[Đường Phong Hành]
Trần Thư Ninh nhắm nghiền mắt nằm trên xe cứu thương, nhân viên y tế nhanh chóng làm kiểm tra cho em. Khi nghe họ hỏi “Cậu có nghe thấy tôi nói gì không? Nghe được thì trả lời nhé?” thì tôi lại nhớ tới đêm mùa đông ngày đó, quần áo em ướt đẫm, cơ thể em lạnh băng. Hai tay tôi run rẩy không thể bình tĩnh được, Thư Ninh yếu ớt cố nắm lấy cổ tay của tôi: “Đau... đau... đau quá...”
“Anh biết, A Ninh, anh biết. Chúng mình đến bệnh viện khám.” Nước mắt rơi xuống trong vô thức, dòng nước mắt cứ chảy xuôi trên má tôi, tôi chỉ muốn hỏi rốt cuộc có ai không, có ai có thể giúp em ấy không còn bị đau nữa, lòng tôi cũng thấy đau đớn quá.
“Có ý thức, tình hình không quá nghiêm trọng. Nôn ra khá nhiều máu, cậu nói cậu ấy bị xe đụng đúng không, chỉ nhìn qua vết thương thế này thì không thể chẩn đoán tổn thương bên trong được, phải đến bệnh viện để chụp CT toàn thân.”
Sau đó nhân viên y tế còn nói rất nhiều từ chuyên môn nữa, họ an ủi tôi rằng lâu như vậy mới xuất hiện phản ứng thì vấn đề hẳn là sẽ không lớn, thế nhưng mỗi từ “nhưng” lại như một cái tát tát vào mặt tôi, tựa như hết thảy đều chưa thể chắc chắn được.
Một lần nữa tôi lại ngồi chờ đợi ở hành lang bệnh viện, ánh đèn chói mắt cắt phăng mọi sự kiên nhẫn của tôi, nó giống như một cây kim nhọn đâm thủng bong bóng bình tĩnh mà tôi dùng để ngụy trang cho bản thân mình. Tôi che lại đôi mắt, miệng lẩm bẩm mãi những lời mà chỉ có mình tôi nghe thấy: “Trần Thư Ninh, tại sao anh lại yêu em như vậy chứ? Tại sao chứ? Tại sao em không thể ở lại bên cạnh anh?” Giọng tôi giống như tiếng kim loại đang ma sát ở sâu cuống họng vậy.
Tôi đang hỏi ai? Tôi có thể hỏi ai được đây?
Đầu óc căng thẳng cả đêm, tôi ngủ thiếp đi trên băng ghế một lát, trên mặt vẫn dính nước mắt còn quần áo thì cũng chẳng thoát khỏi nước mưa. Đã có kết quả chụp CT, xương sống mũi của Thư Ninh bị đụng bầm, hơn nữa còn ngã đập đầu xuống mặt đường nên bị chấn động não, còn dạ dày thì bị xuất huyết trong rồi đọng lại nên khi nôn mới có máu. Tôi siết chặt tấm phim nghe bác sĩ nhẹ nhàng nói ra từng câu một, đến tận khi ông nói: “Không có chuyện gì đâu, cũng không hẳn là nôn ra máu mà chỉ là cơ thể cậu ấy cần thải phần máu đọng ra thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ ổn. Chấn động não thì chắc một hai ngày tới sẽ thấy choáng váng đau đầu, chú ý cẩn thận một chút là được.”
Dây thần kinh trong đầu rốt cuộc cũng thả lỏng khi nghe những lời này, tôi không khỏi mềm nhũn cả chân. Chẳng ngờ sẽ có ngày tôi cảm thấy may mắn vì Thư Ninh thường xuyên bị chóng mặt đau đầu, mấy từ này hay treo bên miệng đến mức đã trở thành thói quen rồi, qua mấy ngày thì sẽ không có chuyện gì nữa. Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, chỉ trong một đêm mà râu đã hiện rõ quanh miệng, vành mắt vẫn còn hơi đỏ lên. Trần Thư Ninh bị đau đầu đến tỉnh nhưng không mở mắt nổi, mỗi lần cố mở mắt thì lại thấy choáng váng. Em sờ loạn rồi tóm được tay tôi, ôm lấy mu bàn tay: “Không sao đâu, em không làm sao mà, anh... hôn hôn em thì em sẽ không đau nữa.”
Tôi lau đi khóe mắt lại ẩm ướt, ổn định lại giọng điệu của mình rồi giả vờ như không có việc gì: “Em gạt anh, đừng nghĩ sẽ trốn được.”
“Đường Phong Hành...”
“Không nói nữa.” Tôi tỏ vẻ tức giận không dung túng cho bất cứ yêu cầu nào của em.
“Đường Phong Hành, em đau... Anh hôn em chút xíu thôi được không?” Ngón tay của Thư Ninh kéo kéo ngón tay tôi, từng chữ phát ra từ cổ họng khô khốc.
Lời này không phải là tán tỉnh mờ ám giữa tình nhân cũng không mang sự nhõng nhẽo thân mật nào, nó giống như câu nói mà em không dám nói ra từ ngày còn thơ bé, thật cẩn thận vì sợ hãi bản thân bị vứt bỏ, rón rén nói ra những lời này.
Tôi nắm tay rồi đỡ lấy đầu em, tay còn lại thì giơ lên kéo mành che quanh giường kín lại, khom lưng nhẹ nhàng hôn lên môi em, liếm qua vết rách nhỏ trên môi, vị rỉ sắt của máu vương lên đầu lưỡi tôi, nước mắt lại chảy xuống xuôi theo đường xương hàm.
Tôi vội vàng lau đi nhưng nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn, bả vai không kìm được bắt đầu run lên theo từng tiếng thút thít. Ngón tay cái vuốt qua mắt em, lướt qua miệng vết thương giờ hiện rõ trên trán. Tôi vô thức làm sâu thêm nụ hôn giống như muốn ăn cả người em vào bụng, miêu tả dáng hình đôi môi em hết lần này đến lần khác, sợ em đang nằm trong ngực mình lại đột nhiên biến mất. Thư Ninh yếu ớt vươn tay cọ qua khóe mắt tôi, dùng băng vải trên tay giúp tôi lau đi dòng nước mắt.
Em dựa vào vai tôi, thầm thì: “Cảm ơn anh, Đường Phong Hành, cảm ơn anh đã yêu em như vậy.”
“Em nghĩ hiện tại em đã thực sự đủ tư cách nói câu “Em yêu anh” rồi.”
“Em yêu anh, Đường Phong Hành. Cầu xin anh cho em thêm một lần nữa, cho em thêm một cơ hội để biện hộ cho chính mình, để em chứng minh cho anh thấy em có thể vượt qua thế tục, vượt qua sinh tử, anh chính là bên A trong bản cam kết vĩnh viễn không tự sát của em.”
“Sau cơn mưa ngày mai nhất định trời sẽ nắng.”
Tôi không tiếp tục nụ hôn nữa mà ôm chặt lấy em, Trần Thư Ninh, tại sao em luôn khiến người khác đau lòng như thế chứ, tại sao lại không có ai yêu thương em cho được?
Thư Ninh lại thiếp đi trong lồng ngực tôi, dường như em đã tiêu tốn hết sức lực mà mình có. Tôi đứng lên rồi chỉnh lại dáng ngủ cho em, lấy điện thoại chụp vài tấm em ngủ, nhìn ảnh chụp rồi lại nhìn Thư Ninh đang nằm ngủ trước mắt, tôi nhận ra lúc này bản thân không thể nhìn thẳng vào em, vừa nhìn là sẽ cảm thấy đau đớn đến mức lại muốn khóc. Tôi quyết định ra ngoài đi dạo, đi qua cầu đi bộ đến cửa hàng hoa mà em đang làm việc, cả đèn bên trong tiệm và đèn LED biển hiệu đều không bật. Tôi đứng trước cửa tiệm, nhìn vào trong có thể thấy được bàn và ghế dựa, bình thường Trần Thư Ninh sẽ ngồi ở đó làm việc nhỉ?
Tôi về nhà tắm rửa, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít. Sau đó lại chạy qua văn phòng một chuyến, mới đầu là do bọn Lý Cảnh Nguyên kéo tôi tới đây cùng thực tập, chúng tôi cũng vừa được chuyển thành nhân viên chính thức. Tôi ngồi đọc những vụ án mình được tiếp nhận, đọc một hồi hai mắt đã cảm thấy đau nhức, đều là mấy vụ án tranh chấp dân sự, giải quyết thì không khó nhưng lại khó có thể nhờ chúng mà thành danh trong giới luật sư.
Vừa qua giữa trưa thì bệnh viện đã gọi điện thoại tới: “Ở đây có cậu Trần đang tìm cậu, tinh thần cậu ấy có vẻ không tốt lắm.”
Đang ăn dở cơm trưa nhưng tôi vẫn gọi xe chạy đến viện. Trong phòng bệnh Trần Thư Ninh vẫn đang nằm trên giường, trông không giống như là sẽ tỉnh dậy sớm. Tôi đang mặc trên người một bộ vest màu đen, hình như em ấy rất thích bộ vest này, tiếc là hôm nay tôi mặc thì em lại không nhìn thấy được. Y tá chăm sóc em đưa cho tôi một tờ giấy: “Cậu ấy tỉnh lại thì ầm ĩ một lúc, chắc là do chứng bệnh rối loạn tâm thần. Sau khi tự lấy thuốc uống thì hỏi tôi mượn giấy và bút, nói là phải viết gì đó để lát nữa đưa cho một người mặc vest.”
Một tờ giấy nhăn nhúm được đưa vào tay tôi, là “Bản cam kết không tự sát” giấy trắng mực đen, chữ viết hơi ẩu, một vài từ tôi không thể đọc được, ở cột bên B đã ghi tên Trần Thư Ninh còn cột bên A để dành lại cho tôi. Tờ giấy bị nước mắt tôi làm ướt, tôi trịnh trọng ghi tên mình lên đó tựa như trước mặt tôi là giấy đăng ký kết hôn vậy – hôm nay Đường Phong Hành và Trần Thư Ninh tân hôn hạnh phúc, sống đến bạc đầu, vĩnh viễn không chia lìa.
Tôi cầm tay em, ánh nắng xán lạn xuyên qua cửa kính chiếu rọi khắp căn phòng, tôi hôn lên trán em: “Em giao những ngày đông cho anh, em giao cả đời mình cho anh, anh muốn sưởi ấm em đi qua suốt đông dài, đi qua cả một đời.”
“Em nói rất đúng, sau cơn mưa hôm nay trời đã nắng lên rồi.”