa. Trước đó ông đã gửi gắm hy vọng lên người Tề Tiểu Tô rồi, nếu cô thật sự rời đi, thì lần này ông thua chắc.

Bây giờ ít nhất cũng có chút hy vọng.

Tề Tiểu Tô tuyệt đối không phải là cô gái không biết gì cả mà chỉ giỏi khoác lác ba hoa, nếu sau khi nghe lời này của ông mà cô còn sẵn lòng ở lại, thì chứng tỏ cô thật sự có lòng tin.

“Tốt, tốt. Mấy ngày nay tôi sẽ sắp xếp hai vệ sĩ cho cháu.”

“Không cần đâu ạ....”

“Cháu đừng từ chối, như vậy cũng khiến cho tôi yên tâm một chút, cứ quyết định như vậy đi.”

Tề Tiểu Tô chỉ đành chấp nhận.

Chỉ là không biết năm giờ sáng Vệ Thường Khuynh có thật sự sẽ gọi cô dậy chạy bộ không...

Bọn họ đến một khách sạn khác, Nghiêm Uyển Nghi vừa thấy Tề Tiểu Tô lập tức chạy vội tới, kéo tay cô, lo lắng hỏi: “Tiểu Tô, em không sao chứ?”

“Không sao, không sao, không phải em vẫn yên ổn đây à?”

Lúc này, có một vệ sĩ qua nói: “Nghiêm lão, không tìm được quần áo của cô Tề...” Nói rồi anh ta rất tự trách cúi thấp đầu xuống, cho rằng chuyện này là do bọn họ thất trách, một bộ quần áo cũng không tìm được, chính anh ta cũng cảm thấy mất thể diện.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra, sau đó mặt hơi nóng lên.

Không ngờ Nghiêm lão còn phái người quay về thu dọn quần áo cho cô!

Bộ quần áo kia cô mặc ra ngoài, sau khi thay bộ mới cô liền ném bộ cũ đi rồi, làm sao có thể tìm được? Bộ quần áo kia đã bị người ta đạp bẩn, hơn nữa lúc nhảy xuống tầng ngồi lên mặt Vệ Thường Khuynh, không ném đi giữ lại để xấu hổ à?

“Có thể là khách sạn thu dọn đi rồi, không sao, bộ quần áo đó không đáng tiền, mất rồi thì thôi.” Cô vội đổi chủ đề, “Chị Tư, sao chị còn chưa ngủ?”

Vệ sĩ có chút buồn bực, đương nhiên bọn họ đã đi hỏi khách sạn rồi, nhân viên dọn dẹp cũng không lấy bất kỳ bộ quần áo nào...

Nhưng nếu Tề Tiểu Tô đã không để ý, đương nhiên anh ta sẽ không nói ra để bị trách móc nữa.

“Tối nay chị ở cùng phòng với em, được chứ?” Nghiêm Uyển Nghi kéo cô nói.

Nghiêm lão cũng nói: “Để Uyển Nghi bầu bạn với cháu đi, tối nay thôi.”

Ông cảm thấy, bất kể thế nào, Tề Tiểu Tô cũng chỉ là một cô gái chưa đầy mười tám tuổi, cũng không biết vừa trải qua việc sát thủ đến phòng như vậy có sợ hãi không, có người ở cùng sẽ tốt hơn.

Đương nhiên Tề Tiểu Tô sẽ không từ chối ý tốt của bọn họ, dù sao cô cũng không thể ngủ được bao lâu.

“Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, tôi ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì nhớ kêu to lên.”

Sau khi Nghiêm lão rời đi, Tề Tiểu Tô bảo Nghiêm Uyển Nghi ngủ trước, mình vào nhà tắm tắm rửa. Không ngờ đợi cô đi ra, Nghiêm Uyển Nghi vẫn còn nằm bò trên giường ngẩn ra nhìn điện thoại.

“Chẳng lẽ chị Tư vẫn còn đang nghĩ đến Chúc Tường Viêm sao?” Tề Tiểu Tô đi tới, ngồi xuống giường.

“Vốn dĩ anh ta nói tối nay sẽ nhắn tin cho chị, nhưng mà,” Nghiêm Uyển Nghi cắn cắn môi dưới nói: “Sau khi biết chị là người của Nghiêm gia, thái độ của anh ta liền thay đổi hoàn toàn. Tiểu Tô, em cứ gọi tên chị đi, đừng gọi chị Tư gì nữa. Em giúp chị phân tích chút đi, sao anh ta lại như vậy chứ?”

Tề Tiểu Tô nhìn dáng vẻ của cô không nhịn được thở dài.

Đúng là một cô gái rơi vào bể tình. Nghĩ lại những lời Chúc Tường Đông nói với cô về chuyện tình cảm của Chúc Tường Viêm, Tề Tiểu Tô có chút không biết nói từ đâu.

Lúc này, điện thoại của cô truyền đến âm thanh báo tin nhắn, ngược lại là doạ đến Nghiêm Uyển Nghi một trận.

“Có phải là Chúc Tường Đông không?” Cô ấy mong đợi nhìn Tề Tiểu Tô.

Cho dù không phải là Chúc Tường Viêm, là anh trai của anh cũng tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.