[ Đến đây mình sẽ thay đổi cách xưng hô chút xíu cho nó tình củm ^^~]
“Như vậy gọi là hôn sao?” Ngự Chi Tuyệt liếm môi một cái, tròng mắt trong bóng tối sáng khiếp người, “Tại sao hai nam nhân không thể như vậy? Huynh muốn tìm Mộ Dung Tuyết hoặc những nữ nhân khác làm chuyện này sao?”
Bây giờ Lăng Hạ không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, hắn nhếch nhác giải thích: ” Ý ta không phải vậy, chỉ là, loại chuyện này hai người thích nhau mới có thể làm . . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt cứng lại, cảm thấy đau nhức khó nhịn, cắn răng nói: “Ta thích huynh, huynh chán ghét ta? !”
“. . . . . .” Lăng Hạ có loại cảm giác vô lực ông nói gà bà nói vịt, hắn lắp bắp nói, “Không phải, ta đương nhiên rất thích A Tuyệt. . . . . .”
Phía sau “Nhưng mà” hắn còn chưa nói ra, Ngự Chi Tuyệt đã thuấn thân một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, đè hai cánh tay hắn lại, đôi môi lần nữa dán lên.
Lăng Hạ cũng trợn tròn mắt, hắn như bị điên muốn đẩy Ngự Chi Tuyệt ra, đối phương đã có phòng bị tăng sức, hắn “Ưmh ưmh” muốn phát ra tiếng lại bị Ngự Chi Tuyệt nuốt xuống, địa bàn trong miệng cũng hoàn toàn bị xâm chiếm rồi.
Thao a! Da đầu Lăng Hạ tê dại, trong nháy mắt toàn thân đều nổi da gà. Hắn cho rằng mình sẽ ghê tởm không chịu được, nhưng trên thực tế, mùi vị thuộc về thiếu niên của Ngự Chi Tuyệt hết sức ngọt ngào, hắn bị hôn cảm giác trống rỗng.
Mặc dù những phương diện khác huynh trưởng có thể dạy Ngự Chi Tuyệt, nhưng phương diện này, hắn cũng là một bi kịch tay mới. . . . . .
Đầu lưỡi nhẵn mềm ướt dính trong miệng thuộc về người khác, linh hoạt quét sạch trong miệng chính mình. Lăng Hạ ý thức được sự thực, rất muốn cắn một cái khiến Ngự Chi Tuyệt tỉnh táo một chút. Nhưng mà, hắn chần chờ hồi lâu vẫn cứng ngắc, thật sự cắn không được —— bởi vì toàn thân Ngự Chi Tuyệt đều khẽ phát run, tim đập rất mạnh.
Đứa nhỏ này, không phải nói đùa?
Lăng Hạ hoàn toàn không biết làm sao.
Hồi lâu, Ngự Chi Tuyệt mang theo vài phần không nỡ buông ra, đặt cằm trên bả vai Lăng Hạ ôm chặt hắn vào ngực, giọng khàn khàn khó có thể che giấu run rẩy: “Huynh cũng thích ta, ta thật sự rất vui. . . . . .”
“Trong bốn năm huynh mất tích kia, mỗi ngày ta đều hảo hảo tu luyện, một mực chờ huynh trở về. . . . . . Nếu huynh thật sự chết như lời bọn họ nói, ta nhất định sẽ giết toàn bộ bọn họ chôn theo! . . . . . .”
Giọng nói thiếu niên nói ra lời khát máu, lại mơ hồ lộ chút bi thương và kích động.
Lăng Hạ nghe, nhớ tới kết cục cuối cùng của Ngự Chi Tuyệt trong truyện, ngực lại khó chịu. Ngay cả khi có thiên ngôn vạn ngữ muốn giải thích, trong nháy mắt này, hắn vẫn không mở miệng nói ra được.
Sau khi hắn trở lại, Ngự Chi Tuyệt chỉ lộ ra chút cảm xúc lúc đầu gặp gỡ.
Đứa nhỏ này quá quật cường. . . . . . Bởi vì mình thay hắn chịu hình, cho nên trong lòng hắn mới có cảm giác thân thiết? Thời gian bốn năm biến thành một loại chấp niệm, cho nên bây giờ mới xem tình cảm đối với bản thân thành loại thích này. . . . . . Còn có thể là, Ngự Chi Tuyệt vốn không biết thích bình thường khác tình yêu chỗ nào.
Là vậy sao?
Những năm gần đây đứa nhỏ này trừ tu luyện chính là tu luyện, không có chút kinh nghiệm tiếp xúc với những cô nương cùng lứa, vòng sinh hoạt quá thu hẹp. Tống Tiểu Hổ có bằng hữu khắp thiên hạ, thần kinh lại hơi thô, cho nên, thật ra Ngự Chi Tuyệt rất cô độc? . . . . . .
Dù như thế nào, phải luôn luôn từ từ hướng dẫn hắn, để cho hắn có thể lui tới với những cô nương cùng lứa bình thường.
Chỉ là, bây giờ thật sự không phải lúc nói điều này. Bây giờ bọn họ còn đang Hải Vực, người của Chử Ấn vẫn tìm kiếm Ngự Chi Tuyệt khắp nơi, Ngự Chi Tuyệt vừa bị kích thích dễ dàng sinh ra cực đoan. . . . . . Chỉ có thể từ từ suy nghĩ biện pháp tiến hành giáo huấn.
Hồi lâu, Lăng Hạ trấn an vỗ vỗ lưng Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, ta biết rồi, ta nhất định sẽ ở bên cạnh đệ. Chúng ta trở về rồi từ từ nói có được không?”
—— Sẽ luôn luôn ở cạnh đệ, lấy thân phận huynh trưởng.
Ngự Chi Tuyệt cảm thấy có một loại vui sướng không biết tên từ từ dâng lên trong lòng, Lăng Hạ nói hắn sẽ luôn ở bên cạnh mình. . . . . . Hắn nghiêng đầu nhìn gò má Lăng Hạ, không nhịn được dùng môi nhẹ nhàng chạm chạm gương mặt của hắn, mặt nóng lên nghiêm túc nói: “Huynh nhất định phải giữ lời.”
Xúc cảm trên mặt nhẹ như sợi bông, mang theo lạnh lẽo ướt át, so với nụ hôn kịch liệt vừa rồi càng làm cho Lăng Hạ luống cuống, lòng hắn nặng nề giật mình, nhếch nhác “Ừ” một tiếng.
Ngự Chi Tuyệt liếc hắn một cái, rất nhanh chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Nhìn khóe miệng Ngự Chi Tuyệt không che giấu được đường cong cùng với ánh sáng ngượng ngùng trong mắt, đầu Lăng Hạ ông ông một hồi—— lần này, phiền phức thật thật lớn!
Rốt cuộc Tống Tiểu Hổ cũng đột phá vòng cấm chế của Ngự Chi Tuyệt đẩy tại cửa vọt vào, dương dương hả hê nói: “Ha ha, A Tuyệt, cậu đừng cho là ta không vào được! . . . . . .”
Nói tới đây, hắn ngạc nhiên nhìn hai người ôm nhau thật chặt —— sao lại kỳ quái như thế? Ừ, dường như cảnh này khá quen. . . . . .
Lăng Hạ chột dạ đẩy Ngự Chi Tuyệt ra, trực tiếp nằm vào trong góc giường nhỏ: “Tiểu Hổ, nên nghỉ ngơi, ngày mai Khắc Lan Mẫn Bạch sẽ đưa chúng ta rời đi.” Ngự Chi Tuyệt liếc Tống Tiểu Hổ một cái, không chút do dự cởi giày đi lên, hai người nằm như vậy, giường nhỏ liền chật ních.
Tống Tiểu Hổ lập tức quên chuyện vừa rồi, chỉ nhìn chằm chằm, hai mắt to như quả nho hỏi: “Vậy ta ngủ nơi nào?”
Ngự Chi Tuyệt chỉ chỉ góc tường, giống như đối xử với con chó nhỏ khoát khoát tay áo với Tống Tiểu Hổ.
“. . . . . . A Tuyệt bắt nạt người!” Tống Tiểu Hổ lẩm bẩm, vẫn ngoan ngoãn dựa vào góc tường ngồi xuống nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền toét miệng ngủ cực ngon.
Lăng Hạ như có gai sau lưng, không được tự nhiên nan a về phía trước, nhưng eo bị hai tay Ngự Chi Tuyệt ôm chặt rất nhanh. Hắn không dám quay đầu lại đối mặt với Ngự Chi Tuyệt, lại sợ kinh động Tống Tiểu Hổ đã ngủ say sưa trong góc, thân thể căng thẳng, bởi vì căng thẳng tim đập có chút nhanh.
May Ngự Chi Tuyệt không động tác gì khác, chỉ là, đầu áp sát vào lưng hắn, Lăng Hạ cảm thấy sống lưng bị hô hấp của hắn thổi trúng tê ngứa một hồi, trong lòng không được tự nhiên.
Hắn rất muốn khóc thành hai dòng nước mắt, đây tình tiết gì hả? Mặc dù trong nguyên tác nhân vật phản diện không có couple, nhưng cũng không có dấu hiệu là gay mà! Tổn thương tâm hồn thiếu nữ không thể tha thứ, như vậy. . . . . . phải làm sao đây?
Hắn cố gắng thuyết phục mình, vì lúc trước đánh bậy đánh bạ hôn, còn tự mình trải qua khóa giáo dục giới tính lúng túng cho Ngự Chi Tuyệt lần đó. Đứa bé tuổi này dễ bị ảo tưởng, bởi vì chỉ tiếp xúc với mình, cho nên mới đem loại ảo tưởng này, hoặc phải nói là kích động thành yêu thích? . . . . . .
Tự an ủi mình như vậy, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
Lúc Lăng Hạ chợt nghĩ đến một chuyện, trên mặt liền vừa giận vừa xấu hổ, hận không thể đi tìm chết—— sao hắn lại quên? Cách vách là phòng của nữ thần!
Hơn nữa trước đó vì đưa đồ còn rạch một cửa sổ nhỏ ở trên tường? !
Vừa rồi hắn và Ngự Chi Tuyệt kịch liệt thế, vừa ôm vừa hôn, sẽ không bị nữ thần nhìn vào mắt nghe vào tai chứ? ! ! !
Lại nói, phòng của Mộ Dung Tuyết từ nữa đến giờ an tĩnh đến quỷ dị. . . . . .
Mẹ nó! Mẹ nó! Kịch tình hoàn toàn sụp đổ rồi! Đừng nói hắn đã mở ra cho nữ thần một cánh cửa sổ thông tới con đường hủ nữ chứ?
Lăng Hạ vừa ngượng ngùng vừa lúng túng nắm thật chặt ga giường, nếu không phải vì Ngự Chi Tuyệt ôm chặt, hắn có thể đã đâm cổ xuống biển được chứ.
Ngày hôm sau, quả nhiên Khắc Lan Mẫn Bạch tuân thủ cam kết, nàng có chút chuyện với nhóm hải tặc ở phụ cận, phải đi thẳng đến đó nên tặng cho bọn họ một chiếc thuyền cỡ trung, còn cho mấy thủy thủ theo giúp.
Trừ từng đó ra, nàng còn đưa cho Lăng Hạ một cái bình nhỏ cùng một quyển sách, cười híp mắt nói: “Đây là trứng Tri Chu cấp tám, Lăng huynh đệ, huynh không có gì tệ, nhưng công phu thì không ổn. Đến lúc có ai dám bắt nạt huynh…huynh để Tri Chu cắn hắn! Trong sách có ghi cách nuôi.”
Lăng Hạ biết tính tình Khắc Lan Mẫn Bạch, lập tức cũng không chần chừ, nhận lấy cười nói: “Đáng tiếc bây giờ ta không có quà gì để tặng. Ngày sau gặp lại, nhất định nâng cốc một hồi!”
Thuyền đi xa, Lăng Hạ nhìn bóng dáng thiếu nữ đầu xa dần dần mơ hồ, trong lòng có chút cảm thán. Không ngờ nhân vật chính không nảy sinh lửa tình với em gái này, ngược lại mình, lại trở thành bằng hữu của nàng ấy.
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói: “Huynh còn muốn nhìn bao lâu?”
Trước đây cùng lắm Lăng Hạ chỉ cho rằng đứa nhỏ này đang nháo, nhưng sau kinh nghiệm tối hôm qua làm tâm thần hắn mệt mỏi, hắn hết sức nhạy cảm nhận ra ý tứ bất thường trong lời nói của Ngự Chi Tuyệt—— Sá, phản xạ hình cung của hắn dài bao nhiêu a? Trước kia tại sao không phát giác?
Lăng Hạ rất có kích động muốn cào tường, đứa bé yêu sớm không phải có chuyện gì, mấu chốt là, đối tượng yêu sớm là mình a!
Hắn cố làm ra vẻ tự nhiên cười nói: “Ừ, chúng ta vào thôi, Mộ Dung cô nương còn có lời muốn nói đó.”
Ban ngày Ngự Chi Tuyệt không to gan như buổi tối, ngược lại mang theo mấy phần ngượng ngùng ngọt ngào của thiếu niên đang yêu, mặc dù không có cười, nhưng giữa hai lông mày lại không che giấu được sự vui sướng.
Ngay cả Tống Tiểu Hổ cũng nhìn ra, kỳ lạ nói: “A Tuyệt, cậu làm sao vậy?”
Lăng Hạ thì càng chột dạ.
Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết như thường, Lăng Hạ cũng không dám quan sát cẩn thận, chỉ có thể cầu nguyện nữ thần không phát hiện chuyện tối hôm qua.
Bây giờ hắn như chuột chạy qua đường, nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt thì phiền não, thấy Mộ Dung Tuyết chột dạ, ngay cả thấy Tống Tiểu Hổ, cũng e sợ cặp mắt quả nho kia bắt được đầu mối gì —— Sá, mình không có làm chuyện gì xấu nha? Hình như, có làm. . . . . .
Mộ Dung Tuyết từ từ nói: “Chiêm Tinh Sư ở Thánh Nữ Phong mấy ngày trước quan sát tinh tượng đoán người diệt thế đã xuất hiện, hơn nữa là nam nhân có quan hệ rất sâu xa với Thánh Nữ Phong.”
Nàng nói rồi nhanh chóng nhìn Ngự Chi Tuyệt một cái, nhỏ giọng nói: “Những lời tiên đoán này ta cũng không tin tưởng.”
Lăng Hạ cả kinh: “Cái gì người diệt thế? Chẳng lẽ chỉ A Tuyệt?”
Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái: ” Bốn vị hộ pháp Lăng Tiêu các của Thánh Nữ Phong đã xuất động, bằng sức lực của một mình ta không ngăn cản được họ, cho nên muốn dù như thế nào cũng phải tìm được huynh ấy, thông báo một tiếng.”
Tròng mắt Ngự Chi Tuyệt run lên, đương nhiên hắn biết Lăng Tiêu các là cái gì. Hắn cười lạnh nói: “Thật sao? Ta còn đang nghĩ lúc nào nên trở về Thánh Nữ Phong một chuyến đây.”
Tống Tiểu Hổ nghe vậy tức giận: “Tên khốn kiếp nào nói? Sao A Tuyệt có thể là người diệt thế? Mộ Dung cô nương, nàng chớ nói lung tung.”
Lăng Hạ ngạc nhiên, sao hắn không nhớ kịch tình có đoạn chiêm tinh thuật đoán Ngự Chi Tuyệt là người diệt thế?Tại sao Mộ Dung Tuyết phải tới thông báo cho Ngự Chi Tuyệt? Nàng làm vậy chẳng phải tương đương với phản bội Thánh Nữ Phong?
Thánh Nữ Phong trước đó luôn tìm kiếm Ngự Chi Tuyệt, chỉ vì ngại mặt mũi nên không gióng trống khua chiêng, chỉ âm thầm làm. Nhưng bây giờ Tứ Đại Hộ Pháp cái gì, vừa nghe là biết rất trâu bò được chứ? Huống chi Thánh nữ mất tích cững là một đại sự khó lường với Thánh Nữ Phong, Mộ Dung Tuyết so với bọn họ, mục tiêu ngược lại càng lớn!
Lăng Hạ căng thẳng xoa xoa tay: “Đa tạ cô nương báo tin. Chỉ là, Mộ Dung cô nương, nàng đi một mình thật sự rất nguy hiểm, không bằng chúng ta đến cửa khẩu trước sau đó tiễn nàng về, như thế nào? . . . . . .”
Mộ Dung Tuyết dịu dàng nói: “Đa tạ, nhưng lần này ta ra ngoài, cũng không vì chỉ báo tin.”
Nàng nói rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Ở bên ngoài mỗi một ngày đều vui vẻ, ta cũng muốn như Mẫn Bạch cô nương đó, cuộc sống tiêu diêu tự tại, muốn đi đâu thì đi. Lên bờ chúng ta liền tách ra đi, trên người ta còn rất nhiều dược thảo đan dược, đủ sinh hoạt, huynh không cần lo lắng cho ta.”
“. . . . . .” Trong truyện nữ thần thật không có chút hiện tượng của kỳ phản nghịch nha. . . . . . Lại nói, nữ thần mang nhiều đồ như vậy ra bên ngoài, dáng dấp vừa nhu nhược vừa tuyệt mỹ, không bị người ta để mắt tới mới là lạ?
Lăng Hạ ôm trán: “Mộ Dung cô nương, nàng căn bản không biết lòng người hiểm ác trong ngoài không đồng nhất, nàng gặp phải Khắc Lan Mẫn Bạch còn tốt, nếu gặp ác nhân khác. . . . . . Cái đó. . . . . .”
Mộ Dung Tuyết hiếu kỳ nói: “Sẽ bị nam nhân xấu bắt cóc bắt nạt? Thị nữ của ta luôn nói với ta như vậy.”
Nàng nói rồi khẽ mỉm cười: “Nhưng mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn xem phong cảnh bên ngoài một chút.”
Lăng Hạ có cảm giác rất vô lực, cũng thế, nữ thần bây giờ cũng chỉ là một tiểu nữ sinh ngây thơ a. . . . . . Ngày ngày bị giam trên chân núi có thể không buồn bực sao? Chỉ là, dù như thế nào, hắn vẫn muốn khuyên Mộ Dung Tuyết trở về. Nữ thần ở chỗ đó, theo sự phát triển của kịch tình, một ngày nào đó sẽ được nhân vật chính anh hùng cứu mỹ .
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc Lăng Hạ một cái, hừ một tiếng đẩy cửa đi ra ngoài.
Lăng Hạ nhanh chóng nói với Tống Tiểu Hổ: “Đệ đi xem A Tuyệt một chút, bây giờ đệ ấy có vẻ rất tức giận?”
Tống Tiểu Hổ cũng lo lắng, vội vàng đi theo.
Thật ra thì ánh mắt của Ngự Chi Tuyệt không phải vì nghe được tin tức mà Mộ Dung Tuyết nói nên tức giận, mà là “Sao huynh vẫn nói chuyện với nàng? Huynh nói tiếp thử xem? . . . . . .”
Khóe miệng Lăng Hạ co giật một trận, bây giờ hắn rất sợ ở cùng một chỗ với Ngự Chi Tuyệt.
Mặt khác hắn cũng muốn hảo hảo hỏi Mộ Dung Tuyết một chút, tại sao lại muốn mạo hiểm lớn như vậy đi tìm Ngự Chi Tuyệt —— Sá! Nhân vật phản diện cùng nữ thần có mờ ám? Đánh chết cũng không tin!