Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 97: Q.5 - Chương 97: chương 5




Lăng Hạ cười như không cười nhìn hối hận trong mắt Ngự Chi Tuyệt, hắn biết, nam nhân a, lời nói trên giường căn bản không tin được. . . . . . Phi, sao lại tự mắng cả mình vào vậy.

Hắn vươn tay sờ sờ sợi dây trên cổ, dùng ngón tay điểm điểm bả vai Ngự Chi Tuyệt nói: “Thứ này, đến cùng là cái gì? Làm sao để tháo xuống?”

“Tháo xuống làm gì?” Ngự Chi Tuyệt vươn ngón tay thon dài khảy khảy mặt dây chuyền phía trước một chút nói, “Lăng mang rất đẹp.”

Y thấy Lăng Hạ có xu thế tức giận, vì thế vươn tay ôm hắn vào ngực, thay hắn xoa thắt lưng bủn rủn, giải thích đơn giản: “Mang theo nó có thể bảo hộ huynh.”

Đó kỳ thực bị xem làm một loại thuật cấm kỵ của ma tu đạo, Ngự Chi Tuyệt dùng máu của mình làm dấu hiệu, Lăng Hạ gặp nguy hiểm thì dù ở chỗ nào y cũng đều có thể cảm nhận được, vòng cổ cũng sẽ kịp thời mở ra pháp trận bảo hộ.

Lăng Hạ biết Ngự Chi Tuyệt không muốn nói, bản thân dù ép hỏi thế nào cũng sẽ không nói.

Hắn hiểu Ngự Chi Tuyệt, biết A Tuyệt của hắn khuyết thiếu cảm giác an toàn, ham muốn chiếm hữu mạnh, cố chấp tới cực điểm, đối đãi với người khác không nhu thuận dịu dàng giống khi ở trước mặt mình như vậy. . . . . . Nhưng mà, hắn cũng đành nhận tội thôi.

Dù sao còn có thời gian rất dài ở cùng nhau, chuyện này phải thay đổi một chút.

Ngự Chi Tuyệt cúi đầu hôn tóc Lăng Hạ, dùng thanh âm trầm thấp từ tính mềm nhẹ nói: “Lăng còn chưa nói với ta, lần trước gặp tiểu Hổ khi nào. . . . . .”

“. . . . . .” Lăng Hạ không nói gì, bản thân hỏi một chuyện cũng không có được đáp án, chuyện nhỏ này Ngự Chi Tuyện vẫn còn nhớ mãi. Dấm chua của tiểu Hổ cũng ăn, tâm nhãn của ngài nhỏ tới chừng nào hả?

Hắn tức giận nói: “Chính là lần trước sau khi ta rời đi. Ít nhiều nhờ gặp tiểu Hổ cùng A Ly, ta mới nhớ tới . . . . . .”

Một trận lặng im, Lăng Hạ nghi hoặc lườm Ngự Chi Tuyệt một cái, liền phát hoảng. Biểu cảm của Ma Tôn đại nhân bây giờ quả thực như bắt gặp hắn hồng hạnh xuất tường, khuôn mặt vặn vẹo thương tâm.

“Trước đó ta nỗ lực như vậy, Lăng đều không nhớ tới.” Ngự Chi Tuyệt nghiến răng, “Vì sao vừa gặp tên Tống Tiểu Hổ kia liền nhớ lại?”

“. . . . . . Ta làm sao mà biết?” Đầu Lăng Hạ đầy hắc tuyến, hắn không thể nói là vì hiệu ứng bàn tay vàng của nhân vật chính đi?

Hắn bối rối nhìn bộ dạng thương tâm thất lạc của Ma Tôn đại nhân, an ủi: “Chuyện này vốn không quan trọng a! Trước đó kỳ thực ta đã nhớ lại một ít, sau này gặp tiểu Hổ đột nhiên nhớ lại toàn bộ, chỉ là trùng hợp mà thôi. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt vẫn buồn bực, thầm nghĩ, ngày mai phải đưa thứ quỷ kia cho Tống Tiểu Hổ, để hắn cút nhanh đi cho rồi!

Y nghĩ như vậy, lại xoay người đè Lăng Hạ, nói: “Hôm nay còn sớm, chúng ta lại làm một lần đi?”

Thắt lưng Lăng Hạ bây giờ còn rất nhuyễn, vội vàng dùng sức đẩy một cái, tức giận nói: “Vừa rồi đệ không mệt sao? Trời sắp sáng rồi. . . . . .”

“Vậy vào không gian làm.” Ngự Chi Tuyệt hôn hôn bờ môi của hắn dùng thanh âm khàn khàn nói, “Sẽ không để Lăng mệt. . . . . .”

Động tác của Ngự Chi Tuyệt nhẹ đi rất nhiều, dùng tư thế Lăng Hạ tiết kiệm ít sức nhất, cũng không thật sự dùng sức, chỉ dịu dàng trừu động , từng phát từng phát, phảng phất muốn làm như vậy cho đến thiên hoang địa lão.

Lăng Hạ hoảng hốt mở to mắt, lúc này mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt luôn luôn nhìn mình. Ánh mắt kia chuyên chú mà ôn nhu, đồng tử trong suốt sáng ngời rành mạch ảnh ngược bản thân thu nhỏ, cũng chỉ có mình.

Trái tim thình thich cấp tốc nhảy lên, hai chân Lăng Hạ phối hợp vòng trên lưng Ngự Chi Tuyệt, khó nhịn nắm chặt drap giường.

Khoái cảm theo xương cùng từ từ thăng lên, rốt cục sắp bùng nổ, Ngự Chi Tuyệt chuyển người lại để Lăng Hạ áp lên trên người, ôm hắn đột nhiên tăng nhanh động tác.

Lăng Hạ thở hổn hển dán lên ngực Ngự Chi Tuyệt, khoái cảm đột nhiên tăng lên làm thân thể hắn co rút run rẩn một trận, hắn nhịn không được kêu một tiếng, nắm chặt cánh tay Ngự Chi Tuyệt bắn xuất ra.

“Huynh là của ta. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt thở dốc lẩm bẩm nói, cánh tay dùng sức ấn mông Lăng Hạ về phía mình, hướng về trước dùng sức động một cái.

Lăng Hạ cảm thấy bản thân sắp nhuyễn thành một cọng mì bị nấu chín, hai chân như phát sốt run rẩy không ngừng. Lúc Ngự Chi Tuyệt ôm hắn đi tắm, hắn xuất thần nhìn mặt Ma Tôn đại nhân mà ngơ ngẩn cả người.

Ai, tật xấu thích ăn bậy dấm chua của Ngự Chi Tuyệt này. . . . . .

Cũng may trong không gian thời gian dài ra rất nhiều, Lăng Hạ ngủ một giấc thật dài đã khôi phục gần như bình thường, không đến mức chật vật vì Túng Dục quá độ. Nhưng nơi cổ còn có dấu hôn dày đặc, đành phải mặc cái áo cao cổ che lại thôi.

Vậy mà lúc Lăng Hạ khiển trách, Ma Tôn đại nhân lại tự nhiên xoay người để lộ lưng. Trên lưng y là cơ bắp tinh tráng rắn chắc, da thịt trắng nõn như ngọc lại làm mấy vết cào vết máu trên đó càng rõ ràng. Mặt Lăng Hạ nhất thời sung huyết đỏ bừng, vội vàng giúp Ngự Chi Tuyệt phủ thêm quần áo, hắn không nhớ mình cào khi nào. . . . . .

Pháp trận phong ấn mộc kiêu ở sâu trong cấm địa ma tu đạo, thiết trí cơ quan trùng trùng cùng pháp trận giam cầm, chung quanh chướng khí mù mịt, người tu hành bình thường căn bản không vào được.

Ngự Chi Tuyệt không muốn Lăng Hạ đi theo, nhưng Lăng Hạ lại kiên trì muốn đi cùng, hắn sợ lúc lấy thứ kia ra nó lại gây ảnh hưởng đến Ngự Chi Tuyệt, dụ y đánh nhau với Tống Tiểu Hổ. Ngự Chi Tuyệt suy tư một hồi rồi cũng đồng ý, bây giờ một lát y cũng không muốn tách khỏi Lăng Hạ.

Ngự Chi Tuyệt ôm thắt lưng Lăng Hạ ngồi trên người Song Đầu Xà, Tống Tiểu Hổ cưỡi A Ly theo thật sát bên cạnh. Tuy rằng tình cảnh đêm qua hơi xấu hổ một chút, nhưng đối phương lại là Tống Tiểu Hổ cởi mở độ lượng, hiển nhiên đã quên gần sạch rồi.

A Ly khiêu khích liếc mắt nhìn Song Đầu Xà một cái, Song Đầu Xà lại lười biếng dùng hai cặp đồng tử dựng thẳng liếc nhìn A Ly, chậm rì rì vỗ cánh.

Sóng to gió lớn giữa hai ma thú bắt đầu khởi động, Lăng Hạ thấy mà chỉ buồn cười, trong mấy con ma thú, tính cách A Ly gần giống tiểu hài tử, Đại Bạch phỏng chừng là một thanh thiếu niên chán chường, Song Đầu Xà này thì, chắc chắn là khí phái trưởng giả.

Lăng Hạ ít nhiều nhìn ra được, Song Đầu Xà này không giống như bề ngoài hung ác tàn bạo, phần lớn thời gian đều lười biếng bị vây trong trạng thái ngủ đông.

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước Song Đầu Xà cùng Ngự Chi Tuyệt kết bè lừa mình, liền hừ một tiếng lấy khuỷu tay thọt Ngự Chi Tuyệt phía sau, thấp giọng nói: “Kỹ thuật diễn của các ngươi thật là tốt!”

Ngự Chi Tuyệt giả vờ như không nghe thấy, lạnh nhạt tự nhiên ôm eo Lăng Hạ.

Bay không biết bao lâu, tiền phương xuất hiện một màng sương mù dày đặc màu đỏ tím, Ngự Chi Tuyệt mở bình chướng che khuất Lăng Hạ, thân thể của y và Tống Tiểu Hổ đều chống lại được, A Ly và Song Đầu Xà là siêu thú cũng không sợ.

Trong tầng sương mù màu tím dày đặc không nhìn thấy gì, hơn nữa vô biên vô tận phảng phất như bay mãi cũng không đến nơi, tâm Lăng Hạ không khỏi trầm xuống. Ngự Chi Tuyệt phát hiện hắn bất an, liền ôm chặt hắn vào ngực mình. Mặt Lăng Hạ nóng lên, tâm tình xao động cũng dần bình phục.

Rốt cục cũng xuyên qua tầng sương mù dày đặc, trước mắt xuất hiện một khu rừng rậm màu tro tàn, có lẽ do chướng khí nên không gặp được ánh mặt trời, thảm thực vật nơi này có vẻ phờ rũ rượi, không có nhan sắc bóng đẹp.

Song Đầu Xà hiển nhiên rất quen thuộc nơi này, mang mọi người rất nhanh xuyên qua một khe sâu, dừng lại trước một cánh cửa sắt vĩ đại.

Lăng Hạ không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, lúc đầu phiên bản trong sách, trận pháp diệt thế của Ngự Chi Tuyệt hẳn là thiết trí ở đây. Mộc kiêu thứ này, quả nhiên vẫn sớm tiêu hủy mới tốt. . . . . .

Thân hình giáo chúng trông coi đại môn cứng ngắc giống như con rối, khom mình hành lễ với Ngự Chi Tuyệt liền mở cơ quan đại môn ra, Ngự Chi Tuyệt kéo tay Lăng Hạ dẫn đầu đi vào, Song Đầu Xà cùng A Ly đều ở bên ngoài.

Bên trong kiến tạo một nơi cực kỳ giống cung điện, ba người lập tức dọc theo thông đạo đi xuống dưới hồi lâu, không biết trải qua bao nhiêu cửa, lúc tới một cái đại sảnh, rốt cục Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại.

Y rót vô ngần lực vào một cơ quan trên tường, rất nhanh, cơ quan bị khởi động, một pháp trận chậm rãi từ dưới đất thăng lên, chung quanh bao phủ một vòng hào quang màu lam nhàn nhạt. Pháp khí ở trung tâm bộ phận kia không còn là hình ngọn đèn như Lăng Hạ từng thấy, mà là một thủy tinh cầu xinh đẹp, quanh thân từ từ tản ra ánh sáng màu bạc.

Dù nhìn nó rất xinh đẹp, Lăng Hạ vẫn có thể cảm nhận được tà khí, thậm chí còn rùng mình một cái. Hắn thấp giọng nói: “Làm sao lấy ra?”

Ngự Chi Tuyệt chỉ tầng hào quang kia, nói: “Cởi bỏ pháp trận phòng hộ trước, sau đó lại cởi bỏ phong ấn, Lăng không cần lo lắng.”

Năm đó Thủy Nguyệt tương dung ba pháp khí mộc kiêu, bàn long cùng niết kiêu một cách hoàn mỹ, ba pháp khí quấy nhiễu lẫn nhau tự áp chế sát khí phát ra ngoài, dù năm đó y mất đi một nửa lực lượng, bây giờ vẫn có thể tự mình lấy pháp khí này ra.

Thân thể Tống Tiểu Hổ là chí dương, không sợ dòng tà khí này, nghe vậy bắt lấy cánh tay Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, ta đi lấy ——nếu ngươi bị nó ảnh hưởng, ta và Lăng đại ca sẽ thật thảm nha.”

Nhân vật chính không hề biết lời nói của mình đã tổn thương lòng tự trọng của Ma Tôn đại nhân. Ngự Chi Tuyệt đen mặt hung hăng trợn mắt nhìn hắn, rất nhanh cởi bỏ trận pháp phòng hộ, đi tới phía pháp trận.

Lăng Hạ đang khẩn trương nhưng khi nghe thấy lời nói trực tiếp lại đơn thuần của Tống Tiểu Hổ liền tiêu tán, thậm chí còn nhịn không được cười cười.

Pháp khí ngàn năm rất mẫn cảm với nguy hiểm, trong đầu Ngự Chi Tuyệt vang lên một thanh âm giống như đã từng quen biết: “Hủy chúng ta, ngươi vĩnh viễn không có khả năng xưng bá toàn bộ đại lục! Hơn nữa vĩnh viễn không phải là đối thủ của Tống Tiểu Hổ, như vậy ngươi còn làm sao?”

Ngự Chi Tuyệt cười khinh miệt, quay đầu nhìn Lăng Hạ, đối phương đang khẩn trương chuyên chú nhìn mình. Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt mày Lăng Hạ bỗng chốc nhu hòa, ấm áp đến cực điểm.

Đáp án không phải đã thật rõ ràng sao? Xưng bá thiên hạ nếu không có người kia thì có gì là lạc thú?

Y mưu cầu, trong mắt thấy, vẫn luôn đều là người kia!

Tống Tiểu Hổ thấy trong mắt Ngự Chi Tuyệt ẩn ẩn xuất hiện tử quang, lo lắng quát: “A Tuyệt!”

Khóe mắt Ngự Chi Tuyệt nhíu lại, nói: “Tiểu Hổ, chúng ta thử xem ai lấy nó ra trước.”

Y nói xong thân hình chớp lên một cái, tay đã đặt lên lớp phòng hộ pháp khí trung ương, Tống Tiểu Hổ kêu to vội vàng xông lên: “A Tuyệt, ngươi cũng quá giảo hoạt rồi !”

Lăng Hạ bất giác buồn cười, khụ, hắn đã hơi hiểu vì sao các cô gái đều thích ghép đôi nhân vật chính và nhân vật phản diện rồi.

Hai người đồng thời phát lực, một là lực lượng chí âm, một là chí dương, phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, giống như nhiều năm trước bọn họ cùng nhau kề vai chiến đấu. Lam quang cùng bạch quang dung hợp vào nhau, một hồi lâu, thủy tinh cầu trong suốt phát ra vài tiếng gãy vỡ rất nhỏ, mất đi ánh sáng long lanh từ không trung rơi xuống xuống dưới.

Tống Tiểu Hổ vội vàng vươn tay ôm vào trong lòng, đắc ý lộ ra hai lúm đồng tiền nói: “Lăng đại ca, A Tuyệt, vẫn là ta thắng!”

Ngự Chi Tuyệt vốn không nhìn hắn, chỉ chậm rãi đi xuống, nắm chặt tay Lăng Hạ, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt không dễ dàng phát giác: “Lăng, chúng ta trở về.”

“Ừ.” Lăng Hạ cũng mỉm cười.

Nơi nào có Ngự Chi Tuyệt, nơi đó chính là nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.