[Trần Thư Ninh]
Tôi nằm trên giường bệnh, tô cháo để ở tủ đầu giường đã không còn bốc hơi nghi ngút nữa. Đường Phong Hành đeo cặp sách đen ngồi bên cạnh giường. Rạng sáng ngoài trời vẫn mang một màu xanh thẫm, thỉnh thoảng có bóng đen nho nhỏ lướt qua, hàng cây cùng ngàn vạn chiếc lá rung mình theo cơn gió dưới sắc trời chưa sáng.
Đến sớm thật – tôi nhắm mắt lại nghĩ.
Sau khi uống thuốc trở lại thì đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn, những hành động cực đoan cũng được thuốc kiểm soát giảm dần. Thuốc khiến cho đầu óc tôi như rơi vào hôn mê, không thể suy nghĩ, nhưng cũng giúp tôi trở về giai đoạn bình thường ngắn ngủi sau hưng cảm.
Không phải lúc nào tôi cũng mang bộ dạng điên khùng quanh năm suốt tháng như vậy, trước kia tôi đều có thể dùng đau đớn để che dấu và kiểm soát kỳ hưng cảm và trầm cảm, thế nhưng gần một năm nay việc đó đã không còn hiệu quả nữa rồi.
Hưng cảm và trầm cảm như hai lát bánh kẹp kẹp giai đoạn bình thường ở giữa, vào lúc này cảm xúc của tôi sẽ không khác gì so với mọi người. Hai năm trước tôi có thể giữ giai đoạn này kéo dài một tuần hoặc hơn, cũng có thể dễ dàng che giấu tinh thần bất ổn của mình không bị phát hiện giữa vườn trường đông đúc. Vậy mà bây giờ tôi càng ngày càng không thể điều khiển được nó hay tìm được cách giải quyết mớ rắc rối này.
Lần tự sát đầu tiên không phải theo kế hoạch mà chỉ là sự xúc động nhất thời.
Mùa đông năm nay còn gian nan hơn tất cả những mùa đông mà tôi đã từng trải qua.
Tôi không khỏi cảm thấy đau đầu, tình hình hiện tại của tôi quá dễ để người khác phát hiện là tự sát, hoàn toàn đi ngược với ý định ban đầu của tôi. Hơn nữa sổ tay vẫn chưa tìm được, nhưng tôi đã tìm được kẻ khả nghi rồi.
Không sai, kẻ khả nghi đó chính là Đường Phong Hành.
Bây giờ tôi đã bị Đường Phong Hành nhìn trộm được bí mật, mặc dù cũng có khả năng là trùng hợp cậu ta nhìn thấy tôi, nhưng khi đó mọi người đều say khướt, làm gì có chuyện có người sẽ còn lo lắng tôi đi hay ở chứ.
Dù sao thì cậu ta vẫn là người phá hỏng kế hoạch của tôi, nhìn thấy cậu ta là chỉ cảm thấy tức giận phiền chán, tôi cố gắng nghĩ cách phải làm gì đó để khiến cậu ta không thể chịu nổi mà rời khỏi nơi này.
Đỡ phải bị cậu ta nhìn thấy lúc phát bệnh, mất mặt lắm.
Đường Phong Hành là người duy nhất nhìn thấy hai lần tôi phát bệnh, không phải tôi chưa từng có suy nghĩ giết người diệt khẩu, giết cậu ta rồi tự sát, thế nhưng nghĩ lại làm thế chẳng khác nào cùng chết vì tình như 《A Lost Paradise》của Junichi Watanabe cả, tôi rùng mình một cái rồi vò nát ý tưởng này ném vào thùng rác.
Thật ra thì vào giai đoạn bình thường tôi không có sự thôi thúc phải kết thúc sinh mệnh của mình mạnh mẽ như khi ở kỳ hưng cảm và trầm cảm. Thay vào đó, tôi như được quay trở lại những ngày tháng trước đây lúc bản thân chưa mắc phải căn bệnh này.
Cứ như có ba người đang sống trong cùng một cơ thể.
Một người là hưng phấn ngang ngược, một người là trầm uất bi thương, một người còn lại là chính tôi, thế nhưng bản thân tôi lại chỉ tồn tại trong thời gian quá ngắn, mỗi lần xuất hiện thì đều phải tranh thủ sửa chữa luận văn mà khi phát bệnh đã làm rối tung lên.
Còn muốn tự biện hộ cho mình nữa.
Lúc bình thường tôi cũng muốn an ổn mà sống.
Tiếc rằng thời gian quá ngắn ngủi, gần như toàn bộ cuộc sống của tôi đều thay đổi luân phiên giữa hưng cảm và trầm cảm.
Thế nên hiện tại trái tim tôi vẫn đập thật nhanh khi nghĩ lại hành vi tự sát trước đó của mình, tôi còn âm thầm tự khinh bỉ bản thân, vậy mà lại rơi xuống sông một cách ngu ngốc như thế.
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, tôi không ngửi thấy mùi thơm của bát cháo cạnh giường nhưng lại cảm nhận được cái vị tươi mát của bùn đất và ngọt ngào của hương hoa. Cẩn thận ngửi lại, dường như có cả mùi hương của táo xanh quanh quẩn bên chóp mũi, nhưng lại không phải là vị chua ngọt thường thấy của quả táo.
Một góc trong bộ não đang uể oải của tôi như được hoạt động trở lại, linh hoạt và thoải mái hơn khiến lồng ngực đau nhức của tôi cảm thấy thư thái rất nhiều. Tôi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ vì không muốn phải nói chuyện với Đường Phong Hành. Cặp sách của cậu ta đụng vào lưng ghế tạo nên tiếng động nho nhỏ, cùng với đó là tiếng tháo túi nilon chậm rãi. Tôi nghe thấy tiếng hít thở của cậu ta tiến gần đến bên mình, tôi cứng đờ cả người không dám động đậy, giọng nói hơi khàn của Đường Phong Hành vang lên: “Trần Thư Ninh, đừng giả vờ ngủ nữa, cháo sắp lạnh rồi.”
Tôi mở mắt, đây là lần thứ hai cậu ta nhận ra tôi đang giả vờ ngủ rồi đấy. Người này phiền phức thật sự.
Tôi lạnh nhạt trả lời: “Không ăn, cút đi.”
Đường Phong Hành thở dài, xốc quai cặp lên rồi nói tiếp: “Cậu không ăn thì tôi ăn, tí nữa tôi còn phải đi học.”
Tôi lại nhắm mắt vào, vẻ mặt thờ ơ.
Chúng tôi rất ăn ý mà không nhắc đến việc tự sát không thành nữa.
Đường Phong Hành kéo ghế qua càng ngồi sát vào giường tôi, sau khi lấy ra thì mùi hương của cháo trứng Bắc Thảo và thịt nạc đã bay đầy phòng. Mấy ngày nay tôi đều chỉ truyền dịch dinh dưỡng và uống ít nước thuốc, gần như chẳng ăn nổi mấy thìa thức ăn.
Trong kỳ hưng cảm và trầm cảm thì tôi gần như chẳng quan tâm đến cảm nhận của dạ dày, thế nhưng bây giờ lý trí đang khôi phục một chút lại còn nghe thấy tiếng Đường Phong Hành ăn cháo, ùng ục ùng ục, đến nghe còn biết đang ăn đến vui vẻ thỏa mãn.
Tôi tóm lấy ga trải giường muốn nghiêng người nhưng tay phải bong gân cộng thêm mắt cá chân bị gãy khiến cho tôi chẳng thể làm được. Bác sĩ từng nói thế này đã là trong cái rủi có cái may rồi, thế nhưng tôi cũng chẳng cho là như thế. Thân thể vô dụng làm cho tôi chỉ có thể... tưởng tượng cảnh xoay người trong đầu.
Thấy đói bụng nhưng tôi lại ngại ngùng mở miệng, vừa mới kêu người ta cút mà giờ lại muốn ăn cháo người ta mua, không thể mất mặt như vậy được. Thế là tôi liền mắng cậu ta: “Muốn ăn thì ra ngoài mà ăn!”
Đường Phong Hành cười cười, để bát cháo vừa ăn hết xuống rồi lại lấy từ đâu ra một bát cháo khác, hào hứng nói: “Muốn ăn không? Đây chính là cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc đắt hàng nhất trong trường đấy, gạo nấu vừa tới, thịt vừa ngon vừa mềm, trứng Bắc Thảo thì...”
“Tôi ăn, tôi ăn là được chứ gì, cậu có thể im miệng lại được không?” Tôi nhanh chóng leo xuống cái thang mà cậu ta dựng sẵn, ăn thì ăn sợ gì chứ.
Đường Phong Hành lập tức nhanh nhẹn nâng giường tôi lên rồi chỉnh gối và người tôi để tôi có thể ngồi thẳng dậy được. Sau đó cậu ta để một chiếc bàn nhỏ lên giường trước mặt tôi, tôi hỏi cậu lấy nó ở đâu, cậu bảo đây là của em gái, lấy mượn dùng một chút.
Tôi cảm ơn rồi định mở nắp bát cháo bằng một tay, Đường Phong Hành muốn giúp tôi nhưng tôi lại gạt tay cậu ra: “Tôi đâu phải người tàn tật.”
Đường Phong Hành cười đứng lùi lại để tôi tự mình thử làm, tôi loay hoay hồi lâu rồi mãi mới mở ra được, đầu óc rỉ sét lúc này mới trở nên linh hoạt hơn, tựa như các tế bào thần kinh bây giờ mới chịu liên kết với nhau vậy. Kính của tôi bị rơi xuống sông rồi, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ được cái thìa ở đâu.
Đường Phong Hành bình thản xem tôi mở nắp xong thì mới vươn tay nhặt chiếc thìa đang rơi chỗ tay trái tôi lên, nhét vào trong tay tôi rồi hỏi: “Kính của cậu bao nhiêu độ thế? Hôm nào đưa cậu đi mua một cái mới.”
“6 độ.” Bỏ kính ra là gần như sẽ không phân biệt được cả người lẫn vật.
Tôi cầm thìa ăn cháo, cậu ta thì ngồi cạnh tò mò: “Thị lực của tôi 10/10 đấy, không biết tôi ở trong đôi mắt cận 6 độ của cậu thì trông như thế nào nhỉ?”
“Ghen tị quá ha.” Tôi nói rồi quay sang nghiêm túc nhìn cậu. Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, rất gần nên có thể thấy rõ từng đường nét khuôn mặt chứ chẳng hề giống như một bức tranh mosaic. Ngũ quan của cậu cân đối góc cạnh, đường nét sắc sảo, hốc mắt sâu, cho dù lúc này trời chưa sáng rõ nhưng đôi mắt cậu ấy vẫn lấp lánh tràn ngập sức sống.
Rốt cuộc thì ai cũng có tật xấu, cho dù tôi có mắc bệnh tâm thần thì vẫn có khiếu thẩm mỹ, Đường Phong Hành thật sự rất đẹp trai. Một thân chính trực dương quang, vô cùng phù hợp với chuyên ngành của cậu.
Cậu ta thấy tôi chăm chú nhìn thì ngại ngùng thu lại nụ cười, có vẻ lo lắng nuốt nước miếng. Tôi khó hiểu xem cậu rồi nhả ra một câu: “Không cận đến mức ngồi gần thế này mà vẫn không nhìn thấy. Nói thật, trông cậu cũng không tệ chút nào, không phải là vì bát cháo này nên mới khen cậu đâu.”
Hai tai của cậu dùng tốc độ mà mắt thường có thấy được, đỏ lên.
Tôi thực sự không thể không nghi ngờ Đường Phong Hành có ý gì khác với tôi. Mua bữa sáng, mang bàn nhỏ, còn mua cho tôi cả một... chậu hoa?
Tôi nhìn mấy bông hoa đó, trông có vẻ giống hoa cúc dại hay mọc ven đường, cánh hoa nho nhỏ màu trắng muốt. Tôi lại cảm thấy mệt mỏi, tay cầm lấy thìa không cẩn thận làm vãi cháo ra.
Tôi cảm thấy bản thân đúng là đồ vô dụng, chỉ ăn cháo mà cũng làm vương vãi khắp nơi, nhớ tới chuyện cài cúc áo mấy hôm trước tôi lại càng xem thường chính mình, cảm giác tự ti đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.
Đường Phong Hành không lau cho tôi mà nhét khăn giấy vào tay tôi rồi nói: “Tự lau nhé, đừng lo, chỉ cần lau khô khô là được.”
Cảm xúc tiêu cực vừa mới ngoi đầu lên lại quay về ngủ đông, đúng thật là tôi vụng về nhưng ít ra Đường Phong Hành vẫn đối xử với tôi như một người bình thường, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Mọi việc cứ như chỉ là tôi gặp sự cố nên mới phải vào viện, còn Đường Phong Hành là bạn cùng lớp quan tâm nên mới đến thăm tôi.
Ăn không nổi nữa, tôi buông thìa rồi hỏi cậu ấy: “Đây là hoa gì thế?”
Đường Phong Hành ăn nốt chỗ cháo còn lại rồi nhìn sang chậu hoa, ngoài trời dần dần sáng tỏ, cậu lau lau miệng, nụ cười xán lạn giống như ánh mặt trời chiếu sáng đôi mắt tôi, sao lại có người luôn mang một sức sống tuyệt vời như vậy chứ.
Cậu ấy tâm đắc nói: “Đây là cúc họa mi có tác dụng giúp thư giãn và cải thiện giấc ngủ, tôi thấy cậu hai hôm nay đều ngủ không ngon nên mới mua đấy, tôi cảm thấy mùi hương của nó cũng không tệ, xem thử coi đêm nay thế nào.”
“Lấy từ đâu thế?”
“Mua ở chợ hoa.”
“Sáng sớm đã đi mua?”
“Chạy bộ buổi sáng nên tiện mua luôn, chủ tiệm bảo rất có hiệu quả đấy.”
Hai mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau, có lẽ là do vừa ăn no hoặc cũng có thể vì chậu hoa cúc họa mi với hương thơm thoang thoảng giống táo xanh kia thật sự giúp cải thiện giấc ngủ, cùng với Đường Phong Hành luôn câu được câu không mà nói mấy chuyện vô nghĩa với tôi, tôi híp mắt mơ hồ nói: “Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?”
Cậu ấy lấy thuốc và nước ấm cho tôi, tôi vốn hay kháng cự vậy mà giờ lại ngoan ngoãn uống thuốc cậu đưa. Đường Phong Hành giúp tôi đắp kín chăn rồi trả lời: “Tôi nói cậu cũng có nghe đâu, lần trước cậu còn mắng tôi kìa.”
Tôi xoay chiếc đầu đang vội vã muốn đi gặp Chu Công, 'lần trước' mà cậu nói chính là lần mà cậu đưa tôi đến phòng y tế, lúc về còn bị tôi mắng một hồi.
Vẫn còn nhớ cơ đấy, tôi không nhịn được mà cười: “Hóa ra cậu vẫn nhớ kỹ thù cũ với tôi nhỉ. Xin lỗi, giờ cho cậu mắng trả này, được không?”
“Thôi đi, nếu thật sự xem tôi là bạn thì làm chút chuyện tốt cho tôi, sau khi khỏe lại thì học sinh giỏi này hãy nói tốt vài câu về tôi với 'Diệt Tuyệt sư thái' đi, giúp tôi lấy điểm cao qua môn. Còn nếu cảm thấy mắc nợ tôi thì phải trả tiền, tiền mua hoa này, mua cháo này, toàn bộ đều phải tính rõ hết, trả qua Wechat hay Alipay đều được nhá.”
Đường Phong Hành mà trượt môn á, lừa quỷ thì có thể chứ sao gạt tôi được.
Tôi nhắm mắt lại, cậu ấy vẫn còn nhớ chuyện tôi hỏi cậu chuyển tiền qua Wechat hay là Alipay, tôi bị cậu chọc cười, hóa ra Đường Phong Hành cũng thù dai như vậy.
Nghe lại thì đúng là tôi cố tình gây sự, không thèm cho người ta tí mặt mũi nào, cậu ấy quả thật đã rất nhường nhịn cái tính quái gở ẩm ương của tôi.
Thuốc bắt đầu có tác dụng khiến đầu óc như được ngâm trong nước ấm, trước mắt tôi như có đốm hoa, mấy câu nói vẩn vơ giống như đang truyền tới từ một cánh đồng vùng quê xa xăm rộng lớn. Đường Phong Hành vỗ vỗ chỗ chăn trước ngực tôi, nói nhẹ ngủ ngoan ngủ ngoan, đừng nghĩ ngợi nữa, tan học tôi tới thăm cậu. Giọng cậu ấy giống như được nói qua loa phóng thanh rồi truyền qua đường hầm vậy, vang vọng rồi chậm rãi biến mất.
Giọng điệu dịu dàng giống như cháo ấm mềm mịn làm cho tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Vào giây cuối cùng trước khi ý thức ngủ sâu, tôi nghe thấy Đường Phong Hành nhẹ nhàng gọi tên tôi, nhưng tôi đã ngủ rồi không trả lời cậu nữa, cậu vẫn tiếp tục thầm thì, không phải vì quan hệ bạn học... là tư tình.
Lòng tôi nghĩ về hai chữ “tư tình” này rồi chầm chậm bước vào một giấc mơ trắng muốt.
_____
A Lost Paradise – “Thiên đường đã mất” của tác giả Junichi Watanabe được xuất bản năm 1997, sau đó được dựng thành phim và giành được 13 đề cử của Viện hàn lâm Nhật Bản. Hai nhân vật chính cuối cùng đã uống thuốc độc và tự tử cùng nhau.