Ngày 14 tháng 2 năm 2014, 5°C, một ngày cực kỳ lạnh.
Ngày thứ 166 yêu thầm Trần Thư Ninh.
Bây giờ tôi ngồi viết thì mới nhận ra hôm nay là Valentine!
Không phải chứ?! Tôi đã trải qua Valentine với Trần Thư Ninh!!
Hóa ra đây là lý do mà hôm nay con bé kia cứ nhất quyết phải kéo tôi đi xem phim. Nó đúng là đứa em gái tốt ha, hai đứa nó thì mua vé ngồi ở hàng thứ tám còn vé của tôi lại là hàng thứ sáu, cứ như là sợ tôi nhìn thấy cái gì vậy. Không phải chỉ là bạn trai thôi à, rủ người ta đi xem phim mà còn không dám nói thật với ba mẹ, cuối cùng lại lấy tôi ra để làm lá chắn cho nó.
Nhưng hôm nay cảm ơn em gái nha, cảm ơn cảm ơn cảm ơn (rút gọn 100 lần cảm ơn).
Tôi gặp Trần Thư Ninh đang ngồi ghế bên cạnh tôi!
Cậu ấy cũng đi xem phim một mình hả, tôi không nhìn thấy những bạn hay đi cùng cậu ấy, vậy mà cậu tới đây một mình thật. A đúng rồi, phim hôm nay tôi xem là phim gì ấy nhỉ?
Hầy, tôi chỉ mải nghĩ về Trần Thư Ninh. Nhạc phim đó nghe rất hay, tên là gì ấy nhỉ, à à, tôi vẫn còn giữ lại cuống vé, phim đó là 《Frozen》.
Tại sao lại xem 《Frozen》 vào ngày Valentine vậy hả?
Em gái tôi đang chứa gì trong đầu nó vậy?
À không, Trần Thư Ninh cũng đến xem phim hoạt hình Disney này mà, hình như cậu ấy còn xem rất vui vẻ nữa.
Cậu ấy thích xem hoạt hình ư?
Khi xem phim tôi vẫn luôn nghĩ về điều này, nhìn người tuyết đang nhảy nhót tung tăng trên màn hình rồi duỗi tay lấy bắp rang bơ ăn, không ngờ tôi lại đụng phải tay của Thư Ninh.
Tôi mò nhầm hộp bắp rang rồi!
Tôi đang làm gì vậy trời? Có thế thôi mà cũng nhầm được, ngu ngốc.
Tôi nói xin lỗi với cậu, rằng tôi lấy nhầm rồi.
Cậu ấy liền cười rồi bảo: “Không sao đâu, cậu ăn luôn cũng được, ngồi xem phim nên tôi mua bắp rang cho đúng không khí thôi chứ cũng không thích ăn.”
Sau đó tôi... ăn hết cả hai hộp bắp rang bơ.
Cậu ấy thật sự không ăn một miếng nào.
Khi xem phim miệng tôi không thể ở yên được, cậu ấy chỉ lịch sự thôi mà không hiểu sao tôi lại ngồi ăn hết...
Thỉnh thoảng tôi lại thừa lúc lấy bắp rang để nhìn trộm cậu ấy.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt cậu, tay tôi mò bắp rang nhưng mắt thì mải ngắm xương quai hàm của cậu, hàng lông mi rất dài, ở dưới mũi... đôi môi ấy... cậu ấy thoa son dưỡng môi sao?
Hồng nhuận và mềm ẩm.
Chắc là tôi nhìn lâu quá nên cậu ấy đột nhiên quay đầu hỏi tôi làm sao thế, tôi hoảng lên lung tung đánh trống lảng, nói tôi ăn gần hết bắp rang rồi, cậu không thấy phiền chứ.
Cậu cười bảo cứ ăn nốt đi, có gì đâu mà phiền, tôi không ăn thì chỗ bắp rang đó cũng lãng phí.
Cậu ấy cười lên thật đẹp, răng nanh bên khóe môi hơi hơi lộ ra, đầu lưỡi nhỏ chuyển động, tiếng nói chuyện trong rạp chiếu phim nhỏ nhẹ mơ hồ, giống như đang thầm thì bên tai tôi trong mơ vậy.
Suýt nữa thì tôi làm đổ hộp bắp, có quá nhiều bắp rang bơ ngọt lịm đang nổ tung trong lòng tôi chiếm cứ hết mọi suy nghĩ trong đầu.
Bộ phim kết thúc, tôi có thói quen ngồi xem nốt credit chạy ở cuối phim, hầu hết mọi người đều ra ngoài rồi nhưng Trần Thư Ninh vẫn ngồi tại chỗ. Chúng tôi quay sang nhìn nhau, cậu nói hóa ra không chỉ có mình cậu thích ngồi đợi credit chạy xong rồi xem xem sau nó còn có giới thiệu phần tiếp hay không.
Đây là lần đầu tiên Trần Thư Ninh chủ động trò chuyện với tôi, tôi chưa từng gặp được cơ hội này, lần cuối cùng được tính là đối mặt với cậu ấy là vào lúc nào nhỉ?
Là tháng mười năm trước lúc cậu uống say khóc nức nở, hay là hôm ra khỏi tòa án mô phỏng nhìn thấy cậu đi vào thư viện nhỉ?
Chắc là lúc gặp cậu ấy đi ăn sáng, khi tôi vào cửa hàng tiện lợi mua mì ăn liền thì gặp cậu cũng đang ở trong đó mua bia. Tôi đứng ở kệ để mì, cậu đứng ở trước tủ đông, chỉ cách có mấy mét mà thôi nhưng tôi vẫn lặng lẽ nhìn bóng dáng cậu rời đi, đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Phải mất một lúc tôi mới hoàn hồn lại để trả lời câu nói của cậu, tôi vội vàng bảo tôi cũng rất thích xem after credit, bởi có những người không thích chờ đợi nên mấy phút phim này giống như một phần thưởng dành cho những người đã kiên nhẫn vậy.
Trần Thư Ninh nói cậu cũng nghĩ như thế, ngừng một chút rồi lại nói tiếp.
Cậu nói after credit của bộ phim này bây giờ chỉ thuộc về hai chúng ta.
Lời cậu ấy giống như đã ấn xuống nút tạm dừng của tôi, cả người tôi cứng đờ, mọi động tác đều ngừng lại, mọi suy nghĩ đều rời nhà bỏ đi, đến cả hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Chỉ thuộc về hai chúng ta.
Mong đợi phần thưởng này quá đi.
Chỉ thuộc về mình tôi, phần thưởng của Trần Thư Ninh.
Đèn của phòng chiếu được bật hết lên, cả phòng chỉ còn lại chúng tôi, chỉ còn ghế số bốn và số năm ở hàng thứ sáu của Đường Phong Hành và Trần Thư Ninh.
Tôi và Thư Ninh xem xong after credit rồi cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim, cậu ấy hỏi có phải tôi học cùng trường đại học với cậu không, tôi nói đúng.
Hình như hôm nay cậu ấy rất vui vẻ, có nhiều lời muốn nói cứ như chẳng thể dừng được, thỉnh thoảng còn hơi lộn xộn, cậu nói rất nhanh làm tôi có lúc không nghe được cậu đang nói gì, đành phải bảo cậu nói chậm lại một chút.
Cậu ấy đồng ý nhưng rốt cuộc vẫn không nói chậm lại, tôi cố gắng lắng nghe hết những điều cậu nói, cơ hội này không thể bỏ lỡ, tôi không dám lãng phí nó.
Liệu về sau còn có cơ hội này nữa không?
Dù có nằm mơ tôi cũng không dám mơ mình sẽ đi xem phim với Trần Thư Ninh và nói chuyện cùng cậu lâu đến như vậy.
Tôi nghe thấy cậu hỏi: “Elsa không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, tự nhốt mình trong tòa lâu đài thật ra là để không làm tổn thương đến những người mà cô ấy yêu quý nhỉ?”
Tôi nhìn vào mắt cậu, chúng tôi nhìn nhau một lát rồi tôi cười trả lời: “Đúng vậy, cô ấy thà chịu đựng sự cô độc cũng không muốn phép thuật làm tổn thương những người mà mình yêu thương. Cô ấy rất tốt bụng và còn vĩ đại nữa.”
Trần Thư Ninh gật đầu đồng ý: “Ừm, nhưng cô ấy cũng không thật sự cô độc, bên cạnh cô ấy còn có người tuyết nữa.”
Rồi đột nhiên cậu bắt đầu bắt chước tiếng ca trong bài hát mở đầu của nhân vật Anna khi cô muốn Elsa cùng đi đắp người tuyết với mình.
Giọng hát thanh thúy nho nhỏ của cậu cất lên, do you wanna build a snowman?
Tôi không khỏi mỉm cười, hai tai cậu ấy đỏ lên, ngượng ngùng bảo hôm nay bản thân nói nhiều quá, nghe trẻ con ghê ấy. Tôi lắc đầu bảo xem phim hoạt hình không phải là đặc quyền của trẻ con, người lớn cũng có thể tin vào những câu chuyện thần tiên chứ.
Tôi đùa cậu, hỏi rằng những người tự ý tiến vào lâu đài của Elsa thì được tính là phạm vào tội gì.
Cậu ấy lập tức trả lời tôi: “Căn cứ vào Điều 245 của Bộ luật Hình sự, khám xét hoặc đột nhập trái phép nơi ở của người khác thì sẽ bị tạm giữ hình sự hoặc bị phạt tù không quá ba năm.”
“Việc này được coi là tội đột nhập trái phép nơi ở, có thể khởi tố vụ án ngay lập tức.”
Chúng tôi nói ra rất nhiều điều luật rồi cùng cho nhau những nụ cười.
Có vẻ tâm trạng của cậu vẫn rất tốt, cậu ấy nói muốn đi uống trà sữa, tôi bảo để tôi mời coi như bù lại gói bắp rang khi nãy. Cậu ấy không từ chối rồi khoác lấy vai tôi, chúng tôi đi gần sát bên nhau, tôi có thể nghe thấy tiếng cọ xát rất nhỏ từ áo lông của cậu giống như tiếng trái tim tôi đang bị cậu tùy ý xoa nắn vậy.
Tôi chưa từng có hy vọng xa vời rằng có thể tiếp xúc gần gũi với Trần Thư Ninh đến thế, mùi xà phòng thơm nhẹ lan ra từ áo lông của cậu, tôi cảm thấy bản thân như một kẻ biến thái chỉ nghĩ muốn vuốt ve làn da mềm mại bên dưới lớp áo ấy.
Hôm nay Trần Thư Ninh đáng yêu lạ thường, giống như người tuyết nhỏ trong bộ phim vừa nãy, nói nhiều nhưng dễ thương đến mức khiến người khác xuýt xoa.
Cuối cùng chúng tôi trở về trường học, tạm biệt nhau rồi nhìn cậu đi vào phòng ký túc, đây là lần đầu tiên mà tôi danh chính ngôn thuận chào tạm biệt và nhìn bóng cậu ấy rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc tia sáng cuối cùng khuất sau cánh cửa phòng cậu thì tôi bỗng nhớ ra.
Từ đầu đến cuối cậu ấy không hề hỏi tên tôi.
Quả nhiên hôm nay chỉ là vận may giới hạn dùng một lần, sau này sợ rằng sẽ chẳng bao giờ có nữa.
Chắc là cậu ấy sẽ không nhớ tôi đâu, tôi chỉ là một người vô tình ngồi xem phim chung cùng với cậu mà thôi.
Vào đêm nay, hai đường thẳng song song xem như đã lệch hướng giao nhau, giao điểm sai lầm này giống như một giấc mơ tươi đẹp mà tôi không hề muốn tỉnh dậy.
Tôi sử dụng niềm vui sau mỗi lần tình cờ gặp gỡ để gây tê cho việc bản thân không thể có được Trần Thư Ninh, không thể trở thành chốn về của mọi ưu tư và sầu muộn của cậu ấy.
Loại kỳ vọng này ngày càng ăn sâu vào xương tủy khiến cho tôi vô thức mà nảy sinh mong muốn chạm đến Trần Thư Ninh, không còn cam lòng chỉ là người lặng lẽ bước qua đời cậu nữa.
Tôi không muốn bị nhấn chìm trong đám đông sau lưng cậu ấy, tôi muốn... có được Trần Thư Ninh.