Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 72: Q.3 - Chương 72: Chương 20




Lăng Hạ thật kích động nước mắt sắp thành bão tố tuôn ra ngoài rồi, A Ly cư nhiên cũng đi theo, đụng đầu vào ngực hắn thân mật cọ xát.

Tô Mạc Chận vội vàng ra hiệu cho hắn im lặng, lần này phòng thủ chung quanh tẩm cung mạnh hơn lần trước rất nhiều, pháp trận phòng hộ là hắn và Tống Tiểu Hổ hợp lực mới xông vào được.

Tống Tiểu Hổ nhỏ giọng nói: “Lăng đại ca, chúng ta đã tìm được nơi nhốt tiền bối Thánh Nữ Phong, nhưng muốn dẫn bọn họ rời đi lại không dễ. Lăng đại ca có lệnh bài hay thứ gì không?”

Lăng Hạ lắc đầu một cái, từ lời của hai người có thể biết, Ngự Chi Tuyệt thật sự xuống tay với bọn họ rồi. . . . . . Trong truyện thấy là một chuyện, bây giờ xảy ra là một chuyện khác.

Tình nghĩa tuổi thơ của Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ, y thật sự không để ý sao? Hắn cắn cắn môi dưới, không biết làm sao an ủi Tống Tiểu Hổ.

Tống Tiểu Hổ hiển nhiên cũng không oán hận Ngự Chi Tuyệt, chỉ có chút thất vọng nhíu mày nói: “Lăng đại ca, mười lăm ngày sau ma tu đạo sẽ cử hành đại điển phong ma, khi đó sẽ dùng các nhân sĩ chính phái bị nhốt để tế trời, cho nên chúng ta phải hành động trước, cứu mấy vị tiền bối ra —— huynh biết tin tức này không?”

Lăng Hạ lắc đầu một cái, âm thầm vuốt ve ngực cuồn cuộn khí huyết, trong khoảng thời gian này bất kỳ tin tức hữu dụng gì hắn cũng không biết. Hơn nữa thân thể của hắn. . . . . . Dùng một ví dụ không tốt mấy thì bây giờ hắn như một quả táo bị côn trùng đục rỗng, bề ngoài vẫn như bình thường, thật ra thì bên trong đã bắt đầu hư thối.

Hắn trầm giọng nói: “Mộ Dung cô nương bọn họ đâu?”

Tống Tiểu Hổ nói: “Tiêu Hồng Ngư mang theo bọn họ trốn vào Linh Xà đảo —— lần này làm phiền Mẫn Bạch cô nương ra tay tương trợ, chúng ta bị thủ hạ Minh Trạch cùng Chử Ấn đuổi giết. Lăng đại ca không cần gấp, chuyện này A Tuyệt có lẽ cũng không biết.”

“Chừng mấy ngày nay ta không có gặp được y.” Lăng Hạ cau mày, xem ra chuyện lần này có ít nhất Chử Ấn cùng Minh Trạch tham dự, đều là những người cực kỳ khó giải quyết.

Ngự Chi Tuyệt nói trước sẽ tiến hành nghi thức phong ma, là vì mộc kiêu đó sao?

Tô Mạc Chận nhìn vẻ mặt hắn cũng biết hắn không biết gì, muốn trêu chọc mấy câu, rốt cuộc vẫn ngậm miệng.

Lăng Hạ nói: “Ta phải tìm A Tuyệt nói chuyện cho rõ ràng, nhưng người ta bị hạ khống chế tuyến gì đó, cho nên tạm thời không được ra, các người có thể giúp ta được không?”

Tống Tiểu Hổ gật đầu một cái, đè cổ tay Lăng Hạ. Hắn ngưng tụ lực tinh thần trên tay, xúc cảm phóng đại gấp trăm lần, rất dễ dàng nhận ra dưới lớp da thịt mịn màng là tầng tầng lớp lớp tuyến năng lượng khác hẳn gân mạch, còn nhiều hơn cả gân mạch.

“Ta thử một lần xem.” Tống Tiểu Hổ vận dương hỏa lực lên ngón tay, truyền qua cổ tay Lăng Hạ, khiến cỗ lực lượng này chạy dọc theo mấy ti tuyến kia, hấp thụ toàn bộ ti tuyến ra ngoài.

Lăng Hạ cảm thấy toàn thân như ngâm ở trong suối nước nóng, ấm áp vô cùng thoải mái, tâm tình căng thẳng hình như cũng giảm bớt. Tống Tiểu Hổ nín thở dùng sức kéo, Lăng Hạ cảm hơi đau nhói một hồi, những ty tuyến màu nâu đỏ xuyên qua lỗ chân lông bắt đầu đi ra, quả nhiên còn mảnh hơn sợi tóc, hắn nhìn mà buồn nôn.

Rất nhanh những khống chế tuyến kia được rút ra toàn bộ. Lăng Hạ thở ra một hơi, mang theo vài phần hi vọng hỏi: “Tiểu Hổ, đệ có cảm thấy trong thân thể ta còn vật gì đó không?”

Tống Tiểu Hổ lắc lắc đầu nói: “Không có a, Lăng đại ca còn có nơi nào không thoải mái sao?”

Lăng Hạ bắt đầu lo lắng, cố làm vẻ tự nhiên lắc lắc đầu nói: “Không có, tiểu Hổ, chúng ta đi ra ngoài sao?”

Hắn cố gắng tỉnh táo lại. Theo lời Minh Trạch nói, “Con rối chi hồn” kia gieo xuống năm năm trước, chỉ sợ đã sớm sáp nhập vào mạch máu. Mặc dù Minh Trạch có thể thông qua vật này khống chế động tác của hắn, nhưng vẫn đặt khống chế tuyến, có nghĩa là con rối chi hồn chỉ có thể khống chế động tác của mình ở khoảng cách gần, đây coi như vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Bọn họ thương nghị kế hoạch một phen, bây giờ Càn Khôn giáo trên dưới phòng vệ càng sâm nghiêm, căn bản không biết Ngự Chi Tuyệt ở nơi nào, cho nên quyết định tới cứu mọi người Thánh Nữ Phong trước.

Tô Mạc Chận cùng Tống Tiểu Hổ mang đồ ám vệ, lại đem một bộ cho Lăng Hạ. Nhìn hắn thay xong rồi, Tô Mạc Chận rất nhanh gọi thú địa hành ra, thú địa hành khổng lồ ngậm bọn họ vào trong miệng, im hơi lặng tiếng lẻn vào trong đất.

Lăng Hạ tìm niềm vui trong đau khổ cười nói: “Về sau nhớ để ma thú của ngươi đánh răng.” A Ly hiển nhiên cũng không hài lòng mùi này, nín thở núp trên đầu vai Lăng Hạ.

Thú Địa Hành có dị năng nghịch thiên như Tô Mạc Chận, đều không thể dùng quá một canh giờ, thú Địa Hành một ngày chỉ có thể gọi một lần. Thú Địa Hành mang theo bọn họ rất nhanh lặn xuống bạo thất cùng nhà tù phía dưới, Tống Tiểu Hổ mở lá chắn, như vậy cho dù có động tĩnh bên ngoài cũng tạm thời không nghe được.

Những người Thánh Nữ Phong đó Lăng Hạ liếc mắt nhìn liền quay đầu đi không đành lòng nhìn lại, trên lưng không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh.

Bốn vị hộ pháp bản lãnh hơn người, bây giờ đều mặt mũi già nua tiều tụy giống như già đi năm sáu chục tuổi, trên người gầy yếu trần trụi đầy dấu vết đủ loại hình khí lưu lại, dây cốt năng lượng xuyên qua xương tay, miệng vết thương đã sinh ra giòi bọ, thê thảm không nỡ nhìn.

Đợi nói rõ lý do đến đây, mắt Bạch San hộ pháp sắp phun ra lửa, đầu lưỡi cũng ngắn một đoạn, hàm hồ nói không rõ: “Ngự Chi Tuyệt tiểu súc sinh đó mỗi ngày đều phái người tới hành hạ chúng ta, đánh gãy chân của chúng ta, cắt đứt xương, quất, châm hình, đốt, phóng côn trùng độc cắn. . . . . . Vì có thể khắc chế tiểu súc sinh này, để trận pháp bốn sao không thất truyền, chúng ta mới chống được tới bây giờ.”

Tống Tiểu Hổ không khỏi trầm mặc, nắm thật chặt quả đấm.

Sau lưng Lăng Hạ phát lạnh một hồi, có lẽ là mùi vị máu tanh trong nhà tù quá mức ghê tởm, hắn cảm thấy đầu có chút choáng.

Giết người không quá mức ghê gớm, hắn thật không có hảo cảm với mấy nữ nhân cực đoan cố chấp, cũng không quên năm đó họ muốn mạt sát tàn nhẫn Ngự Chi Tuyệt. Nhưng hành hạ người sống, loại chuyện như vậy, dù như thế nào cũng quá bạo ngược rồi, hắn tình nguyện là Ngự Chi Tuyệt giết các nàng.

Thú Địa Hành một lần tối đa chỉ có thể chỡ năm người, nhưng đi tới đi lui, nhất định sẽ vượt qua một canh giờ. Lăng Hạ nhìn tù thất âm trầm lạnh lẽo, bình tĩnh nói: “Ta ở lại, Tô Mạc Chận, ngươi đem các nàng đến chỗ an toàn trước đi, ngày mai ngươi trở lại, chúng ta dùng truyền tin phù liên lạc.”

Tống Tiểu Hổ nắm quả đấm nói: “Ta cũng lưu lại.”

Tô Mạc Chận nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, hắn chỉ lo lắng cho Tống Tiểu Hổ, dù sao hắn đã tận mắt thấy Ngự Chi Tuyệt để ý Lăng Hạ như thế nào. Nhưng bây giờ nhất định phải nắm chặt thời gian, không phải lúc nhún nhường, hắn liền gật đầu đem bốn người kia vào miệng Thú Địa Hành, sau đó mình cũng nhảy vào.

Nhìn bốn phía bình tĩnh lại, Lăng Hạ nhỏ giọng nói: “Tiểu Hổ, bây giờ đệ còn có thể tha thứ cho A Tuyệt sao?”

Tống Tiểu Hổ không chút do dự nói: “Sẽ! Ta hiểu rõ ban đầu A Tuyệt như thế nào.”

Lăng Hạ nhịn không được bật cười, sờ sờ đầu nhím của Tống Tiểu Hổ: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm y thôi.”

Tù thất xây sâu gần trăm thước dưới đất, bên ngoài có ma thú hung mãnh cùng cai ngục tuần tra khắp nơi, nhưng những thứ này bây giờ vào tay Tống Tiểu Hổ, thật đúng là không tính là chuyện gì.

Trên người Lăng Hạ mang pháp khí che giấu hơi thở, Tống Tiểu Hổ gọn gàng đánh ngã hai cai ngục, cầm lệnh bài bên hông của bọn họ, hai người đổi y phục, thuận lợi đi vòng qua những ma thú kia.

Một lối hướng lên, toàn bộ tù thất âm lãnh hắc ám, khắp nơi đều là tiếng rên rỉ, tiếng chửi rủa, còn có tiếng cầu xin tha thứ, giống như địa ngục nhân gian, chờ lúc nhìn thấy ánh mặt trời nơi cửa động thì Lăng Hạ thở dài một hơi, y phục ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nghe nói và tận mắt thấy, tuyệt đối là hai loại cảm thụ hoàn toàn khác nhau.

Hắn có chút mê mang, nếu biết rồi, vậy mình phải làm gì? Có lẽ thời gian nghi ngờ mâu thuẫn cũng không bao nhiêu, hắn không rõ thân thể còn chống đỡ được bao lâu. . . . . .

Chỉ là, ra khỏi cửa động rất nhanh bị thủ vệ gọi lại: “Khẩu lệnh?”

Lăng Hạ sững sờ, Tống Tiểu Hổ rất nhanh thuần thục trả lời, những thứ này Tô Mạc Chận đã thăm dò rõ ràng.

Cai ngục gật đầu một cái, hai người bước nhanh về phía trước.

Bây giờ mấu chốt chính là tìm vị trí của Ngự Chi Tuyệt, Tống Tiểu Hổ liên tiếp bắt mấy người lại để hỏi, nhưng không có bất kỳ tin tức gì hữu dụng, vạn bất đắc dĩ đều đánh bọn họ bất tỉnh rồi dấu trong bụi cỏ.

Lăng Hạ nhíu mày, thời gian không lâu nhất định sẽ có người phát hiện khác thường, dù sao cách đoạn thời gian sẽ có người giao ban tuần tra.

Dù Ngự Chi Tuyệt vì cái bạt tai đó mà tức giận, chắc chắn cũng không không vì thế mà đi liền hai ba ngày không lộ diện, trừ phi y có chuyện vô cùng quan trọng. Kết hợp với mộc kiêu đó, chẳng lẽ bây giờ Ngự Chi Tuyệt đang lợi dụng lực lượng của thứ đồ quỷ đó để bế quan tu hành sao?

Nghĩ tới đây, Lăng Hạ không khỏi lo lắng, Ngự Chi Tuyệt rõ ràng không thể khống chế được lực lượng của mộc kiêu, sợ rằng còn có thể bị nó khống chế. Nhớ tới kinh nghiệm mấy ngày trước ở mê cung, Lăng Hạ sợ, càng nóng nảy.

Hắn nói phỏng đoán này cho Tống Tiểu Hổ, Tống Tiểu Hổ hỏi thăm ma tôn các thế hệ trước bế quan tu hành ở nơi nào. Ám vệ đó mới đầu không nói, Lăng Hạ cũng nóng nảy, cắn răng cầm chủy thủ tùy thân uy hiếp, cắt một vệt máu trên cổ ám vệ đó, đối phương mới nói mấy chữ: “Cấm địa núi Khô Lâu, nhưng ta cũng không biết ở nơi nào.”

Lăng Hạ e sợ gã nói láo, lại để gã phát Phệ Tâm nguyền rủa, lúc này mới thở nhẹ một hơi. Ngực hắn lại đau nhói một hồi, chầm chậm hít thở. Căn cứ lời ám vệ này ngược lại hắn nghĩ tới nơi Ngự Chi Tuyệt dẫn hắn đi thăm trước kia, là cấm địa Ma Giáo, cách tẩm cung đại khái trăm dặm. Ở vị trí bây giờ mà đi tới chỗ đó, đại khái khoảng bảy tám chục dặm.

Tống Tiểu Hổ một chưởng đánh ngất ám vệ này rồi nhét vào trong bụi cỏ, nhìn sắc mặt của hắn lo lắng nói: “Lăng đại ca, huynh không sao chứ?”

Lăng Hạ lắc đầu một cái nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, chúng ta đi nhanh thôi.”

Nếu Ngự Chi Tuyệt thật sự bế quan, nơi đó nhất định là có trận pháp rất mạnh cùng cơ quan bẫy rập thủ hộ, bọn họ không thể xông vào, nếu quấy nhiễu Ngự Chi Tuyệt tu hành, rất có thể sẽ làm y tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Lăng Hạ vừa nghĩ đến chuyện rất có thể Ngự Chi Tuyệt dùng mộc kiêu đó luyện công, liền không nhịn được.

Hắn nói những lo lắng này cho Tống Tiểu Hổ, Tống Tiểu Hổ trầm tư một hồi ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này Lăng đại ca không cần lo lắng, nếu sự thật là vậy, ta sẽ đem vật kia tách ra khỏi A Tuyệt! Cũng sẽ không khiến y bị thương.”

Lăng Hạ nhìn vẻ mặt chắc chắn của hắn, trong lòng an tâm một chút.

Bây giờ bọn họ phải nắm chặt thời gian, tốc độ của A Ly dĩ nhiên là cực nhanh, nhưng hình thể của nó cùng bộ lông màu trắng quá mức dễ thấy. Tống Tiểu Hổ không chút do dự cõng Lăng Hạ nhảy lên cây, trong lòng Lăng Hạ không khỏi xấu hổ, bây giờ hắn càng ngày càng yếu, luôn phải dựa vào người khác.

Mặc dù Tống Tiểu Hổ cực nhanh, nhưng không tới nửa nén hương vẫn nghe thấy tiếng vang bén nhọn xa gần, hiển nhiên đã có người phát hiện khác thường, thông báo cho tất cả ám vệ chú ý.

Lăng Hạ nóng nảy không yên, hắn tin tưởng, lúc này Minh Trạch nhất định đã phát hiện mình không có trong tẩm cung rồi !

Bầu trời rất nhanh có phi hành đội dò xét, ma thú phi hành đội đều là giống chim cấp bốn trở lên, cho dù ban đêm cũng rất tinh mắt. Ngay cả khi Tống Tiểu Hổ am hiểu ẩn thân, nhưng là cõng Lăng Hạ vẫn bị phát hiện, không trung liền nổi lên tiếng cười.

Lăng Hạ cắn răng nói: “Chỉ có thể để A Ly dẫn chúng ta đi, nếu là cấm địa ma tu đạo, mặc dù nguy hiểm chút, nhưng không có thủ dụ của Giáo chủ bọn họ sẽ không dám xông vào!”

A Ly vẫn ở trong túi ma thú, đã sớm không bình tĩnh rồi. Lúc này được thả ra, cho dù vác Lăng Hạ cùng Tống Tiểu Hổ nhưng chạy còn nhanh hơn gió, những loài chim kia cũng không đuổi kịp.

Chạy nửa nén hương, trước mặt đột nhiên xuất hiện ánh sáng, Lăng Hạ căng thẳng, các loại vũ khí đã công kích tới đây —— hiển nhiên, giáo chúng tuần tra phụ cận đã nhận được tin tức chặn lại!

Tống Tiểu Hổ tinh mắt, thấy phía trước có mấy chục người cùng năm con ma thú đại hình.

Hắn quát lên: “A Ly, xông tới!”

A Ly hướng lên trời hét lớn một tiếng, chân sau đạp một cái, chợt nhảy lên gần mười trượng, trực tiếp bay qua đỉnh đầu những người đó. Lăng Hạ thấy hoa mắt, chợt mất thăng bằng, hắn vội vàng bắt lấy lông trên lưng A Ly.

Đội kỵ binh rất nhanh lật người cởi ma thú đuổi theo, Tống Tiểu Hổ đứng yên ở trên người A Ly, hướng về sau xuất ra mấy đạo lôi điện màu xanh dương phá nứt núi đá, không ngừng tạo thành chướng ngại, năm con ma thú đuổi theo rất nhanh có hai con bị cây đè, một con bị núi đá đánh trúng, chỉ còn lại hai con ma thú theo ở phía sau.

A Ly chợt xoay người hét lớn một tiếng với chúng nó, uy áp của ma thú cao cấp chèn ép hai con ma thú này, khiến toàn thân chúng phát run, nhất thời không dám đuổi theo, A Ly dương dương hả hê mang theo hai người tiếp tục tiến lên.

Tống Tiểu Hổ nhảy đến trước mặt Lăng Hạ không nhịn được cầu xin khen ngợi giống như đứa bé nói một câu: “Lăng đại ca, huynh xem mấy chiêu vừa rồi ta dùng như thế nào? Là chiêu thức ta mới khai phá, gọi là cửu thiên sét.”

“Rất tốt.” Lăng Hạ cười nói, “Tiểu Hổ vẫn luôn rất lợi hại a.”

Tống Tiểu Hổ liền lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Lần này ta nhất định sẽ ngăn A Tuyệt . . . . . .”

Hắn còn chưa nói hết, kinh ngạc trợn to hai mắt, bởi vì ngực chợt nhiều hơn một thanh đao, mặc dù hắn có cường thể hộ thân, hoàn toàn buông lỏng vẫn bị cây đao kia đâm ra một vết thương nhỏ. Hắn cúi đầu nhìn tay Lăng Hạ nắm chặt đao, vẻ mặt không biết phải làm sao, khó có thể tin.

Lăng Hạ khiếp sợ cúi đầu nhìn tay mình, chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Tiểu Hổ, mau tránh ra, ta bị người khống chế rồi !”

Hắn nói xong, thân bất do kỷ liên tiếp công kích Tống Tiểu Hổ, quả nhiên ra nhiều chiêu tàn nhẫn. Hắn thấy vệt đao ánh màu xanh dương huỳnh quang càng thêm gấp gáp, quát lên: “Mau giữ chặt ta, sau đó uống máu của ta giải độc!”

Tống Tiểu Hổ luống cuống tay chân né tránh, chưa phản ứng lại kịp lời Lăng Hạ, hắn cũng không biết chuyện Lăng Hạ dược người.

Hắn thấy Lăng Hạ chuyển thân một cái, lại muốn đâm A Ly, theo bản năng đè Lăng Hạ lại.

Lăng Hạ thở ra, thân thể lại không tự chủ được vùng vẫy, Tống Tiểu Hổ sợ dùng sức quá mạnh sẽ tổn thương hắn, đầu nhanh chóng toát ra đầy mồ hôi.

Lăng Hạ mở to miệng thở hổn hển, trái tim co rút một hồi, đau đến dường như nói không nên lời. Hắn liều mạng run rẩy đôi môi nói: “Tiểu Hổ cẩn thận, Minh Trạch nhất định đang ở gần đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.