Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao

Chương 6: Chương 6: Tạc Mao Cũng Không Tệ




CHƯƠNG 6. TẠC MAO CŨNG KHÔNG TỆ

“Ngươi tùy ý đi, ta cũng cần đi tắm.” Nguỵ Khiêm Ngữ mập mờ cười cười, lập tức đứng dậy.

Tô Nam bị Nguỵ Khiêm Ngữ nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, không khỏi ngồi ở trên ghế sa lon lầm bầm: “Đi tắm thì đi tắm đi, làm gì cười kỳ quái như vậy ah dở hơi! Bất quá… Ghế sô pha cao cấp ngồi xuống xác thực thoải mái ah! Ô ô ô, kẻ có tiền thật đáng ghét!”

“Rượu này thoạt nhìn cũng không tệ ah… Dù sao hắn để cho ta tùy ý rồi, ngu sao mà không uống, hừ! Ta là để mắt mới uống!”

“Oa! Hương vị quả thật không tệ! Hì hì, lại đến một ly!”

Nguỵ Khiêm Ngữ đi tới chứng kiến đúng lúc Tô Nam hào sảng lại uống cạn một ly.

Hai tay ôm ngực dựa nghiêng vào trên tường, Nguỵ Khiêm Ngữ không có lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tô Nam.

Nguỵ Khiêm Ngữ có chút không rõ, tại sao mình lại nguyện ý mang Tô Nam đến trong nhà. Nhớ đến tình huống lần trước, Tô Nam hẳn là có bạn trai đấy, đối với nhân sĩ không phải độc thân, dù là rất mị lực, Nguỵ Khiêm Ngữ cũng chưa bao giờ đụng tới. Mà lần thứ nhất gặp mặt có thể an tâm như vậy ở trong nhà nam nhân lạ lẫm tắm rửa thậm chí uống rượu, như thế nào cũng không tính kiểm điểm a?

【 Ngụy đại thiếu hoàn toàn quên là ngươi uy hiếp người khác, đem người quẹo vào đến đấy sao? ╮(╯▽╰)╭ Hơn nữa với tư cách một thẳng nam, Tô Nam đồng học làm sao biết tâm tư xấu xa của ngươi ah ~ Quả nhiên có sai đều là người khác ~】

Thế nhưng mà, Nguỵ Khiêm Ngữ lại cảm giác được rằng, Tô Nam không phải loại người như vậy, kia ánh mắt luôn sạch sẽ trong suốt đến thế.

Tô Nam đang chuẩn bị rót một chén rượu nữa, rượu này ngọt ngào thơm thơm hắn rất là ưa thích, nhưng ngay sau đó, ly đã bị một tay bên cạnh cướp đi.

Cái gì? Rõ ràng dám đoạt đồ đạc của ta! Tô Nam mặt trầm xuống, nhìn hằm hằm “tên cướp”, ý đồ dùng khí thế đem đối phương áp đảo.

Nguỵ Khiêm Ngữ buồn cười nhìn Tô Nam hai mắt tức giận mở to nhìn mình lom lom, đột nhiên lại muốn trêu chọc hắn, trực tiếp ngửa đầu đem rượu uống cạn.

Quả nhiên, Tô Nam con mắt trừng càng lớn, một cơn tức giận chậm rãi theo trên người hắn bay lên: “Ngươi cái tên khốn kiếp! Làm cái gì đoạt rượu của ta ah! !”

Chọc cho Tô Nam tạc mao, Nguỵ Khiêm Ngữ tâm tình thoáng một phát tốt lên, ai muốn nghĩ nhiều như vậy? Ưa thích liền trực tiếp bắt đi, có gì nói sau!

“Ân? Rượu của ngươi? Nếu như nhớ không lầm, nơi này là nhà của ta, cho nên —— cái này tương ứng phải là rượu của ta.” Nguỵ Khiêm Ngữ trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tô Nam, trêu tức mà chọn lông mày, rót cho mình một chén nữa, nhấp một miếng, kỳ quái cảm thấy tựa hồ không có dễ uống như chén vừa rồi, liền ghét bỏ mà đặt lại trên bàn.

“Hừ! Ta… Ta chẳng qua là khát lại không tìm được nước! Bằng không thì ai muốn uống cái này ah! Khó uống muốn chết! Rượu khó uống như vậy, thưởng thức thực chênh lệch!” Tô Nam đại não lúc này mới trở về, hậu tri hậu giác nhớ tới vị này mới là chính chủ, mà chính mình chỉ là khách nhân, lập tức vẻ mặt xấu hổ, thế nhưng mà lại không muốn yếu thế, đầu uốn éo, lớn tiếng phê bình nói.

Ah ah ah! ! ! Lấy cớ khát nước cái loại này thật sự ngu xuẩn.

Quả thực là sỉ nhục chỉ số thông minh, ngươi mới vừa rồi là ngủ quên sao? T^T

“Nguyên lai là như vậy? Đó là ta thất lễ! Bất quá xem ngươi uống gần hết nửa bình, xem ra thật không phải là khát bình thường đâu nhỉ!” Nguỵ Khiêm Ngữ bừng tỉnh đại ngộ biểu đạt áy náy, trong dự liệu chứng kiến lỗ tai đối phương trắng nõn trở nên ửng đỏ.

Trêu chọc Tô Tiểu mèo thật đúng là có thể làm cho tâm tình vui vẻ! Người nào đó sung sướng hé mắt, tổng kết nói.

Tô Nam: Phúc hắc gì đó là đáng ghét nhất T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.