Hiện giờ nếu đặt đăng ký thẻ hội viên trước còn được giảm 12%. Đừng có tưởng 12% là ít, phí đăng ký đắt như vậy, giảm đi cũng là bớt được bao nhiêu tiền rồi đấy!
Sau khi viên còn lại cũng mài ra được viên ngọc trị giá hai mươi ba vạn, thì càng có nhiều người rục rịch hơn.
Tạm thời chưa nói đến chuyện kiếm tiền vội, vì bình thường thật ra họ chẳng thiếu tiền, nên dù sao cũng muốn đăng ký thử các kiểu hội viên xem thế nào. Không khí ở đây tốt thế này, ngay cả mùa hè cũng vẫn mát mẻ, sau này hoàn toàn có thể đến sơn trang để tránh nóng. Đưa cả gia đình đến đây nghỉ ngắn ngày cũng rất tuyệt, sau đó cùng vào khu khoáng sản nhặt phôi ngọc, đúng là không còn gì bằng nữa.
Nơi đây có hợp tác với công ty giải trí Đông Thần, sau này chưa biết chừng đến đây nghỉ còn có thể đi xem người ta quay phim, gặp ngôi sao lớn này kia, còn nữa, thẻ VIP đắt như vậy, tất nhiên địa vị cũng sẽ khác. Có được cái thẻ hội viên này, cầm ra ngoài cũng chẳng khác nào thứ tượng trưng cho thân phận của mình.
Ban nãy giám đốc La Thành Giang còn bổ sung thêm rằng thẻ hội viên ở đây có giới hạn, sau khi toàn bộ số thẻ hội viên được đăng ký hết thì trừ khi có người rút lui, nếu không những người đến sau có trả bao nhiêu tiền cũng không thể nào làm được. Vì thế, họ lại càng muốn có nó hơn.
Lúc này đã bắt đầu có người đi tìm Khưu Linh Phương là người phụ trách chuyện này để đăng ký đặt trước thẻ hội viên rồi. Đương nhiên, số lượng của ba cấp bậc thẻ hội viên cũng không nhiều, thẻ vàng có năm mươi thẻ, thẻ ngọc trắng có hai mươi thẻ, thẻ phỉ thúy chỉ có tám thẻ thôi.
Ngoài ra chỉ còn lại khách vãng lai, thân phận đương nhiên sẽ khác những người này.
Trong nửa tiếng, thẻ vàng đã được đặt trước mười thẻ, thẻ ngọc trắng được đặt trước tám thẻ, còn thẻ phỉ thúy thì thực sự giá hơi cao một chút nên chỉ mới được đặt trước có một thẻ thôi.
Có điều, kết quả thế này đã vượt xa dự tính của Khưu Linh Phương rồi.
Phải biết rằng điều này cũng có nghĩa là họ có thu nhập vài nghìn vạn một lúc, có được khoản chi phí ban đầu này thì sẽ bớt được một khoản vay từ ngân hàng, riêng tiền lãi trả khoản vay đó thôi cũng coi như là có lãi rồi!
Hôm nay mới chỉ có từng này người đến đây, chờ đến khi tin tức được tung ra ngoài thì hoàn toàn không sợ bán không hết số thẻ hội viên này! Hiện giờ cô đang cảm thấy, có vẻ số lượng ấn định này quá ít thì phải, dù sao sau này khi khai trương, quy mô của sơn trang cũng rất lớn mà.
Nhưng Văn tổng và La tổng đã nói, thứ thế này, quý là ở chỗ ít nhưng chất lượng.
Hơn nữa, sau này còn có khách vãng lai và khách đi theo đoàn nữa. Tóm lại, có sức thu hút của mấy phương diện như tìm ngọc này nọ cũng đã đủ để thu hút người ta đến đây rồi, không sợ sơn trang bị thua lỗ.
Đây là lần đầu tiên Khưu Linh Phương quản lý nhiều tiền thế này, tim cứ đập thình thịch liên hồi. Lúc trước cô hoàn toàn không dám tưởng tượng mình sẽ có được công việc như vậy.
Nãy giờ Khưu Tuyết Phương vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy để giúp việc lặt vặt, như nhận tờ phiếu đăng ký, vào danh sách thống kê, chào hỏi các vị khách đứng chờ xử lý thủ tục đăng ký một chút thôi mà cũng bận đến luống cuống hết cả tay chân rồi. Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất hưng phấn, có thể giúp được cho chị cô như thế này, cô càng thấy tự tin hơn, cũng không phụ lòng Tề Tiểu Tô đã trả lương cho cô.
Ở bên này mọi người đang tách đá và đặt trước thẻ hội viên vô cùng sôi nổi, còn ở bên kia, Tề Tiểu Tô lại bị vị Thiếu soái nào đó lôi đến dưới một gốc cây cổ thụ râm mát để tránh nắng, còn bị đè lên thân cây hôn đến không thở nổi.
Khó khăn lắm mới buông cô ra, hai mắt cô đã ngập nước, đôi môi đỏ sưng cả lên, dáng vẻ nửa tức giận nửa thẹn thùng đó khiến nơi nào đó của Vệ Thiếu soái lại càng rục rịch.
Anh ôm vòng eo thon của cô kéo sát vào người mình, lại cắn thêm cái nữa vào môi cô.
“Vợ à, em ít tiếp xúc với tay Chúc Tường Đông kia thôi được không.”
Cảm nhận được sự uy hiếp từ nơi nào đó của anh, người Tề Tiểu Tô hơi nhũn ra, trừng mắt lườm anh một cái: “Công ty vẫn còn hợp tác với anh ta mà, sao em cứ tránh người ta như tránh tà được!”
“Hợp tác cũng đâu cần em phải đích thân đi gặp anh ta, chẳng phải em còn có đàn em sao? Mấy chuyện này em cứ giao cho Hàn Dư hay Lương Lệ là được rồi. À đúng, cả Đồng Xán cũng được mà.”
“Hình như nhiệm vụ quan trọng nhất của Đồng Xán là bảo vệ em đấy chứ?”
“Em hãy cố gắng nâng cao năng lực của mình, nhanh chóng tiến hành cường hóa lần ba đi thì sẽ không cần phải ỷ lại quá nhiều vào người khác nữa.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, lúc này mà cũng vẫn y như lúc trước, yêu cầu rất nghiêm khắc với cô, tự dưng Tề Tiểu Tô lại không phân định rõ được, anh muốn cô nhanh chóng tiến hành cường hóa lần ba là vì sự an toàn cho chính cô, hay là vì muốn thỏa mãn yêu cầu vô độ của anh ở trên giường không biết.
“Em biết rồi, em biết rồi. Em vào toilet chút đã.” Cô chớp mắt nói.
Vệ Thiếu soái nhéo má cô, nói: “Em đi đi, anh lên xe lấy nước ép trái cây cho em, lát nữa anh chờ em bên đó luôn.” Anh chỉ sang khu tách đá bên kia.
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Hai người tách ra hai hướng. Cô đi vào toilet trước, đến khi rửa tay, nhìn vào gương mới phát hiện môi mình vẫn còn hơi sưng đỏ lên, lại thầm mắng mỏ người nào đó trong lòng. Tề Tiểu Tô lấy một tờ giấy thấm ướt nước rồi áp lên môi mình, muốn chườm nước lạnh vào cho bớt sưng một chút.
Vừa quay người lại, cô đã nhìn thấy ngay Trần Đông.
Vì là tạm thời dựng lên, nên khu toilet ở đây được xây ở chỗ hơi khuất. Hiện giờ sự chú ý của các khách mời đều đặt hết vào phôi ngọc, nên ở phía bên này cũng khá vắng vẻ.
Trần Đông đi ra đây một mình, thấy Tề Tiểu Tô, bà ta thở phào một hơi, toét miệng cười với cô.
“Tiểu Tô à, thím hai tìm cháu nãy giờ đấy.”
Tề Tiểu Tô khẽ nhíu mày, không muốn mất thời gian nói nhảm với bà ta, nên định đi lướt qua người bà ta luôn.
Trần Đông cuống lên, lập tức thò tay túm lấy cánh tay cô, vội vàng nói: “Tiểu Tô này, thím thật sự có chuyện muốn nói với cháu mà! Có liên quan đến cháu đấy!”
“Chuyện gì?” Tề Tiểu Tô vẩy nhẹ tay một cái hất tay bà ta ra.
“Thật ra, lúc trước tự dưng có người tìm đến chú hai của cháu, nhờ ông ấy tìm giúp một món đồ ở chỗ cháu.” Trần Đông nói. Chuyện này bà ta chỉ nghe loáng thoáng, cũng chỉ biết được có chừng đó. Tuy bà ta biết chuyện này không thể nói cho Tề Tiểu Tô biết được, dù sao cũng sẽ phá hỏng chuyện của chồng bà ta, nhưng hôm nay thấy Tề Tiểu Tô giàu có như thế này, có bản lĩnh như thế này, Trần Đông vô cùng thèm thuồng. Bà ta cho rằng so với việc giúp người kia để nhận được hai trăm vạn tiền thù lao, thì chi rằng tác hợp Tề Tiểu Tô vào với em trai bà ta còn hơn. Sau này con bé thành người của Trần gia rồi thì bao nhiêu tiền của của con bé chẳng phải cũng đều là của Trần gia sao?
Đến lúc đó, đừng nói là hai trăm vạn, có hai nghìn vạn cũng có thể cho bà ta ấy chứ? Hơn nữa, mẹ bà ta cũng đã cho bà ta thông điệp cuối cùng rồi, nếu vẫn không giải quyết được Tề Tiểu Tô, thì bà ta quay về cũng không sống yên được.
Vì thế, Trần Đông mới giấu Tề Tông Bình để chạy đến đây.
Mà chuyện bà ta nói đây cũng thực sự khiến Tề Tiểu Tô sững sờ mất một lúc.
Gần đây cô luôn cảm thấy Tề Tông Bình có gì đó không bình thường, giờ xem ra quả nhiên đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới cô rồi!
“Muốn tìm món đồ gì đó từ chỗ tôi sao?” Cô thản nhiên hỏi.
Trần Đông nhìn quanh một lượt rồi tỏ ra thần bí, nói: “Ở đây nói chuyện không tiện lắm, lát nữa chú hai cháu mà thấy thím đứng đây thì thà thì thụt với cháu thế này, chắc chắn sẽ đánh chết thím mất. Cháu đi theo thím đi, vừa rồi lúc thím đi tới đây có nhìn thấy một chỗ không có người. Chúng ta qua đó nói chuyện.”
Tề Tiểu Tô nhìn thẳng vào mắt bà ta, nhìn đến mức khiến tim Trần Đông suýt ngừng đập. Lẽ nào con ranh chết tiệt này phát hiện ra điều gì sao?
“Cháu có muốn biết không hả? Không muốn nghe thì thôi bỏ đi, thím tốt bụng mới muốn báo cho cháu biết, vậy mà cháu còn không biết ơn.” Trần Đông giả vờ như muốn bỏ đi.
Tề Tiểu Tô khẽ nhếch môi, gọi bà ta lại: “Đi thôi, thím tìm thấy nơi nào?”
Trần Đông khấp khởi mừng thầm, lập tức đưa cô đi: “Đi thôi, đi thôi, ở bên kia kìa.”
Hai người lách qua đường nhỏ bên cạnh, rẽ sang một khu rừng núi chưa được thi công, lại rẽ tiếp lần nữa, lập tức không còn nghe thấy âm thanh gì từ bên kia nữa.
“Ở đây thì nói được rồi chứ?” Tề Tiểu Tô đứng lại.
Đột nhiên Trần Đông ôm bụng kêu lên một tiếng: “Chao ôi, sao tự dưng bụng thím đau thế nhỉ. Cháu chờ thím một chút, thím quay lại ngay!” Nói rồi bà ta chạy ngược trở về đường cũ.