Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 18: Q.1 - Chương 18




Đệ tử dẫn đường còn sợ Lăng Hạ chịu không đủ kích thích, đứng ở đó nói không chút tình cảm: “Nước tưới cỏ Sương Hoàng phải lấy từ suối nước trên núi mới có đầy đủ linh khí, nước tầm thường không dùng được, nhớ, một gốc cỏ Sương Hoàng phải tưới một bầu nước, không thể nhiều cũng không thể ít.”

“. . . . . . Tạ sư huynh chỉ đạo.” Lăng Hạ hít sâu một hơi, cầm thùng lên, theo phương hướng hắn nói chạy lên núi.

Sá! Thúc ngựa lên đường còn không cho ngựa ăn cỏ! Biết không thể hoàn thành nhiệm vụ, Lăng Hạ liền không nhanh không chậm lên đường, nhìn thấy trái cây liền hái xuống lấp đầy bụng.

Rốt cuộc lúc tìm được suối, Lăng Hạ rất vui mừng, suối nước trong đến mức có thể thấy đáy, rất giàu linh khí, uống vào lại ngọt, hình như còn có tác dụng giải mệt bổ sung thể lực, hắn uống một mạch hơn nửa bầu, lại múc đầy hai thùng gỗ.

Hai thùng này rất lớn, Lăng Hạ gánh không quen, mặc dù không quá phí sức nhưng cứ đong đong đưa đưa, về tới nơi nước đã vẫy ra một phần tư rồi.

Lăng Hạ nhìn sắc mặt âm trầm của quản sự đệ tử phụ trách bên cạnh một chút, vội vàng khom lưng tỉ mỉ tưới nước. Hắn là trạch nam, một trong những sở thích của hắn chính là trồng chút hoa cỏ, trong nhà bên ban công trồng chừng mười mấy bồn. Cỏ sương hoàng có hương thơm tự nhiên, xanh mơn mởn hết sức đẹp mắt, Lăng Hạ từ từ có hứng thú, chỉ là đợi đến khi tưới hết hai thùng nước, một khóm cũng chưa tưới xong.

Lăng Hạ nâng người lau mồ hôi, những đệ tử khác đều bận rộn ở ruộng thuốc, có nhổ cỏ, có trồng . Quản sự Quảng Húc Tử ngược lại nhàn nhã, xa xa ngồi ở đình nghỉ mát ăn bánh uống trà, một bộ quản đốc đại gian đại ác, Lăng Hạ âm thầm dựng thẳng ngón giữa với y.

Như thế tới tới lui lui mấy lần đã đến trưa, quần áo Lăng Hạ đều ướt nhèm mệt mỏi kiệt sức, mảnh đất kia chỉ mới tưới được một phần mười mà thôi.

Tiếng chuông ăn cơm vang lên, mấy đệ tử khác đều đi rửa tay, Lăng Hạ khổ sở xoa xoa bụng trống không. Một quản sự đệ tử đi ngang qua, thấy hắn dừng lại lập tức cau mày quát lên: “Động tác mau lên! Không hoàn thành không cho phép ăn cơm!”

Lăng Hạ đành phải im hơi lặng tiếng gánh thùng không tiếp tục lên núi, dù sao những người đó cũng đi ăn cơm, lúc nãy thấy dưới suối nhỏ có cá, hắn chuẩn bị len lén bắt chút cá nướng ăn.

Đến bờ sông, Lăng Hạ kéo ống quần nhảy xuống, thân thể này có độ bén nhạy rất cao , rất nhanh bắt được con cá trắm nhỏ dài cỡ hai mươi centi. Chỉ là, bình thường nướng cá đều do Tống Tiểu Hổ làm, Lăng Hạ không nhiều biết nổi lửa, thật khó khan mới nhóm được lửa lại liên tiếp bị xông khói ho khan, cuối cùng cá cũng bị nướng khét.

Lăng Hạ ăn không ngon, không nhịn được thở dài thở ngắn, hắn còn tưởng rằng mình bình thường quan tâm nhiều hai đứa bé, bây giờ nhìn lại, thật ra thì người được quan tâm vẫn là mình. . . . . .

Bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vang, Lăng Hạ vội vàng ngẩng đầu, một con vật nhỏ toàn thân lông trắng như tuyết đang ở cách đó không xa híp mắt nhìn hắn. Lăng Hạ tưởng là thỏ, nhìn kỹ mới phát hiện không phải, nó càng giống mèo hoang, chỉ là lỗ tai hơi dài. Lông rất dài hết sức sáng bóng, vừa nhìn khiến người ta muốn sờ một chút.

Chẳng lẽ là mùi cá nướng hấp dẫn nó tới? Lăng Hạ nghĩ ngợi, hắn nửa ngày không nói chuyện với ai cũng là cô đơn, liền đem con cá trong tay lột chỗ bị cháy, lấy phần nướng tốt bên trong ra, ngoắc ngoắc tay cười nói: “Tới đây a.”

Đôi mắt to màu hổ phách của con thú nhỏ liếc hắn, mang theo khinh thường, hình như rất có linh tính. Lăng Hạ ngẩn ngơ, ánh mắt con thú nhỏ này thế mà làm hắn nhớ tới Ngự Chi Tuyệt, trong lòng không khỏi buồn cười.

Đúng lúc ấy, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lăng Hạ cả kinh quay đầu lại, xa xa thấy Viên Huy cùng đệ tử tên là Viên Minh đang đi tới chỗ hắn. Hắn hốt hoảng vội vàng đứng lên, bạch quang lóe qua trước mắt, cá trong tay không thấy, con thú nhỏ kỳ lạ rất mau nhảy vào bụi cỏ biến mất.

Lăng Hạ sững sờ, vội vàng dùng nước dập tắt đống lửa kia. Nhưng đã không kịp, Viên Minh mắt tinh nhìn thấy tro bụi lưu lại trên đất, xa xa liền kêu lên: “Ngươi thật to gan! Dám ăn trộm đồ!”

Đợi đến khi Lăng Hạ đi theo hai người xuống núi, Quảng Húc Tử đã âm trầm nghiêng chân ngồi nơi cửa điện đã lâu, mười mấy đệ tử Nghênh Tiên Các cũng đều đứng trong viện, có lẽ đều biết chuyện Lăng Hạ “ăn trộm”, chắc vì trên đường Viên Huy dùng truyền tin phù báo cho.

Nhìn thấy ba người trở lại, Quảng Húc Tử đặt nề đặt ly trà lên bàn, cười lạnh nói: “Rất tốt rất tốt! Nghênh Tiên Các cho tới bây giờ chưa từng có đệ tử cả gan làm loạn như thế! Ngươi có biết điều thứ mười ba môn quy của Nghênh Tiên Các là gì không?”

Lăng Hạ bị cưỡng chế quỳ trên mặt đất, trong lòng bực tức, nghe lời này liền ngẩng đầu nhìn thẳng Quảng Húc Tử: “Đệ tử mới đến hôm qua, không biết môn quy, các sư huynh cũng không dạy, kính xin sư thúc khổ cực chỉ thị.”

Quảng Húc Tử nhất thời cười nói: “Ừ, còn không chịu phục, đây cũng vì sư thúc ta đây làm không đúng. Viên Hâm, ngươi nói điều thứ mười ba môn quy cho Lăng sư đệ nghe, để hắn ghi nhớ trong lòng.”

Một thanh niên vừa hai mươi đứng dậy, quả nhiên giọng nói có phần vang dội, nhấn rõ từng chữ chữ chữ rõ ràng: “Không nghe lệnh tôn trưởng, ban thưởng 30 gậy.”

Lăng Hạ cả kinh, sắc mặt nhất thời thay đổi. Vốn cho rằng phạm môn quy cũng giống như nhân vật chính, trong truyện nói hắn ở đây cũng bị phạt, đơn giản là làm việc mệt chết, còn có một lần phạt chép môn quy, vì Tống Tiểu Hổ không biết chữ, nhìn trái bầu vẽ cái gáo cũng vẽ không được, trong sách miêu tả đoạn này Lăng Hạ nhớ rất rõ ràng.

Sá, sao đến phiên mình lại là mông nở hoa! Quả nhiên là mệnh vật hy sinh!

Trong lòng Lăng Hạ bỡ ngỡ, tình cảnh bây giờ cứng rắn tiếp thì chính mình chịu khổ. Dù sao nội dung mấy chữ “Không nghe lệnh tôn trưởng “, là rất thực a. . . . . . Hắn vội vàng cúi đầu thả mềm ngữ điệu: “Đệ tử ngu độn, lần sau không dám phạm vào! Trở về nhất định nhớ sư thúc dạy, thỉnh giáo các sư huynh đệ, nhớ môn quy, sẽ không phạm sai lầm!”

Quảng Húc Tử cười hả hê, chỉ là, 30 gậy đánh xuống, sợ rằng thiếu niên đơn bạc này không chết cũng nửa tàn phế, dù sao mới tới hai ngày, đến lúc đó bẩm báo lên trên không tốt. Nhưng thầm nhận hai ngàn tiền năng lượng của Tư Yển, không thể không làm việc. . . . . .

Y vụng về ho một tiếng, giọng nói hiền lành: “Niệm tình ngươi tấm bé vi phạm lần đầu, gậy hình liền giảm một nửa. Viên Minh, Viên Huy, còn không mau hành hình?”

Đã có người đem băng ngồi kéo ra đặt sau lưng Lăng Hạ, Lăng Hạ xem hai cây gỗ thô cứng bên cạnh mình một chút, hít sâu một cái từ từ nằm lên ghế. Sá! Hắn sớm muộn gì cũng phải báo cái thù này!

Viên Huy lấy một que gỗ tròn nhét vào miệng Lăng Hạ, nhỏ giọng nói: “Lăng sư đệ, cố chịu đựng.” Hắn biết Quảng Húc Tử thu hối lộ cố ý ghê chuyện với Lăng Hạ, nhưng việc không liên quan đến mình, cũng không tiện nhiều lời. Huống chi người hối lộ là đồ đệ của tiền bối nổi danh kiếm tu của bổn phái – Mạc Nguyên, hắn càng không chọc nổi, chỉ có thể nói thiếu niên này quá xui xẻo, tới liền chọc phải gia hỏa ác độc khó dây dưa. . . . . .

Lăng Hạ thấy không ít chuyện này trên điện ảnh và kịch truyền hình, biết đây là vì phòng ngừa đau quá cắn lưỡi bị thương, lập tức cảm kích cười với Viên Huy một tiếng, trong lòng bất ổn yên lặng cắn. Má! Tại sao ông đây không phải mãnh nam? !

Gậy thứ nhất hạ xuống, sống lưng Lăng Hạ giật nẩy, nước mắt không tự chủ được cũng bão tố đi ra, không tiếng động kêu thảm thiết ngăn lại nơi cổ họng, thân thể cũng run rẩy theo!

Má, đau chết ông đây! Khi còn bé hắn nghịch ngợm bị cha đánh mông, so với cái này quả thật chính là vuốt ve a!

Nhưng chưa kịp hồi hồn, gậy thứ hai, thứ ba lại rơi xuống mạnh hơn!

Lăng Hạ theo bản năng liền cong sống lưng muốn né, lại bị người vững vàng đè xuống, gậy gỗ vẫn từng phát từng phát rơi xuống, đánh vào mông hắn, trên đùi, rất nhanh quần áo nơi mông bị máu nhuộm đỏ.

Đợi đến khi đánh xong mười lăm gậy, sắc mặt Lăng Hạ trắng bệch như tờ giấy, toàn thân ướt dầm dề, giống như mới vớt ra từ trong nước vớt ánh mắt đều tan rã, thở cũng đau. Mặc dù thế, hắn vẫn phải cố gắng đứng lên, khó khăn thi lễ với Quảng Húc Tử: “Đa tạ sư thúc dạy bảo!”

Ông đây cám ơn mười tám đời tổ tông nhà ngươi a!

Quảng Húc Tử vừa lòng gật đầu, phất tay nói: “Ừ, nhớ là tốt rồi, mấy ngày tới ngươi ở phòng chứa củi dưỡng thương cho tốt đi, chữa khỏi vết thương tạm thời ở phòng chứa củi chẻ củi thôi.”

May nhờ có hai người dìu lấy đưa hắn rồi về, hai tên đệ tử này cũng vừa bị phân tới với Lăng Hạ, thấy hắn như thế không khỏi cáo khóc tang thỏ, rót cho Lăng Hạ một chén nước nóng.

Lăng Hạ chỉ thấy đầu nhẹ hẫn, người đau không chịu nổi, nằm trên giường liếm môi khô khốc một mạch uống, giọng khàn khàn cám ơn hai người kia.

Đợi đến khi trong phòng củi chỉ có Lăng Hạ một mình, hắn không nhịn được cắn môi dưới phát ra mấy tiếng thở dốc khó chịu.

Vết thương hắn không cần nhìn, quần áo xanh đậm cũng bị nhuộm gần như màu đỏ thẫm. Hắn sợ máu vết thương dính lên quần áo phía trên khó giặt, dù sao Nghênh Tiên Các đều là nam nhân, hắn không sợ mất thể diện, lập tức cởi hết quần áo ném qua một bên, lộ vết đánh loang lổ máu trên hông cùng mông của hắn.

May nhờ thuốc trị thương Phong Lạc tặng trước đó còn một chút, hắn nhịn đau bôi thuốc, mơ màng ngủ thiếp đi.

Chỉ là, ngủ cũng không sâu, ác mộng liên tiếp, toàn thân nóng lên hết sức khó chịu, thở cũng giống như muốn đốt cổ họng.

Trong lúc đó, Quảng Húc Tử cũng sợ Lăng Hạ chết thật, phái người tặng cho hắn chút thuốc, Lăng Hạ không nói tiếng nào bưng lên uống…, uống xong mơ mơ màng màng nằm xuống. Thuốc này kém xa thuốc Phong Lạc tặng, dược hiệu hết sức kém.

Hỗn loạn không biết qua vài ngày nữa, Lăng Hạ mở mắt mơ hồ, thói quen sờ chén nước lạnh bên gối, lục lọi hai cái, rất nhanh có người cầm chén đặt trong tay hắn.

Hắn cho rằng đó là mấy người ở Nghênh Tiên Các, khàn khàn nói tạ liền một mạch uống hết, chỉ là, uống vào hắn mới phát hiện khác thường, nước này vậy mà trong veo, cổ họng khô cạn nhất thời dịu đi, trán sốt cao hình như cũng thư thái không ít.

Lăng Hạ kinh ngạc theo vạt áo màu đen nhìn lên trên, nhất thời thấy khuôn mặt ngây thơ quen thuộc, không khỏi thất kinh: “A Tuyệt? Sao đệ lại tới đây?”

Ngự Chi Tuyệt nửa ngồi trên mặt đất, dùng sức cắn môi, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bình thường rất ít cười lúc này càng thêm âm trầm, đôi mắt xếch khẽ híp lại nhìn cái mông được phơi bày ra không khí, đánh giá vết thương trên người hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.