Thân thể nho nhỏ của Ngự Chi Tuyệt so sánh với vóc dáng của tráng hán như trâu như nghé kia càng thêm đối lập rõ ràng. Không chỉ trong lòng Lăng Hạ thấy vậy, Thủy Vũ ngồi ở chỗ khách quý cũng nắm chặt roi, bĩu môi la ầm lên: “Rõ ràng không công bằng! Nếu làm Chi Tuyệt bị thương thì sao?”
Từ khi nghe đệ tử chủ trì thông báo tên tuổi Ngự Chi Tuyệt, trong lòng nàng không biết thầm lặp lại mấy lần, lúc này há mồm không khỏi kêu thân thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, nhưng trong nội tâm lại ngọt ngào. Mạc Đãi nhìn bộ dáng này của nàng, đầu phát đau, ngược lại sinh ra mấy phần tò mò với Ngự Chi Tuyệt, cũng đặt lực chú ý lên người Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt đưa tay trước ngực, làm tư thế phòng ngự, nó lạnh lùng nói với tráng hán kia: “Bắt đầu đi.”
Tráng hán kia cười ha hả, vung tay, xích sắt nặng nề như rắn đánh về phía Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt phản ứng hết sức nhanh chóng, ngẹo đầu tránh thoát, tung người nhảy lên xích sắt, lúc tráng hán chưa kịp thu xích sắt liền trực tiếp vọt tới trước mặt tráng hán kia, thừa dịp đá một cước trúng cằm y!
Trong lòng Lăng Hạ kích động, hắn có chút hiểu tại sao Ngự Chi Tuyệt đào hoa hơn nhân vật chính rồi! Khuôn mặt đẹp cũng là ưu thế phải không?
Mặc dù Ngự Chi Tuyệt chưa luyện qua Thể Tu chuyên nghiệp, nhưng động tác của nó vốn ưu nhã, khẽ lên khẽ xuống hết sức đẹp mắt, lúc bay lên vài sợi tóc phất qua gò má tuấn tú, khẽ che kín hai mắt đen láy sáng ngời như sao, mặc dù còn bé đã lộ nét đẹp.
Phản kích hết sức đẹp mắt, Thủy Vũ không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng dù sao lực Ngự Chi Tuyệt còn yếu, cơ thể tráng hán kia chỉ hơi lung lay. Bị Ngự Chi Tuyệt đứa con nít như vậy đá trúng mặt trước mắt bao người làm y thẹn quá hóa giận, tay trái vung lên đánh vào bắp chân Ngự Chi Tuyệt. Thế tới của y hết sức dũng mãnh, uy vũ sinh phong, có thể đoán được, nếu như bị đánh trúng, xương đùi Ngự Chi Tuyệt nhất định sẽ bị bẻ gảy!
Ngự Chi Tuyệt nghiêng người vững vàng rơi xuống, cách nơi xích sắt rơi xuống nửa bước, khó khăn lắm mới tránh được công kích của đối phương. Vừa rồi đá trúng cằm đối phương, nó cảm giác mình như đá lên hòn đá sắt thép, mủi chân đều đau, trong lòng nhất thời hiểu chỉ dựa vào thể thuật không đủ để chiến thắng đối thủ. Nó nhảy xuống cách xa xích sắt hơn một trượng, tỉnh táo suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì.
Tráng hán kia nổi giận đùng đùng thu xích sắt trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt quát mắng: “Tên tiểu tử này giở trò lừa bịp!”
Đối phương càng không bình tĩnh lại càng có lợi, Ngự Chi Tuyệt làm như không thấy, cố ý nhướng cao đuôi mắt đẹp, cằm khẽ nhếch, làm ra tư thái khiêu khích ngạo mạn.
Tráng hán kia quả nhiên càng thêm tức giận, nghĩ công kích từ xa thì Ngự Chi Tuyệt sẽ tránh được, liền thẳng tắp xông tới muốn bắt lấy Ngự Chi Tuyệt.
Mặc dù sức lực Ngự Chi Tuyệt xa xa không sánh bằng, cũng hết sức nhanh chóng né tránh, thân thể chợt lóe tránh thoát, tráng hán kia lại đánh hụt. Cứ thế, mặc dù tráng hán kia vẫn không đụng tới được vạt áo của Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt cũng không làm gì được y, chỉ là nó bay lên đá trúng tráng hán kia mấy lần.
Tráng hán kia bị Ngự Chi Tuyệt đá trúng mấy cái, càng nổi trận lôi đình, dù sao thi đấu cũng không hạn chế vũ khí cùng phương thức, y dùng xích sắt đánh loạn, nơi bị xích sắt đánh trúng đá vỡ vụn bay tán loạn, đệ tử phụ trách chủ trì cũng không thể không né tránh.
Lăng Hạ lo lắng đồng thời cũng không khỏi khinh bỉ, đấu với đứa bé nhỏ như vậy cũng kích động tức sùi bọt mép như thế sao? Nếu thắng đoán chừng cũng không được những tiền bối Phái Thiếu Dương thích? Sàn nhà đều làm từ đá năng lượng hệ nước xa hoa điêu khắc tỉ mỉ, bị tên thô lỗ kia phá hư, không thấy sắc mặc mấy lão già ngồi kia thay đổi sao? . . . . . .
Khi hắn oán thầm, trận thế đã xuất hiện biến cố, ngay cả khi Ngự Chi Tuyệt trốn thật mau, những viên đá vụn sắc bén như đao kia chỗ nào cũng có, né tránh không kịp, rốt cuộc nó bị một khối đá nhọn đánh trúng chân, lảo đảo một cái nhất thời bị tráng hán kia bắt được dùng hai tay nâng lên không trung! Lăng Hạ nhất thời khẩn trương, sắc mặt cũng thay đổi.
“Con thỏ nhỏ chết tiệc này, chạy mau thật!” Tráng hán kia mệt thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nắm tay thành quyền, một nện lên bụng Ngự Chi Tuyệt.
Lần này không chút lưu tình, thân thể Ngự Chi Tuyệt lắc lư một cái, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
“A Tuyệt!” Lăng Hạ cả kinh nắm chặt nắm đấm, hận không thể lập tức lên đài đá bay tráng hán kia vào hệ ngân hà! Mẹ nó! Có thể xuống tay với đứa bé đáng yêu như thế sao!
Bên kia Thủy Vũ cũng trợn to hai mắt kinh hoàng đứng lên: “Chi Tuyệt!” Roi trên tay nàng vung lên, muốn ra tay.
Mạc Đãi vội vàng lanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, cả kinh xoa mồ hôi lạnh trên đầu: “Tiểu sư muội chớ hồ đồ, để sau, đang tỉ thí làm sao muội có thể lên quấy rối? Cẩn thận hắn giận muội!”
Thủy Vũ do dự dừng tay, giẫm chân tức giận nói: “Dám bắt nạt Chi Tuyệt như vậy, đợi lát nữa ta muốn băm vằm y vạn lần!”
Trên đài, mặc dù tráng hán kia không biết phía dưới có vài đôi mắt nhìn mình lom lom nhưng lưng cũng lạnh run. Bây giờ chỉ cần y ném Ngự Chi Tuyệt ra khỏi đài liền thắng, thế nhưng y lại hết sức không cam lòng, lại tát một cái lên mặt Ngự Chi Tuyệt, nhất thời da thịt trắng như tuyết bị tím bầm một mảnh, nửa bên mặt Ngự Chi Tuyệt cũng sưng lên.
“Tiểu tử, bây giờ sao không ra oai nữa?” Tráng hán kia giơ Ngự Chi Tuyệt lên trước mắt mình, mang theo vài phần hài lòng nhìn vẻ mặt nó.
Ngự Chi Tuyệt chỉ lạnh lùng liếc y một cái, mùi tanh bọt máu tràn ra khóe miệng. Nó chán ghét vị tanh nồng này, hết sức hết sức chán ghét. . . . . . Mùi vị này rõ ràng nói cho nó biết, bây giờ mình vô dụng đến cỡ nào, yếu ớt đến cỡ nào!
Nó hoảng hốt nghe giọng nói lo âu quen thuộc kêu tên mình, khóe mắt thoáng nhìn, nhất thời thấy một đôi mắt đen nhánh, cặp mắt kia chỉ chăm chú nhìn mình, tràn đầy thương tiếc cùng không đành lòng. . . . . .
Bên trong thân thể giống như có một loại lực không rõ, từ từ thoát khỏi khống chế. . . . . .
Tráng hán kia ở khoảng cách gần nhìn thấy loại ánh mắt lạnh bất thường này nhất thời run lên, phản xạ có điều kiện giơ cao Ngự Chi Tuyệt quá đỉnh đầu, muốn ném nó xuống!
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi nhắm mắt lại, không trung có cái gì đó nhu hòa lạnh lẽo, vô số hạt không thể nhìn thấy hội tụ vào thân thể nó —— giống như lần trước ở trong nước vậy, cảm giác mạnh mẽ khá hơn rồi!
Phong Thúc Minh một mực yên lặng chú ý nơi này, lúc này khẽ vuốt cằm, tư chất đứa nhỏ này đích xác là vạn người có một, nhỏ vậy mà đã cảm nhận được năng lượng hệ nước, hơn nữa tốc độ hội tụ lực tinh thần cũng trăm năm khó gặp! Rất nhiều người trong cơ thể cũng có nguyên tố hệ nước, nhưng nhỏ như thế không thể tu hành ra trình độ như vậy. . . . . .
Không chỉ tư chất đệ tử lúc bấy giờ xa xa không bì kịp, ngay cả hắn, ở tuổi Ngự Chi Tuyệt cũng xa xa không bì kịp!
Bởi vì sàn nhà đều là đá năng lượng hệ nước, Ngự Chi Tuyệt hội tụ năng lượng hệ nước càng như hổ thêm cánh. Nháy mắt tráng hán kia giống như cảm nhận được một loại lực lượng cường đại vô hình trên không trung.
Ngự Chi Tuyệt yên lặng dùng lực tinh thần quy tụ lại thắt lưng mình đang bị dỡ lên không trung, lật một cái thật đẹp, đã vững vàng rơi xuống đất! Nó liếc mắt nhìn Lăng Hạ một cái, khẽ gật đầu, không chút do dự dùng lực hội tụ trên tay ra sức đánh tới chỗ tráng hán kia!
Giống như Thái Sơn áp đỉnh, tráng hán kia chỉ cảm thấy đối diện có vô số khí lưu mãnh liệt đánh tới, trong nháy mắt y dường như hít thở không thông, thân thể không tự chủ được liền bị đánh bay ra sau!
Chờ y lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình không ngừng rơi xuống dưới đài, hơn nữa còn bị đánh bay tới chỗ ngồi của khách quý!
Y không dám tin nhìn đài đấu đằng xa, há mồm nói: “Thế nào. . . . . .”
Chỉ là nửa câu sau còn chưa phun ra, y mới phát hiện máu toàn thân rét lạnh như băng, tứ chi giống như tê dại, thân bất do kỷ ầm ầm té xuống.
“Ngự Chi Tuyệt thắng!” Trên đài, đệ tử ký danh sửng sốt một chút, lúc này mới lớn tiếng nói ra kết quả.
Tình thế vừa rồi biến hóa quá nhanh, trừ đệ tử cùng các vị tiền bối có một chút tu vi cao, rất nhiều đệ tử cấp thấp căn bản không nhìn rõ.
Thủy Vũ vừa thấy Ngự Chi Tuyệt bị giơ lên cao trong nháy mắt đã vọt xuống đài, lúc này cũng có chút không biết làm sao, Mạc Đãi nhìn những ánh mắt khó hiểu của các tiền bối chung quanh một chút, vội vàng xoa trán đổ đầy mồ hôi rồi đi bắt tiểu sư muội trở lại. Hắn có chút phức tạp nhìn Ngự Chi Tuyệt một cái, không ngờ Phái Thiếu Dương lại có thêm một đệ tử đắc lực như vậy. . . . . .
Lăng Hạ quả thật còn vui hơn khi mình thắng, đau lòng nhìn gò má sưng cao của Ngự Chi Tuyệt, lời chúc mừng lại nói không ra. Còn nữa,vết thương trên tay đứa nhỏ này vẫn còn rất nghiêm trọng? . . . . . .
Tống Tiểu Hổ đang ở khu nghỉ ngơi xa xa, lúc này cũng không bất chấp tất cả, sưng mặt sưng mũi hưng phấn nhảy tới hô to: “A Tuyệt thật lợi hại!”
Ngự Chi Tuyệt coi thường ánh mắt khác nhau của mọi người, vì che giấu chân bị thương nên chậm rãi xuống đài. Chỉ là, lúc đi ngang qua người Lăng Hạ, chớp mắt nhỏ giọng nói một câu: “Ngươi cẩn thận.”
“Ừm!” Lăng Hạ nặng nề gật đầu một cái, yên lặng nhưng bên trong nội tâm sướng vãi ra, đứa nhỏ này biết quan tâm người khác nha!
Ngự Chi Tuyệt duy trì bước chân bình thường đi về khu nghỉ ngơi, chỉ có chính nó biết, lòng bàn tay mình đang mất khống chế run rẩy. Vừa rồi một giây kia, nó hoàn toàn có thể giết tráng hán đó, làm khuôn mặt ghê tởm khiến người ta chán ghét kia vĩnh viễn không còn xuất hiện trước mắt mình!
Nó liều mạng kềm chế, trong đầu bỗng nhiên hiện lên nụ cười của Lăng Hạ, lúc này mới khống chế được ý niệm thô bạo trong lòng, thu mấy phần lực không để người nọ hóa thành mảnh giấy vụn dưới tay mình. . . . . .
Bây giờ không chỉ bụng nội tạng nó bị thương, hơn nữa lòng bàn tay bị thương cũng vì dùng sức quá mạnh lần nữa bị phá, chân đoán chừng bị vạch nát đau rát.
Nhưng mà, trong lòng nó lại hưng phấn giống như có một ngọn lửa không ngừng cháy!
Loại cảm giác cường đại có thể nắm người khác trong tay này thật mỹ diệu, mỗi khi nhớ lại đều khiến nó hưng phấn đến run rẩy. . . . . .
“Lăng Hạ! Tư Yển!” Một đệ tử nhìn danh sách cao giọng kêu tên danh sách tỷ thí.
Lăng Hạ giật mình một cái trong nháy mắt liền đau khổ, sá, nhanh như vậy liền đến phiên mình!