Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 35: Chương 35




Tôi múa dao trong tay rồi chặt xuống con cá nằm trên thớt, khía thêm vài đường để xát muối lên, đổ nước tương rồi rắc hành, gừng và tỏi lên trên. Tôi bật bếp, nước chảy xuống dầu sôi liền tạo thành từng tiếng nổ lộp bộp. Cuối cùng tôi bỏ cá vào trong nồi áp suất hấp chín cùng với cơm.

Đường Phong Hành vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn tôi làm đồ ăn, vẻ mặt lo lắng nói: “Em không được cầm dao như thế, sẽ cắt vào tay đấy.”

“Dao của em xuất thần nhập hóa, anh đừng có đứng đây nói xui xẻo.”

Anh gật đầu đồng ý với nửa câu sau của tôi nhưng còn nửa câu trước thì không tán thành một tí nào, lại lắc đầu nói: “Để anh thái, em xào đi.”

“Em đã nói hôm nay mình sẽ nấu cơm mà, anh cứ chờ ăn là được rồi, ra sofa ngồi đợi như em thường làm đi!” Tôi nói lớn cứ như là đang quát anh vậy, chẳng giống với đang vì anh mà nấu cơm gì cả.

Anh cúi đầu cười, tiếng cười của anh làm lòng tôi ngứa ngáy, vừa quay đầu nhìn anh thì lưỡi dao đã không để ý mà hạ xuống, cảm giác đau xót xuyên vào da thịt, rau dưa dưới tay dính lên màu đỏ máu. Tôi giật mình, sóng triều mãnh liệt vừa dâng lên trong lòng vì thế mà yên tĩnh lại, máu từ tay tôi cứ thế chảy xuống.

Đường Phong Hành vội vã cầm tay tôi xả qua nước rồi lấy khăn giấy cầm máu lại, chửi một tiếng: “Fuck, bình thường cũng không thấy con dao này sắc như vậy. Em cứ tập trung thái đi, nhìn anh làm gì, nấu cơm mà còn muốn băm cả ngón tay cho anh ăn à?”

“Anh nói nghiêm trọng vậy, em cũng không có cái sở thích này đâu, không phải em còn có người đẹp để lo lắng ư? Được rồi, em không sao, vết cắt nhỏ như này thì đau bao nhiêu chứ, chỉ là hơi nhiều máu chút thôi, không có việc gì đâu. Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng em cắt mất luôn một ngón tay hả, đêm nay em chăm sóc 'cậu bé' của anh, có thiếu một ngón hay không anh sẽ rõ ngay thôi.”

Đường Phong Hành phớt lờ mấy lời vớ vẩn của tôi, nhưng lúc nghe tôi gọi anh là người đẹp thì lại nhướn lông mày liếc nhìn tôi một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu thở dài một tiếng, thì thầm nói gì đó, tôi ghé sát đầu nghe thì anh lại nghiêng người cố ý tránh tôi.

Nhưng tôi vẫn nghe được.

Anh nói con mẹ nó, tôi không đau nhưng anh thì đau lòng, đau đến mức nước mắt sắp rớt xuống rồi này.

Anh nói lại thêm một vết sẹo nữa.

Trái tim tôi như bị mảnh thủy tinh cứa một nhát, so với vết thương trên tay còn đau hơn ngàn lần.

Tôi nói tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.

Tôi xoa đầu anh, hôn một cái lên má rồi nghiêm túc nói: “Em sai rồi mà, sau này em sẽ chú ý hơn, sẽ không để bị thương nữa.”

Anh đau lòng, lông mày cứ luôn nhíu chặt lại, tôi không nói gì nữa mà chỉ đứng nhìn anh. Anh bỏ khăn giấy thấm máu ra, nhìn nhìn miệng vết thương hơi thâm rồi lấy urgo từ trong ngăn kéo ra băng lại cho tôi.

Tôi ngoan ngoãn nhường lại việc thái đồ cho anh còn mình thì đi xào rau. Xào xong tôi quay qua làm bánh, cán bột rồi quét lên đó một muỗng đường trắng trộn với dầu, tiếp đến là cuộn vào, cắt ra rồi lại nặn và cán thành hình tròn, xong xuôi thì thả vào chảo dầu. Ở quê tôi món này có tên là bánh rán xiên, bà ngoại hay làm cho tôi ăn khi tôi về quê chơi hồi còn nhỏ.

Bởi vì ngày nào tôi cũng chạy vào phòng bếp lén ăn đường, bỏ đường trắng vào bát rồi quậy với nước sôi để làm thành nước đường uống.

Bà ngoại thấy tôi thích ăn đường như vậy nên quyết định làm bánh rán xiên cho tôi mang về thành phố ăn, lớp đường tan chảy bên trong từng miếng bánh khiến đầu lưỡi tôi tê tê, mỗi lần quay đầu lại đều có thể thấy ông bà ngoại vẫn đang đứng phía sau tạm biệt tôi qua cửa kính của chiếc minibus.

Trên quãng đường về nhà, tôi ngồi ăn chiếc bánh rán xiên với rất nhiều đường cát trắng được đặc biệt làm riêng cho tôi, bánh rất ngọt, nước mắt là mặn.

Nghĩ đến đây, tôi lấy bánh đã được rán xong ra đĩa, chờ nó nguội đi. Mùi hương này còn làm tôi nhớ đến lần ăn Tết hồi năm nhất đại học, chỉ có mình tôi và ánh đèn mờ nhạt trong ký túc xá.

Bây giờ cũng đứng dưới ánh đèn, Đường Phong Hành thái dưa chuột phát ra từng tiếng vang khi dao đập vào thớt, bên cạnh là chảo dầu mới vớt bánh ra vẫn còn sôi lăn tăn thành những bọt khí nhỏ.

Ước gì tôi có thể mãi mãi dừng ở khoảnh khắc này.

Anh thái rau, tôi xào rau, cùng nhau đi qua những ngày tháng giản dị với củi gạo dầu muối, đến cả sinh lão bệnh tử tôi cũng chẳng sợ nữa.

Nhưng một ngày đặc biệt như hôm nay làm tôi tỉnh táo lại, tôi không thể sống một cuộc đời bình thường cùng với Đường Phong Hành được.

Tôi cầm một cái bánh rán đã nguội lên cắn một miếng, nước đường như một dòng nước ấm ngọt ngào chảy vào trong miệng tôi, hòa quyện cả với hương thơm của bột mì, trên môi tôi dính đầy nước đường cát.

Đường Phong Hành thái dưa chuột xong thì rửa tay, nhìn tôi vừa làm vừa ăn, đã ăn hết ba cái bánh rồi, anh vừa vươn tay tới đĩa bánh vừa hỏi tôi món gì đây mà tôi lại cứ ăn không ngừng. Anh còn chưa chạm tới bánh thì tôi đã gạt tay anh ra, nói: “Chưa nguội đâu, đợi lát nữa rồi ăn.”

Anh gật đầu, tôi tắt bếp rồi kéo cằm anh xuống: “Anh có thể nếm thử cái này trước.” Tôi dâng lên môi mình, đầu lưỡi nhanh nhẹn thăm dò trong miệng anh, cả môi và lưỡi tôi đều dính đầy nước đường, sền sệt ngọt ngào. Nước đường cũng dính lên môi anh, hai đầu lưỡi quyện chặt vào nhau khó mà tách rời.

Rốt cuộc anh cũng liếm hết nước đường trên môi và khoang miệng tôi rồi thong thả buông tôi ra. Anh sờ sờ môi tôi, tôi cười hỏi: “Ngọt không?”

Anh nếm ngón tay mình, đáp: “Ngọt.”

Tôi cười vui vẻ rồi tiếp tục làm nốt những việc còn dang dở.

Cuối cùng bữa ăn cũng được bày ra bàn, một đĩa cá hấp, một đĩa bánh rán xiên với thật nhiều đường cát, một đĩa rau xào và cơm trắng ngon mềm. Đồ ăn nóng hổi nghi ngút khói, tôi gắp rau vào bát, xé nhỏ chút rau mùi rồi trộn lên ăn cùng với cơm.

Đường Phong Hành không thích ăn rau mùi, thẳng thừng đẩy ra cọng rau tôi đưa đến. Nhưng đĩa cá hấp kia thì tôi làm theo khẩu vị của anh, khi nấu còn thả vào đó bốn quả ớt đỏ nhỏ.

Anh nói anh là người Hồ Nam, tôi nghĩ người Hồ Nam hẳn là ăn cay tốt lắm, còn tôi là người Giang Tây, ở đó hay ăn món có nhiều dầu nhiều muối, mấy năm nay bệnh của tôi nặng hơn nên mới ăn thanh đạm hơn trước nhiều.

Anh hỏi tôi: “Sao hôm nay em lại muốn nấu cơm?”

Tôi ăn mấy miếng cơm, cảm xúc đè nặng trong lòng nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh đáp: “Hôm nay là sinh nhật mẹ em.”

Đũa trên tay Đường Phong Hành khựng lại, đôi mắt anh nhìn tôi ngập đầy sự lo lắng, đến khi tôi gắp thức ăn vào bát anh nói anh ăn đi chứ thì anh mới tiếp tục động đũa.

Không khí hơi trầm lặng, tôi muốn phá vỡ sự yên tĩnh này. Tôi nói cá hấp là món ăn yêu thích của mẹ nhưng những phần thịt ngon mẹ đều dành hết cho tôi và ba, tôi thì lại cố tình nói với mẹ rằng tôi không thích ăn cá, ăn cá sẽ dễ bị mắc xương trong cổ họng. Còn bánh rán xiên là món tủ của bà ngoại tôi, bà cũng rất thích ăn nó, chỉ cần tôi đến chơi thì bà nhất định sẽ làm cho tôi ăn. Cơm trộn với rau xào và rau mùi thanh đạm là kiểu mà ông ngoại tôi hay ăn vào bữa tối, không ăn như vậy thì sẽ ngủ không ngon.

Những người tôi yêu nhất và món tôi thích nhất đều hiện diện ở bàn ăn này, có lẽ dù người không còn nữa nhưng chỉ cần tôi vẫn luôn nhớ rõ là tốt rồi.

Tôi vừa cười vừa nói, nhưng toàn bộ ký ức này chỉ tồn tại trước ngày hết lớp 6, nếu như chưa từng có thì sẽ không biết nó tốt đẹp đến mức nào.

Từng có được rồi lại mất đi tựa như bị rút xương rút gân, một mình tôi cứ thế nhẫn nhịn, cảm xúc bị chôn vùi thật lâu chuyển hóa thành đống bùn nhão hư thối bao bọc quanh căn bệnh rối loạn lưỡng cực chết tiệt này. Tận đến khi tôi được anh phát hiện vào buổi tối hôm đó, nó đã hấp thụ hết sự thối rữa ở bên trong vũng bùn, phát triển thành dây leo quấn chặt cả cơ thể.

Tôi ăn cơm, nước bọt trong khoang miệng quay cuồng, trong mũi đều là nước mũi tắc nghẽn, còn nước mắt thì từng giọt rơi vào trong bát cơm.

Cá là cay, bánh rán là ngọt, rau xào là mặn, dưa trộn rau mùi là chua, nước mắt tôi là đắng.

Ngũ vị trong đời người tập hợp thật đầy đủ trên bàn ăn hôm nay. Đường Phong Hành lau nước mắt cho tôi, tôi ngẩng đầu gắp thức ăn cho mình rồi lại gắp cho anh, nín lại nước mắt nói: “Đồ em gắp anh phải ăn hết đấy, không được để thừa thức ăn đâu.”

Anh cười gật đầu, dịu dàng nói được.

Hết bữa ăn cũng là lúc bánh kem tôi mua được giao đến, tôi để chiếc bánh lành lạnh lên trên bàn, nhờ Đường Phong Hành giúp tôi thắp nến còn mình thì chạy vào phòng ngủ lấy chiếc váy màu xanh nhạt mặc lên người, run run đánh móng tay bằng những lọ sơn vừa mua lúc chiều, dù có bị chờm ra ngoài thì tôi cũng mặc kệ, sau đó vụng về thoa son môi. Tóc tôi lâu lắm rồi không cắt, đã dài đến mức che gần nửa gương mặt, trông cứ như một thành viên trong ban nhạc rock vậy.

Khi tôi mở cửa ra thì ngoài phòng khách chỉ còn ánh sáng từ mấy ngọn nến nhỏ, Đường Phong Hành đứng ở bên trái chiếc bàn là sự ấm áp duy nhất trong căn phòng mờ tối, thế nhưng từng đợt lạnh buốt vẫn đánh thẳng vào người tôi đến mức cơ thể tôi run lên. Đôi mắt Đường Phong Hành vẫn luôn dừng nơi tôi, một giây cũng chưa hề rời đi, anh nắm lấy tay tôi: “A Ninh...”

Tôi kéo tay anh cùng ngồi xuống rồi ôm đầu gối nhìn chăm chú vào ánh nến lay động. Tôi run rẩy nói với nhà kẹo tinh xảo và đống socola trên mặt bánh: “Chu Mỹ Anh, sinh nhật tuổi 30 vui vẻ. Mẹ nói mẹ muốn ăn bánh sinh nhật, con mua cho mẹ rồi đây. Mẹ nói vì đông lạnh nên không mặc váy đẹp để đón sinh nhật được, con thay mẹ mặc. Mẹ nói mùa đông đeo găng tay nên chẳng ai nhìn thấy màu móng cả, con thay mẹ sơn. Mẹ nói mẹ rất thích mua son, con cũng thoa lên luôn này. Mẹ nhìn xem... có phải là rất đẹp không? Chu Mỹ Anh, sinh nhật vui vẻ... sinh nhật vui vẻ...”

Tiếng khóc nức nở hòa cùng với câu nói “Sinh nhật vui vẻ” lặp đi lặp lại.

Mẹ tôi không có sinh nhật, từ trước đến nay đều không có, mẹ nói người lớn thì tổ chức sinh nhật làm gì. Nhưng tôi biết mẹ vẫn luôn mong chờ đến sinh nhật, có bánh kem thật lớn, có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp, có thể làm điệu sơn móng tay. Mẹ tôi còn rất trẻ, 18 tuổi đã kết hôn với ba rồi sinh tôi ra đời, tôi còn nằm trong bụng mẹ cùng hai người tham dự hôn lễ nữa.

Bây giờ tôi 21 tuổi, mẹ vẫn còn trẻ lắm, vẫn dừng lại ở năm tháng tuổi 30 thành thục.

Tôi bóp chặt cánh tay mình, khóc không thành tiếng, cả người run rẩy tưởng như chẳng thể ngồi vững, tôi nhìn ngọn nến sắp cháy hết, nói tiếp: “Mẹ không ở đây, con thay mẹ... ước một điều ước, kiếp sau sẽ không thế này nữa... Nghe lời, nghe lời như vậy có ích lợi gì đâu... Muốn làm cái gì thì làm cái đó, con chỉ mong rằng mẹ sẽ được tự do.”

Đau thương trong lòng dồn ứ lại, chìm nổi giữa biển khơi rộng lớn, nỗi sợ hóa thành tiếng vang đập ầm ầm bên tai như muốn xé toạc não tôi thành hai nửa. Tôi bịt tai mình lại, nước mắt nước mũi giăng đầy mặt, khóc thảm đến mức sắp ngất đi.

Ngọn nến cháy hết, Đường Phong Hành ôm thật chặt tôi vào trong lồng ngực anh, siết lấy eo, ghìm lại bờ vai, váy lụa cũng bị anh ôm đến dúm dó. Anh nói bên tai tôi: “Anh ở đây, Trần Thư Ninh, anh ở đây mà, em đừng sợ.”

Cả người tôi rét lạnh, tôi nhìn lên bức tường qua bả vai của Đường Phong Hành, bức tường trống trơn bỗng xuất hiện vô số bông hoa bách hợp màu đỏ tươi, tôi thấy mái tóc xoăn dài như rong biển và đôi mắt mở lớn vô hồn của Chu Mỹ Anh, từng giọt từng giọt máu theo đầu ngón tay rơi xuống nền nhà thành một vũng máu nhỏ. Tôi thấy mẹ đi tới đây, mẹ tóm được cổ tay của tôi muốn kéo tôi cùng đi.

Tôi ôm chặt lấy cổ Đường Phong Hành, hoảng sợ thét chói tai: “Con không đi, mẹ! Có người yêu con! Con xin mẹ, có người yêu con mà, mẹ đi đi, đừng đến tìm con nữa! Con trai mẹ rất tốt, thật sự... sống rất tốt... Anh ấy tên là Đường Phong Hành, anh ấy rất yêu con, anh ấy thực sự vô cùng yêu con. Con cầu xin người... Mẹ ơi, mẹ chúc phúc cho con đi, đừng quấn lấy con nữa, con chỉ muốn sống thôi mà!”

Đường Phong Hành giữ đầu tôi ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh, vươn tay vén lớp tóc mái ướt nhẹp mồ hôi trước trán tôi sang một bên, ôm lấy mặt tôi nói: “Trần Thư Ninh, không có ai ở đó hết. Nhìn anh, em nhìn anh này, nhìn vào mắt anh, đừng sợ, không ai có thể mang em đi, em vẫn luôn được anh ôm trong ngực.”

“Đừng nhìn sau lưng anh nữa, chỉ nhìn vào anh thôi, được không? Sau này đôi mắt em chỉ luôn nhìn anh thôi được không, Trần Thư Ninh?”

Tôi há miệng hổn hển thở, trái tim đau đớn vô cùng, nức nở lắp bắp từng từ: “Đường Phong Hành, anh phải... Phải ôm em nhiều một chút, hôn em nhiều một chút, nhiều hơn nữa... Nói anh thích em, anh yêu em. Như vậy thì mỗi lần em đều sẽ nghĩ... sống lâu thêm một giây, lâu thêm một phút, lâu thêm một giờ, lâu thêm một năm, sống đến khi cỏ khô hoa tàn, sống đến khi chúng mình đầu bạc.”

“Sẽ, Trần Thư Ninh, chúng ta sẽ như vậy. Anh yêu em, anh yêu em, vẫn sẽ luôn yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.