Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 15: Chương 15




[Đường Phong Hành]

Ngày 29 tháng 11, 3°C, nắng chiều giống như màu kẹo ngọt.

Ngày thứ 1185 yêu thầm Trần Thư Ninh.

Yêu Trần Thư Ninh 1185 ngày.

Tôi... tôi... hôn Thư Ninh rồi.

Tôi tôi tôi tôi vậy mà lại hôn Trần Thư Ninh!!!

Cái quái gì đây! Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Aaaaaaaa!

Bây giờ tim tôi không thể chậm lại được, có phải Trần Thư Ninh trêu đùa tôi không chứ, dù sao cậu ấy cũng không phải mà.

Trần Thư Ninh không phải gay mà, cậu ấy từng có bạn gái mà.

Cứu mạng... Trời ơi, cậu ấy có ý gì đây. Hôm nay tôi không ngủ được mất.

Cậu ấy nhặt được sổ nhật ký của tôi, tôi làm theo lời cậu mà lấy nó từ bên dưới gối đầu trên giường cậu. Chắc chắn cậu ấy đã đọc rồi, vậy nên cũng biết tâm ý của tôi rồi.

Vậy thì không phải là yêu thầm nữa.

Aaaaaa cậu ấy biết tôi thích cậu ấy!

Mà biết khi nào ta?

Lúc ăn liên hoan? Hay là ngay trước lúc cậu ấy hôn tôi? (ngáo lun rồi...)

Nếu như tôi cầm cuốn sổ đến thì có phải sẽ có cơ hội đến gần cậu ấy hơn nữa không?

Nhưng cậu ấy vẫn chưa đồng ý làm bạn với tôi mà.

Đi bệnh viện, hẳn là bệnh viện ngày trước cậu ấy đến khám chứng rối loạn lưỡng cực.

Hai người chúng tôi cùng đến bệnh viện!

Không phải chỉ có người nhà mới được đi cùng ư?

Aaaaaa đừng suy nghĩ bậy bạ nữa...

Môi cậu ấy mềm thật... Rất muốn hôn lần nữa...

Aaaaaa không ngủ được! Tôi đi đọc sách!

Đều là tại Trần Thư Ninh hại tôi mất ngủ.

Không viết nữa!

_____

Ngày 30 tháng 11, 2°C, ánh nắng có màu của quýt đường.

Yêu Trần Thư Ninh 1186 ngày.

Trần Thư Ninh lại làm gì!

Sao cậu ấy lại hôn tôi nữa?!

Được rồi, vốn dĩ tôi cũng muốn cậu ấy hôn mình.

Nhưng tôi nghĩ là cậu ấy không get được ý tôi, tôi chỉ muốn cậu ấy khen hai câu là được.

Kết quả là cậu ấy lại hôn tôi. Môi cậu ấy thật mềm, còn cọ cọ nữa chứ, lúc cậu ấy hôn tôi có thói quen nhắm mắt, lông mi rất dài, cậu ấy rất đẹp.

Tôi gần như sắp chết, đến cả thở cũng không dám luôn.

Con nai trong lòng tôi vừa mới đâm đầu chết, đâm vào cạnh cửa phòng ký túc của Trần Thư Ninh. Mất mặt quá! Tôi chạy làm gì chứ. Ngày mai phải làm sao bây giờ! Tôi còn chưa kịp nhìn vẻ mặt của cậu ấy.

Tự đào hố chôn mình, cũng chỉ có mình mày thôi Đường Phong Hành.

Hôm nay đến bệnh viện, bác sĩ bảo tôi là người đầu tiên mà Trần Thư Ninh dẫn tới, tuy việc cậu ấy đến bệnh viện chẳng phải chuyện tốt gì nhưng tôi vẫn lén lút vui vẻ, Trần Thư Ninh đã chấp nhận dẫn tôi đi cùng với cậu ấy.

Không phải cậu ấy không muốn sống, chỉ là cậu ấy không muốn tồn tại theo cách đau đớn như vậy mà thôi.

Bác sĩ nói với tôi rằng cần phải để cậu ấy tránh xa những yếu tố kích thích đến cảm xúc, thế nhưng lại không thể tùy tiện tiết lộ thông tin bệnh án của bệnh nhân được.

Tôi nghĩ cha mẹ cậu ấy chắc hẳn cũng là một phần nguyên nhân, nhưng sau cùng vẫn phải cần Trần Thư Ninh sẵn sàng nói ra tất thảy với tôi.

Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra rồi tỉ mỉ dặn dò tôi, trên báo cáo có rất nhiều chỉ số và kết quả của Trần Thư Ninh thì đều ở mức cao.

Hôm nay cậu ấy sờ tai tôi đến mức làm chúng sưng cả lên, ngồi trên xe lăn mà mắt cậu ngập tràn lo sợ, tôi cảm nhận được cậu ấy không hề thích bệnh viện, hay nói đúng hơn là sợ hãi bệnh viện. Khi ngón tay của cậu miết lấy tai tôi cũng là lúc tôi biết cậu ấy không thể biểu hiện sự lo lắng hoảng loạn của mình, mà chỉ có thể thay thế nó bằng những hành động nhỏ vụn như vậy.

Nhưng cậu ấy sờ khiến tôi ngứa ngáy vô cùng, lúc ở trên taxi cũng thế, cậu ấy thản nhiên sờ tai tôi, tôi cứ ngỡ trên đường đua chỉ có trái tim mình nhưng rồi lại cảm nhận được hơi thở nặng nề và nóng rực trên đỉnh đầu. Tôi dựa vào vai cậu ấy, tôi có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim cậu truyền qua từng mạch máu li ti đi vào trong tai tôi. truyện ngôn tình

Đã hơn một lần tôi tự hỏi bản thân liệu rằng có phải cậu ấy cũng thích tôi không.

Nhưng tôi không thể khẳng định, cũng không dám đâm thủng lớp giấy ngăn cách mỏng manh này, lỡ như đâm thủng rồi phát hiện phòng bên vốn dĩ chẳng có ai ở, trống rỗng, chỉ có mình tôi với những mơ tưởng lạc lõng...

Tôi không dám... Tôi sợ.

Tôi là một người quá thụ động.

Thế nhưng đây là tôi cam tâm tình nguyện, tôi không còn cách nào.

Dường như cậu ấy vẫn bực bội về việc tôi đã cứu cậu, tôi nghe mà lòng chẳng hề dễ chịu.

Bởi vì tôi ích kỷ mà nghĩ rằng mạng cậu là do tôi cứu về, vậy nên cậu ấy phải vì tôi, vì tôi mà quý trọng mạng sống của chính mình.

Có đôi khi tính tình của tôi cũng giống như một đứa trẻ con, cứng đầu cứ muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt.

Nhưng hôm nay tôi ôm và lau mặt cho cậu, cậu ấy còn giúp tôi xoa bóp cánh tay, cực kỳ thoải mái. Nếu tính rõ ra thì tôi cảm thấy bản thân cũng có lời đấy chứ.

Lúc ăn tóc mái hơi dài của cậu che khuất hai mắt, nhìn bông bông mềm mềm, sau vừa ăn mắt cậu vừa chăm chú nhìn vào thìa mì, trông có vẻ... rất ngoan.

Còn có đầu lưỡi nho nhỏ vươn ra... Không được nghĩ nữa... Cứ như thành biến thái rồi vậy.

Tôi không phải biến thái tôi không phải biến thái tôi không phải biến thái.

Sau đó tôi làm cho Trần Thư Ninh một cái thang đo cảm xúc, nếu cậu ấy không muốn hoặc không thể nói ra suy nghĩ của bản thân thì có thể viết cho tôi một số, vậy thì tôi cũng có thể nhận ra được rồi giúp đỡ cậu ấy.

Mười centimet, ở giữa là số 0, trái phải đối xứng tương ứng với trầm cảm và hưng cảm. Số dương là hưng cảm, số âm là trầm cảm, mức 0 đại diện cho giai đoạn bình thường.

- 1 là hơi buồn một chút, -2 là khó chịu đến mức phải khóc lên, -3 là đau đớn không thể suy nghĩ, -4 là không thể giữ tỉnh táo và kiểm soát hành động, -5 là đang muốn hại mình tự sát.

1 là kích động muốn nói chuyện liên tục, 2 là hưng phấn không thể kiềm chế được, 3 là hưng cảm như đang bay, suy nghĩ không ổn định, 4 là không thể kiểm soát mà muốn làm những việc nguy hiểm, 5 là muốn đánh người hoặc tự làm đau mình để giải tỏa cảm xúc.

Sau khi tôi gửi sang cho cậu thì cậu nhắn tin trả lời, nói cảm ơn rồi nhờ tôi ngày mai sang đón cậu đi học. Tôi nhìn chằm chằm màn hình một lúc, khung trò chuyện hiện chữ 'Đang nhập...' rồi cậu ấy gửi cho tôi một đoạn voice chat.

Cậu nói 'Ngủ ngon', tôi cũng cẩn thận gõ lại 'Ngủ ngon' trả lời cậu.

Hai giây tôi nghe lời chúc này giống như toàn thân bị điện giật, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại giống như cảm xúc mà môi cậu mang lại, tôi tưởng như hơi thở của cậu đang lướt trên da tôi, giọng hơi buồn ngủ chắc là thu lại khi đang nằm trên giường.

Cứ như cậu ấy đang nằm bên cạnh tôi, nói với tôi câu chúc ngủ ngon.

Tôi đeo tai nghe nghe đi nghe lại mấy chục lần, cảm giác như có nghe bao nhiêu lần cũng không đủ. Nếu không phải giường hơi nhỏ và có lan can thì tôi đã xoay tròn vài vòng rồi lăn luôn xuống đất rồi.

Tại sao tôi lại thích một người đến vậy cơ chứ.

Rất thích, rất thích Trần Thư Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.