CHƯƠNG 5
Q2: KẾ HOẠCH DUY TRÌ HÒA BÌNH TINH CẦU
Nếu sử quan (người chép sử) tinh cầu Kanmuan cũng ở đây, nhất định sẽ cảm thấy thực hứng thú với đề tài hai đương sự đàm luận kế tiếp.
Nhưng Sawers đại đế của tinh cầu Kanmuan vĩ đại tuyệt đối sẽ không cho phép giả thiết này thành lập. Trên thực tế, nói về lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn lo lắng liệu hắn có trở thành hoàng đế đầu tiên trong đêm tân hôn giết chết thê tử trong lịch sử tinh cầu Kanmuan hay không.
“Đại đế! Hết thảy dối trá cùng tai họa đều do một tay ta tạo thành, không liên quan đến tinh cầu Ultra.” U Lam hổ thẹn cúi đầu.
Âm thanh cao vút kéo suy nghĩ của đại đế trở lại.
“Ngươi muốn tự mình chịu trách nhiệm?” Thanh âm trầm thấp nghe không ra cảm xúc.
U Lam cho rằng hắn chịu tha, kinh hỉ ngẩng đầu lên nói: “Có thể chứ?”
“Không thể.”
“. . .” U Lam tiếp tục cúi đầu.
Đại đế: “. . .”
Thật đáng yêu.
. . .
Có đáng yêu nữa cũng là một tên lừa đảo!
. . .
Lừa gạt Sawers đại đế vĩ đại cư nhiên còn dám vờ đáng yêu giả dễ thương? ! Không thể tha thứ.
Đại đế tâm tình vòng vèo ba đoạn
(1)
, mười ngón giao nhau, điệu cười lạnh như băng, “Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước ngươi là mang theo thư cầu hôn của tinh cầu Ultra tới đây đi?”
“Là thư kế hoạch.”
“Hả?”
“. . . Thư kế hoạch cầu hôn.”
“Hừ!”
“Ngài nói đúng, là thư cầu hôn.”
Đại đế phẫn nộ nói: “Cho nên đây là một vụ lừa đảo hôn nhân có dự tính!”
“Xin nghe ta giải thích.” U Lam kích động nói, “Trong kế hoạch kết hôn cùng Mark vương tử chính là Lục Lục tiểu thư. Khi phi thuyền cất cánh lại xảy ra trục trặc, dẫn đến một mình ta đi vào tinh cầu Kanmuan, mới tạo thành hiểu lầm.”
“Ngươi có cơ hội giải thích.”
U Lam mờ mịt nói: “Có sao?”
“Hử?”
U Lam lập tức đứng nghiêm, “Tất cả đều là vì ta xử lý không thỏa đáng tạo thành, đại đế muốn xử phạt xin hãy xử phạt một mình ta!”
Đại đế cắn răng nói: “Ngươi bây giờ là hoàng hậu tinh cầu Kanmuan. Hoàng hậu trong ngày tân hôn đầu tiên đã bị xử phạt, sẽ tổn hại đến mặt mũi hoàng thất.” Một nam hoàng hậu! Hắn đã tưởng tượng được sử sách sẽ hình dung chuyện này như thế nào —— đại đế mắt mù hôn nhân ngu xuẩn.
. . .
Không thể tha thứ.
Sử quan vô tội hoàn toàn không biết mình đã nằm trước đầu súng.
U Lam nói: “Ý của ngài là?”
Đôi mắt thâm thúy như một biển sao hơi hơi nheo lại, đại đế lạnh lùng nói: “Ta quyết định xuất binh tấn công tinh cầu Ultra!”
“Không!” U Lam sợ hãi kêu lên.
“Ta không phải đang trưng cầu sự tán thành của ngươi, hoàng hậu.” Đại đế đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
U Lam luống cuống theo sau.
Đại đế dừng trước cửa, cũng không quay đầu lại mà hừ lạnh: “Ngươi tính để toàn bộ vũ trụ nhìn thấy hình ảnh ngươi trần như nhộng sao?” Nếu bản thân có một nam hoàng hậu là kết cục đã định không thể thay đổi, như vậy, ít nhất cũng phải bảo đảm quyền lợi cơ bản đi!
U Lam ngẩn người, mới nhớ tới trên người đã cởi đến chỉ còn một cái quần lót, đang muốn quay lại tìm quần áo, cửa đã bị đại đế mở ra rồi lại đóng lại thật mạnh!
“Không có mệnh lệnh của ta, hoàng hậu không được ly khai cửa phòng nửa bước.”
Mệnh lệnh của đại đế cách cửa truyền tới.
================================
Phòng họp quân sự khí áp cực thấp.
Từ khi đại đế tiến vào ngồi xuống đến bây giờ, đã qua một giờ năm phút, từ đầu tới cuối vẫn bảo trì tư thế một tay chống má, ngay cả tần suất chớp mắt cũng chưa từng thay đổi. Đây đối với Sawers đại đế luôn luôn đề xướng hiệu suất cao, tiết kiệm năng lượng, quý trọng thời gian mà nói, quả thực đáng ngạc nhiên giống như chuột bắt mèo.
“Đại đế.” Bộ trưởng bộ quốc phòng bị đồng nghiệp đẩy ra chịu chết nơm nớp lo sợ nói, “Không quân đã sắp xếp ổn thỏa.”
Đại đế không kiên nhẫn liếc hắn một cái, “Sau đó?”
. . .
Chúng ta đều đang đợi ngài “Sau đó” a!
Các vị cấp cao của tinh cầu tha thiết trông mong nhìn hắn, nhất là bộ trưởng bộ quốc phòng, ngữ khí lạnh lẽo khi đại đế hạ mệnh lệnh khiến hắn thiếu chút nữa cho rằng đại đế trong đêm tân hôn bị đội nón xanh —— đương nhiên, loại ý tưởng đại nghịch bất đạo này hắn chỉ dám giấu ở trong óc.
Bộ trưởng bộ quốc phòng bị nhìn chòng chọc chỉ có thể kiên trì nói: “Là có phát động tấn công tinh cầu Ultra hay không?”
Đại đế vuốt cằm nói: “Phải mất bao lâu?”
Bộ trưởng bộ quốc phòng nhìn về phía đại tướng không quân.
Đại tướng thẳng tắp đứng lên, “Ba giờ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Đại đế nói: “Hoàn toàn chiếm đóng?”
Đại tướng nói: “Hoàn toàn san phẳng.”
“. . . Vậy còn chiếm đóng?”
Đại tướng nói: “Hẳn là từ ba ngày đến ba tháng.”
Đại đế nhíu mày, “Sao chênh lệch nhiều như vậy?”
Đại tướng nói: “Điều này quyết định bởi tốc độ tổng thống đế quốc Ultra mặc quần áo, tốc độ phát sóng truyền hình trực tiếp của quốc gia, tốc độ tiếp thu của dân chúng, tốc độ dân chúng mặc quần áo vân vân!”
Thành viên tham dự hội nghị bao gồm cả đại đế khóe miệng đều co rút đáng ngờ, “. . .”
“Như vậy liền. . .”
Lời của đại đế đột nhiên bị cục trưởng cục tình báo xông tới cắt ngang, “Báo cáo đại đế! Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ gửi lời mời, mời ngài cùng hoàng hậu đến làng du lịch Giáo Này • Không Sợ Sứ họ mới xây hưởng tuần trăng mật. Hắn ngỏ ý, mọi phí dụng của chuyến du lịch này hắn đều phụ trách.”
Bộ trưởng bộ tài vụ lập tức nói: “Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ thật sự rất nhiệt tình, là tinh cầu lân cận, đại đế, chúng ta thật sự không nên cự tuyệt lời mời thân thiện như vậy.”
Đại đế nhếch môi.
Động tác nhỏ này đương nhiên không giấu được những người đang ở đó.
Vì thế, đoàn vỗ mông ngựa lấy bộ trưởng bộ quốc phòng cầm đầu lập tức tỏ vẻ, đại đế có cả núi tiền, căn bản không cần chút ít ơn huệ này.
Đại đế nhìn về phía bộ trưởng bộ ngoại giao.
Bộ trưởng bộ ngoại giao chậm rãi nói: “Tinh cầu Không Sợ Sứ từng đề xuất cho Rose trưởng công chúa kết thân cùng đại đế, bị đại đế cự tuyệt. Ngài còn đưa ra rất nhiều lý do.” Trong tầng lớp cấp cao của tinh cầu theo đuổi tốc độ cùng hiệu suất, hắn là người duy nhất nghĩ chữ nào nói chữ nấy.
Đại đế kinh ngạc: “Cự tuyệt tinh cầu Không Sợ Sứ còn cần lý do sao?”
Bộ trưởng bộ ngoại giao sâu kín nhìn hắn, “Có, ngài ghét bỏ công chúa không uống sữa.”
Đại đế: “. . .”
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: “Buổi sáng mười rưỡi mới rời giường.”
Đại đế: “. . .”
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: “Còn có, không biết chơi bóng bàn.”
Đại đế nói: “Có cần cự tuyệt lần nữa không?”
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: “Không cần, trưởng công chúa sau khi nhận được tin, đã gả cho ngôi sao bóng bàn tinh cầu Không Sợ Sứ.”
Đại đế hỏi: “Ngôi sao kia sẽ không phải tên Owen đi?”
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: “Trong mười ngôi sao bóng bàn tinh cầu Không Sợ Sứ có bảy tên Owen.”
“Là Owen mỗi lần trước khi đánh bóng bàn đều sẽ hát vang một khúc?”
“Đúng vậy, còn rất nghiêm trang.”
Đại đế buồn bực, “Ta vẫn luôn muốn thuyết phục hắn gia nhập tinh cầu Kanmuan.”
Bộ trưởng bộ ngoại giao cùng cục trưởng cục tình báo liếc nhau, đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: “Ngài lấy danh nghĩa cá nhân gửi thư mời hắn rồi?”
Đại đế nói: “Không. Ta chỉ nói với Owen (奥云), bảo hắn trước mỗi trận đấu với Owen (欧文) đều đánh cược: nếu Owen (欧文) thua liền gia nhập tinh cầu Kanmuan.” Owen (奥云) là tuyển thủ bóng bàn của tinh cầu Kanmuan.
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: “Owen (奥云) thua rồi?”
“Thua tiền.” Đại đế càng thêm buồn bực, “Kế hoạch mua xe mới tháng trước của ta lại ngâm nước nóng.”
Cục trưởng cục tình báo canh cánh trong lòng việc mình không nắm trước sở thích cùng động thái của đại đế, đến nỗi vuột mất cơ hội tận trung với đại đế.”Tinh cầu Không Sợ Sứ xem ra không phải là nơi hưởng tuần trăng mật tốt.”
“Không.” Đây đại khái là lần bộ trưởng bộ ngoại giao tiếp lời nhanh nhất, “Cho dù không quan tâm đến lời mời của đại đế tinh cầu Không Sợ Sứ, tinh cầu Không Sợ Sứ cũng là thánh địa để nghỉ tuần trăng mật!”
Cục trưởng cục tình báo nói: “Lý do?”
Bộ trưởng bộ ngoại giao cùng bộ trưởng bộ tài vụ trăm miệng một lời: “Giá cả tiện nghi.”
“. . .”
Cục trưởng cục tình báo nhớ tới thê tử cuồng mua sắm nhà mình, yên lặng đồng tình với ưu điểm này.
Đại đế đột nhiên nói: “Rose trưởng công chúa sẽ mang theo bạn đời tham dự sao?”
Nhóm cao tầng: “. . .” Đại đế, ngươi là muốn hỏi Owen cuồng ca hát có thể tham dự hay không đi?
Bộ trưởng bộ ngoại giao trảm đinh tiệt thiết nói: “Phải đảm bảo hắn tham dự.”
Cục trưởng cục tình báo do dự, “Khi tất yếu, ba khu tình báo Do, Re, Mi có thể hiệp trợ.”
Đại tướng không quân nói: “Không quân tùy thời đợi lệnh.”
Bộ trưởng bộ quốc phòng: “. . .” Bất cứ vấn đề gì vào đến phòng họp quân sự, phương thức giải quyết sẽ đơn giản trở thành bạo lực.
Đại đế gõ ngón tay lên bàn họp, “Hưởng tuần trăng mật trước.”
“Khi ta trở lại, ta hy vọng. . .”
Ánh mắt đại đế thâm trầm khiến bộ trưởng bộ quốc phòng cùng đại tướng không quân bị áp lực gấp bội, “Các ngươi đã nghiên cứu ra một kế hoạch dùng ba giờ hoàn toàn chiếm lấy tinh cầu Ultra.”
================================