Chợt nghĩ đến một chuyện, trong nháy mắt Lăng Hạ dường như nhảy lên, xấu hổ đập vào trán một cái——vừa rồi đột nhiên gặp nguy hiểm, hắn đã quên mất Truyền Tống Phù giấu trong túi!
Truyền Tống Phù của ba người đều ở trong túi Lăng Hạ, thật ra chỉ cần nhanh chóng xé nát Truyền Tống Phù, sẽ nhanh chóng trở lại điểm xuất phát! Hơn nữa bọn họ cũng có thể tố cáo với người phụ trách Phái Thiếu Dương, dù sao Thượng Nhan này phạm quy tiến vào, dù hắn là khách quý
Phái Thiếu Dương mời tới, tin rằng Phái Thiếu Dương cũng sẽ không vì hắn mà phá quy tắc bổn phái. . . . . .
Lăng Hạ dùng sức siết chặt mấy lá bùa, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, trong lòng chớp mắt bay lên cảm giác bứt rứt nồng đậm dường như đánh ngã hắn.
Nếu không Thượng Nhan cũng sẽ không chết trong tay Ngự Chi Tuyệt! Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảm giác khi chạm vào thi thể kia toàn thân hắn liền phát rét. . . . . .
“Dù như ngươi nghĩ, vừa rồi chúng ta cũng không còn cơ hội dùng, hơn nữa ta và tiểu Hổ đều không biết cách dùng nó rời đi!”
Lăng Hạ ngạc nhiên xoay người, lúc này mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt không biết ngồi dậy lúc nào, đôi mắt đen nhánh sáng ngời ánh lên ánh lửa, không chớp mắt nhìn mình.
Ngự Chi Tuyệt rũ mắt, nhìn lòng bàn tay quấn vải bông, lòng bàn tay như cũ truyền đến từng trận nhoi nhói.
Nó nhẹ giọng nói: “Đây không phải là lỗi của ngươi, hơn nữa dù bây giờ chúng ta tránh được, sau này người kia vẫn sẽ đến tìm phiền phức.”
Nó không nói ra khỏi miệng, đều bởi vì ta quá yếu!
Cảm giác giết người mặc dù làm người ta chán ghét ghê tởm, nhưng mà. . . . . . Tròng mắt nó thoáng qua một tia sáng lạnh.
Sắc mặt Ngự Chi Tuyệt có chút tái nhợt như cũ, nhưng giọng nói đã khôi phục bình tĩnh. Bởi vì đầu tóc rũ xuống hơn phân nửa gương mặt nên Lăng Hạ không thể thấy rõ ràng vẻ mặt của nó. Hắn có chút kinh dị, Ngự Chi Tuyệt sao có thể lập tức xác định hắn đang nghĩ cái gì?
Nhưng mà, bởi vì mấy câu nói đó của nó, tảng đá nặng trĩu trong lòng Lăng Hạ cũng nhẹ đi nhiều. Đúng vậy, dù sao bây giờ không phải lúc truy cứu tới cùng là trách nhiệm của ai, quy tắc trò chơi ở thế giới này chính là như thế. . . . . .
Đây là thế giới hoàn toàn khác thiên triều. . . . . .
Lăng Hạ hít sâu bình tĩnh, mặc quần áo hông khô vào, đi tới dịu dàng hỏi: “Tay đệ còn đau không?”
Ngự Chi Tuyệt chỉ cúi đầu nói: “Không đau. . . . . . Chỉ là rất lạnh.” Nó nói xong hình như hơi rùng mình, thân thể gầy yếu trong bóng tối co ro giống như động vật nhỏ bị thương.
Không phải là chảy máu quá nhiều chứ? Lăng Hạ đưa tay sờ trán của nó, may mà không phát sốt, nhưng nhiệt độ rõ ràng thấp hơn lòng bàn tay mình rất nhiều. Lăng Hạ hơi chần chờ, thử thăm dò ôm nó vào trong lòng mình, cẩn thận lưu ý phát hiện Ngự Chi Tuyệt không kháng cự, liền ôm chặt chút.
Ngự Chi Tuyệt không nhúc nhích núp trong ngực hắn, một lát sau đột nhiên nhỏ giọng nói: “Người ngươi rất ấm áp.”
Lăng Hạ nở nụ cười, mang theo vài phần vụng về dùng ngón tay sửa sang lại tóc dài xốc xếch của Ngự Chi Tuyệt một chút. Vừa rồi hắn hong quần áo nửa ngày, trên người dĩ nhiên là nóng.
Ngự Chi Tuyệt khép hờ mắt không nhúc nhích, lông mi thật dài đổ bóng trên mặt nhu hòa, vẻ mặt mang theo mấy phần hưởng thụ.
(Ầy, hai anh dễ thương quá ~ Yêu ghê :x :x :x)
Lăng Hạ đột nhiên nhớ tới hai con mèo nhỏ hắn nuôi lúc còn bé. Một con rất hoạt bát đáng yêu, nhìn thấy hắn liền nhào tới lăn lộn chà chà, một con khác lại mặc kệ hắn trêu chọc thế nào cũng chỉ dựa vào tường hờ hững với hắn. Có một lần quào trầy tay hắn, con mèo nhỏ đó kinh sợ núp ở chỗ không cao trong tủ treo quần áo, chỉ là, lúc hắn làm chuyện khác nó vẫn len lén dùng ánh mắt hơi uất ức rình coi động tác của hắn, cuối cùng từ bên trên nhào vào ngực hắn bấu chặt lấy quần áo hắn không buông ra. . . . . .
Trong lòng hắn thích con mèo nhỏ đối xử lạnh nhạt với mình hơn.
Ngự Chi Tuyệt mang đến cho hắn cảm giác giống như con mèo nhỏ kia, mặc dù bình thường luôn mang dáng vẻ thần khí đặc biệt kiêu ngạo, nhưng thỉnh thoảng sẽ dịu ngoan như vậy nằm trong ngực hắn ngoan ngoãn để hắn vuốt lông. . . . . . Bộ dạng bị kinh sợ cũng thật làm cho người ta thương tiếc. . . . . .
Tống Tiểu Hổ đột nhiên khẽ hừ một tiếng, hình như muốn tỉnh. Ngự Chi Tuyệt lập tức nhảy ra xa khỏi lồng ngực Lăng Hạ, dưới ánh lửa chiếu rọi giống như hơi đỏ mặt, Lăng Hạ không khỏi có mấy phần buồn cười.
Dù sao Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ là đồng bạn, để bằng hữu mình nhìn thấy một mặt trẻ con của mình, sẽ ngại ngùng biết chừng nào?
Tống Tiểu Hổ mê mẩn mịt mờ mở mắt, chợt ngồi dậy nhìn một vòng mới hỏi: “Lăng đại ca, tại sao đệ lại ở chỗ này? Ác nhân đó đâu?”
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng đứng lên: “Đều do ngươi làm trễ nãi thời gian, còn không mau đứng lên? Không còn nhiều thời gian!”
Nó nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài, Lăng Hạ nhanh chóng đi tới hỏi: “Tiểu Hổ, đệ cảm thấy thế nào?”
Tống Tiểu Hổ mờ mịt lắc đầu một cái: “Đệ không sao.”
Lăng Hạ hàm hàm hồ hồ nói cho Tống Tiểu Hổ chuyện lúc trước, đặc biệt nhấn mạnh nó ngàn vạn lần không được nói cho người khác, nếu không tính mạng ba người liền khó bảo toàn. Tống Tiểu Hổ có lúc nhanh mồm nhanh miệng, rất dễ chuốc họa.
Tống Tiểu Hổ sững sờ, nhưng rất nhanh gật đầu một cái, trịnh trọng nói: “Đệ hiểu rõ!”
Lăng Hạ thở phào nhẹ nhõm, may mà Tống Tiểu Hổ không phải cái loại Vệ Đạo Sĩ cố chấp cứng nhắc, bị người lấn lên đầu cũng không chống cự, rất thông suốt.
Mưa gió tới nhanh đi cũng nhanh, bên ngoài đã ngừng mưa, nhưng bùn lầy trên đường lại càng khó đi hơn, cộng thêm vô số roi mây cùng đá cỏ dại, không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Ba người đi dọc theo suối, chỉ là, càng cẩn thận hơn trước kia. Rốt cuộc Tống Tiểu Hổ cũng phát huy thể chất dã ngoại, rất nhanh phát hiện một lùm sáu gốc cây kim tinh thảo. Sau đó Ngự Chi Tuyệt lại tìm được hai khối đá năng lượng hệ nước cấp ba trong khe suối, coi như hoàn thành vượt mức mục tiêu nhiệm vụ.
Lăng Hạ thở ra một hơi, cẩn thận phân linh thảo cùng đá năng lượng ra giấu ở nơi không thấy được trên thân ba người ——mấy trăm người dự thi chưa chắc ai cũng may mắn như nhân vật chính cùng nhân vật phản diện, rất có thể có người muốn không bỏ công mà thu hoạch canh giữ ở gần lối ra tùy thời cướp lấy!
Như vậy mặc dù làm người ta khinh thường, nhưng ở thế giới này, môn phái tỉ thí hoàn toàn cho phép, có thể vượt qua kiểm tra hay không hoàn toàn nhờ vào bản lãnh.
Kế tiếp chính là không ngừng lên đường, đồng thời cũng cẩn thận lưu ý ma thú nguy hiểm cùng những thí sinh khác. Năng lực cảm giác nguy hiểm của Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ đặc biệt mạnh, ba người đi trên đường gặp qua ma thú nguy hiểm đang công kích người dự thi khác, cũng thấy qua người dự thi tự giết lẫn nhau, cuối cùng vượt qua mọi nguy hiểm đi dọc theo rừng Vạn Thú một canh giờ.
Tống Tiểu Hổ ở trên tàng cây đã nhìn thấy phòng kiến tạo nghỉ ngơi ở nơi xa chỗ cửa ra, nhất thời vui vẻ không thôi. Bọn họ một đường gặp kinh hiểm khắp nơi, chỉ hái chút trái cây không độc trên đường lót bụng, đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
“Đến đây càng không thể khinh thường!” Lăng Hạ nhỏ giọng nói, hắn nhớ trong truyện dường như có nói ở cửa ra hai đứa trẻ sẽ gặp một chút phiền phức.
Tống Tiểu Hổ nhanh nhẹn tuột xuống cây, chỉ là lúc nó còn ở giữa không trung, một cơn gió mạnh từ sau lưng đâm thẳng tới lưng nó!
“Tiểu Hổ!” Lăng Hạ cả kinh, một cây trượng xích sắt dài linh hoạt quét tới, đánh vào hông Tống Tiểu Hổ. Xích sắt này mặc dù thế tới hung mãnh, nhưng kỷ xảo còn kém xa Thủy Vũ.
Tống Tiểu Hổ phản ứng nhanh nhẹn rất nhanh tránh được, nhưng phần lưng vẫn bị quét, nó lăn lộn trên đất, rất nhanh nhảy dựng lên làm ra tư thế phòng bị.
Lăng Hạ chỉ lo nhìn Tống Tiểu Hổ bên kia, đột nhiên nghe thấy có tiếng gió sau tai, trong lòng nhất thời kinh hãi, phía sau còn có người!
Ngự Chi Tuyệt cầm tay hắn nhảy ra mấy bước, một chiếc xiềng xích đã rơi vào chỗ hắn mới đứng vừa rồi, đánh đá vỡ vụn văng khắp nơi.
“Người nào? Sao lại đánh lén?” Ngự Chi Tuyệt cười lạnh nói, vừa rồi dưới tình thế cấp bách tay phải nó dùng sức, lòng bàn tay bị thương lại bắt đầu chảy máu, đau rát.
Phía sau cây phát ra mấy tiếng chê cười, hai tráng hán ăn mặc tương tự một trước một sau vừa hay ngăn bọn họ ở giữa.
Hai người này đều lưng hùm vai gấu, diện mạo cũng đặc biệt tương tự, làn da ngăm đen mặt mọc đầy râu, cánh tay trần nổi lên khối khối bắp thịt tựa như tảng đá, cánh tay còn lớn hơn bắp đùi Lăng Hạ một vòng.
Một tráng hán úng thanh úng khí mở miệng: “Này, thằng nhóc, các ngươi tìm được cái gì, tất cả lấy ra đây để tránh chịu khổ!”
Tống Tiểu Hổ bực tức nói: “Chúng ta tân tân khổ khổ mới tìm được, sao phải cho ngươi?”
“. . . . . .” Đây không phải trực tiếp thừa nhận mình tìm được đá năng lượng cùng linh thảo sao? Lăng Hạ nhìn bàn tay ướt máu của Ngự Chi Tuyệt một chút, tròng mắt tối ám.
Trong truyện hai đứa bé dĩ nhiên là hóa hiểm thành lành, nhưng bây giờ Ngự Chi Tuyệt bị thương, lại tăng thêm hắn một con pháo thí, không biết lại xảy ra biến cố gì, biện pháp tốt nhất vẫn là có thể tránh nên tránh.
Lập tức Lăng Hạ lấy hai gốc cây kinh tinh thảo trong túi áo ra chậm rãi để xuống đất, hắn lôi kéo Ngự Chi Tuyệt lui ra sau hai bước, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người kia nói: “Hai gốc cây cũng đủ cho các ngươi qua cửa, các ngươi có thể cầm đi, nhưng đừng khinh người quá đáng, cho dù lưới rách cá chết ta cũng sẽ hủy diệt các ngươi, tất cả đừng hòng qua cửa!”
Một người đàn ông cười ha ha: “Không nhìn ra thằng nhóc này có ý tứ, vậy liền tha cho các ngươi đi.”
Lăng Hạ thở ra một hơi, hắn chỉ sợ Ngự Chi Tuyệt xù lông, nhanh chóng an ủi vỗ vỗ cánh tay Ngự Chi Tuyệt, sau đó vẫy Tống Tiểu Hổ lại đây. Trên mặt Tống Tiểu Hổ vẫn còn vẻ tức giận, những cũng không nói gì nữa, Lăng Hạ để hai người bọn họ lui ra sau, hắn ngăn trước mặt, cho đến khúc ngoặt mới lôi kéo hai đứa bé chạy.
Tống Tiểu Hổ buồn buồn nói: “Lăng đại ca, đồ chúng ta tìm được, sao phải cho bọn hắn?”
Lăng Hạ kiên nhẫn nói: “Dù sao chúng ta vẫn còn, bây giờ sắp đến cửa ra, những phiền hà này có thể tránh liền tránh.”
Hắn nhìn Ngự Chi Tuyệt, nếu bình thường nó chắc chắn sẽ nổi giận hơn Tống Tiểu Hổ, thế nhưng lần này nó lại trầm mặc, giống như ngầm cho phép hành động của mình. Hắn mờ mờ ảo ảo cảm thấy Ngự Chi Tuyệt có chỗ nào đó không giống, nhưng nói không ra.
Chỉ là, dù sao mới vừa trải qua chuyện kích thích như vậy, có lẽ tâm Ngự Chi Tuyệt còn treo lơ lửng chưa khôi phục. . . . . .