Qua khoảng hơn một phút đồng hồ, Lệ Đình Nam dừng động tác thưởng thức lại: “Chỉ có một bình nhỏ như này?”
Khóe môi Hứa Nhược Phi hơi giật.
Ba mươi ml mà còn chê ít, coi cô là xưởng sản xuất nước hoa chắc!
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng nhướng mắt: “Yên tâm, chỉ cần tổng giám đốc Lệ cảm thấy hiệu quả tốt, thì lọ nước hoa thứ hai sẽ được giao vào tay anh!”
Lệ Đình Nam ngồi trong phòng làm việc, tay nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Đã là đêm khuya, sau khi Lý An kết thúc công việc, nhìn thấy văn phòng Lệ Đình Nam vẫn còn sáng đèn, cậu ta không khỏi nhẹ nhàng gõ cửa, thành thật hỏi: “Tổng giám đốc Lệ, ngài vẫn chưa về sao?”
Tay gõ phím của Lệ Đình Nam dừng lại, ngón tay thon dài đặt trên môi, làm động tác yên lặng với Lý An.
Lý An khó hiểu, cậu ta nhìn theo ánh mắt ra hiệu ra hiệu của anh.
Lý An nghiêng đầu nhìn ra xa, thấy Hứa Nhược Phi đang ngủ trên một bên bàn làm việc.
Khóe miệng Lý An giật nhẹ, ôi trời, xem ra tối nay tổng giám đốc Lệ sẽ ở lại tăng ca với trợ lý Lý!
Ai ngờ một giây sau, Lệ Đình Nam gõ xong chữ cuối cùng rồi khép máy tính lại.
Anh cầm âu phục, khoác lên người rồi đi đến trước mặt Hứa Nhược Phi, ngón tay gõ mấy cái lên bàn.
Hứa Nhược Phi xoa mắt, thấy ánh mắt của Lệ Đình Nam, cô mới ý thức được việc mình thất lễ, cô tỉnh táo lại: “Tổng giám đốc Lệ?”
Nhìn Hứa Nhược Phi, lúc này trong đáy mắt tối tăm sâu thảm ấy lại ánh lên một nụ cười.
Đi trong bóng đêm về đến nhà, Lệ Đình Nam lên phòng tắm, tắm rửa xong rồi ném nước hoa Hứa Nhược Phi điều chế vào trong tay người hầu.
“Tối nay thêm vài giọt vào máy lọc không khí.”
Lệ Đình Nam dặn dò.
Người hầu gật đầu, dựa theo lời dặn dò của Lệ Đình Nam, nhỏ mấy.
giọt nước hoa vào trong máy lọc không khí.
Từ sáu năm trước Lệ Đình Nam đã bắt đầu có chứng mất ngủ, cho tới nay đều dựa vào nước hoa của Hứa Nhược Mộng để giảm bớt.
Nhưng vừa nhìn lọ nước hoa hôm nay đã biết không phải của Hứa Nhược Mộng, cũng không biết cậu chủ mua được từ đâu.
Người hầu có chút nghỉ ngờ trong lòng, sau khi làm xong tất cả, thì trở về báo cáo: “Tổng giám đốc Lệ, đã làm xong”
Lệ Đình Nam nhấc mắt, dựa vào đầu giường.
Người hầu không dám nhiều lời, nói xong thì rời phòng.
Ngoài cửa, Hứa Nhược Mộng túm chặt góc áo của chính mình: “Đêm nay Lệ Đình Nam cũng không cần tôi nghỉ ngơi cùng sao cùng sao?”
“Cậu chủ vừa về đã bảo tôi nhỏ mấy giọt nước hoa mới vào máy lọc không khí, chắc là hôm nay vừa mua” Người hầu cung kính trả lời.