Đây, nhất định là tư thế rời giường không đúng!
Lăng Hạ có chút dở khóc dở cười, Ngự Chi Tuyệt coi hắn là gối ôm được chứ? Thân thể thiếu niên của Ngự Chi Tuyệt mặc dù có vẻ hơi gầy yếu nhưng bắp thịt đều rất thực, gối lên rất cứng, may mà cả đêm hắn không có khó thở.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay Ngự Chi Tuyệt đang đặt ngang hông mình qua một bên, đối phương lập tức mở mắt, ánh mắt dưới hàng lông mi dày hết sức trong suốt, thanh minh giống như vẫn luôn tỉnh.
Lăng Hạ sửng sốt một chút, sau đó liền cười: “A Tuyệt, Chào buổi sáng.”
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn một cái, có chút không tự nhiên ngồi dậy, chậm rãi giúp Lăng Hạ mặc áo ngoài vào.
Phen ấy bọn họ tới tìm kiếm ma thú đó, vì không để cho người chú ý nên không mặc y phục Phái Thiếu Dương, mà là quần áo bình thường.
Lăng Hạ vừa rửa mặt vừa hỏi: “Ta nghe tiểu Hổ nói là vì Phong Lạc trúng độc, cần máu một loại ma thú làm thuốc dẫn, cho nên các đệ mới tới nơi này sao?”
“Ừ.” Ngự Chi Tuyệt gật đầu một cái trầm giọng nói, “Chủng ma thú này tên là Liêu Nhiên, là một loại ma thú hệ lôi cấp năm đặc hữu nơi đây, số lượng hoạt động ban đêm rất ít, bởi vì hình thể nhỏ nên tốc độ nhanh, tai mắt thông linh, nên cực kỳ khó bắt.”
Lần này Phái Thiếu Dương tới tổng cộng có năm đệ tử, trừ Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ, còn có ba người Tư Yển, Từ Minh Dương, Liêu Tử Thanh. Đối với Tư Yển, Lăng Hạ vẫn có chút ấn tượng, dù sao năm đó cũng so tài với hắn một phen, bị hắn đánh cho sưng mặt sưng mũi, những người khác hắn lại không biết.
Hắn có chút bận tâm đối phương sẽ nhận ra hắn, gặp phải phiền phức không cần thiết cho nên muốn dùng Dịch Dung Đan. Ngự Chi Tuyệt lập tức ngăn cản, dù sao loại đan dược này có hại vô ích cho thân thể.
Nhìn Lăng Hạ kiên trì, Ngự Chi Tuyệt vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, hắn không dám tìm phiền phức.”
Bàn về thực lực, bây giờ hắn đã không hơn không kém đại đệ tử Phái Thiếu Dương, đệ tử thân truyền trò giỏi hơn thầy Phong Thúc Minh hả hê nhất, Tư Yển chỉ là một đệ tử kiếm tu bổn phái, đương nhiên không dám đắc tội hắn. Ngự Chi Tuyệt vẫn còn nhớ năm đó lúc ghi danh Tư Yển nhục nhã mình, người này đàng hoàng thì cho qua, nếu không. . . . . .
Nghe Ngự Chi Tuyệt nói rất chắc chắn, Lăng Hạ liền nửa tin nửa ngờ không thay đổi dung mạo. Hắn rất có hảo cảm với Phong Lạc tiểu cô nương kia, lập tức suy nghĩ, luyện chế pháp khí như thế nào để có thể giúp bọn họ một tay.
Bởi vì ban đêm mới được động, ban ngày tất cả mọi người vẫn ở nghỉ ngơi trong khách sạn.
Lăng Hạ nhìn bộ sách luyện khí nghiêm túc suy tư, bắt ma thú hệ lôi dĩ nhiên dùng pháp khí hệ gió cùng hệ mộ là tốt nhất. Bây giờ hắn có đá năng lượng cấp hai hệ mộc cùng đá năng lượng hệ gió cấp ba, nhưng thiết kế pháp khí ra sao cũng là một vấn đề khó khăn.
Hắn dùng bút lông chim đặc chế vẽ lên giấy, tính toán năng lượng thạch thụ mộc cần thiết cùng độ lửa, thiết kế bốn, năm phương án luyện khí.
Ngự Chi Tuyệt đứng bình tĩnh ở trước cửa sổ nhìn Lăng Hạ, Lăng Hạ chuyên tâm thật đúng là rất đẹp, bờ môi bình thường nhu hòa mân thành một đường thật chặt, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc.
Ngự Chi Tuyệt mất hồn nhìn phía trước, trong lòng có một loại nóng ran kỳ dị khó tả, hắn rất muốn đi tới, từ phía sau lưng ôm lấy đối phương. . . . . . Loại kích động này làm hắn cảm thấy rất kỳ lạ, lại không khỏi hưng phấn.
Đến buổi trưa, rốt cuộc Lăng Hạ cũng thiết kế xong, lấy lò luyện khí cùng tài liệu cần thiết từ không gian dây chuyền ra chuẩn bị luyện chế.
Hắn thiết kế pháp khí bắt lấy chủng ma thú đặc biệt này, đặc biệt thiết kế pháp khí thành hình lưới, ở bên trong tăng thêm linh thạch dẻo dai đặc biệt. Bởi vì tài liệu tương đối nhiều, hơn nữa do tạp vụn, lực tinh thần tiêu hao cũng là một đại vấn đề, cho nên hắn lại lấy ra chút đá phụ trợ vô cùng trân quý luyện chế, loại đá năng lượng này bình thường Lăng Hạ không nỡ dùng.
Lò luyện khí bắt đầu vận hành rất nhanh, tài liệu dưới tác dụng của đá phụ trợ thạch cùng lực tinh thần của Lăng Hạ đã bắt đầu hòa tan, từng chút từng chút hội tụ. Lăng Hạ tu hành lực tinh thần xác thực nhanh gấp mấy lần so với trước kia, nhưng ở giai đoạn dung luyện vẫn còn có chút cố hết sức, thái dương không ngừng toát mồ hôi nhỏ giọt xuống, lông mày nhíu lại, càng làm nổi bật da thịt trắng bạch yếu ớt.
Ngự Chi Tuyệt nhíu mày một cái, đặt tay lên lưng Lăng Hạ, truyền lực tinh thần của mình qua.
Lông mày Lăng Hạ giãn ra rất nhanh, dẫn lực tinh thần của Ngự Chi Tuyệt nhập luyện lò khí. Trước kia người đeo mặt nạ cũng giúp hắn như vậy, cho nên làm rất nhuần nhuyễn.
Sau hai canh giờ, hình lưới pháp khí rốt cuộc cũng luyện xong, mịn như tơ hết sức mềm dẻo, nắm trong tay chỉ là nhỏ như quả đấm. Càng hay là nó mang theo thuộc tính hệ gió và hệ mộc, năng lượng điện lôi vô dụng với pháp khí này.
Lăng Hạ hết sức hài lòng, huyết sắc trên mặt còn chưa khôi phục: “Tối hôm nay ta cùng đi với các đệ.”
“Ngươi nghỉ ngơi một chút đã.” Ngự Chi Tuyệt Tâm bất mãn, lạnh lùng nói, “Thật ra không cần pháp khí này ta cũng có thể bắt được Liêu Nhiên.”
Sớm biết Lăng Hạ sẽ cực khổ như vậy. . . . . .
Lăng Hạ sửng sốt cười, đứa nhỏ này vẫn cậy mạnh như thế sao? Hắn gật đầu một cái, đôi mắt dịu dàng nhìn sang: “Đương nhiên, ta biết rõ A Tuyệt là lợi hại nhất.”
Ngự Chi Tuyệt đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, ánh mắt nhu hòa như vậy rõ ràng làm cho người ta rất thoải mái. . . . . . Hắn cứng đờ nghiêng mặt: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, buổi tối lại nói.”
Lăng Hạ theo lời nằm trên giường nhắm mắt lại, chắp tay đặt trước ngực, yên lặng vận công khôi phục lực tinh thần.
Ngự Chi Tuyệt mất hồn nhìn một lát, cũng tựa đầu vào giường nhắm mắt lại.
Đến buổi tối, sáu người chia làm hai đội hành động tìm kiếm. Tư Yển nhìn thấy Lăng Hạ thì ngây ngẩn cả người, rất nhanh đoán được thân phận Lăng Hạ từ xưng hô của Tống Tiểu Hổ. Dù sao năm đó hắn tìm Quảng Húc Tử cho Lăng Hạ nửa sống nửa chết, vì vậy trí nhớ khắc sâu hơn những người khác nhiều.
Nhưng bây giờ Ngự Chi Tuyệt đã khác xưa, hắn biết rõ bản lãnh cùng thủ đoạn của đối phương. Ngự Chi Tuyệt từng không chút do dự phế bỏ tu vi đệ tử coi rẻ hắn trong lúc thí luyện, mà lúc đó Phong Thúc Minh chỉ nhẹ nhàng trách cứ một câu liền không giải quyết gì, có thể thấy được, Ngự Chi Tuyệt được xem trọng đến cỡ nào. Huống chi, hắn cùng Lăng Hạ cũng không quá mức thù hận, chỉ chán ghét muốn trút lòng đố kỵ với Ngự Chi Tuyệt thôi.
Lăng Hạ đương nhiên cùng một đội với Ngự Chi Tuyệt, Tống Tiểu Hổ, cộng thêm A Ly, so với ba người khác tạo thành đội ngũ mạnh không biết gấp bao nhiêu lần.
Ngự Chi Tuyệt bọn họ đã truy tung chủng ma thú này ba bốn ngày rồi, rất hiểu tập tính của nó, chỉ ngại chủng ma thú này khứu giác cùng thính giác quá nhạy bén, hơn nữa cảnh giác cẩn thận, cho nên luôn để nó chuồn mất.
Tống Tiểu Hổ có một lần thiếu chút nữa bắt được, hắn dẫn đầu nhảy lên tàng cây toát ra một câu: “Lăng đại ca, đệ nghi nơi tối ngày hôm qua gặp bọn huynh là sào huyệt của Liêu Nhiên, chúng ta đi nơi đó tìm một chút đi.”
Ngự Chi Tuyệt liền cảnh giác hỏi: “Tối hôm qua? Lăng Hạ ở chung với ai?”
Bởi vì tốc độ Lăng Hạ không nhanh bằng bọn họ, Ngự Chi Tuyệt vẫn luôn kéo tay Lăng Hạ đi đường, lúc này nghe Tống Tiểu Hổ nói, tay không tự giác nắm chặt hơn.
Lăng Hạ bị hắn nắm đau nhói, trong lòng thầm kêu không ổn, dù sao đó cũng không phải là chuyện gì tốt. Không đợi hắn ra hiệu cho Tống Tiểu Hổ, Tống Tiểu Hổ đã tuỳ tiện nói: “Ta chưa nói sao? A, ngày hôm qua lúc gặp Lăng đại ca thật buồn cười, một nữ nhân xấu nói Lăng đại ca vô lễ với nàng, hại ta thiếu chút nữa bị lừa đả thương Lăng đại ca đấy. . . . . .”
“Vô lễ?” Ngự Chi Tuyệt híp mắt, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Này này, giọng điệu ép hỏi này mới đúng là ca ca đi?
Lăng Hạ sờ mũi một cái lúng túng nói: “Thật ra thì cũng không có gì, cô nương kia có lẽ là vì chơi thật khá thôi. Dù sao cũng là hiểu lầm, nếu không ta sẽ không gặp được tiểu Hổ, cũng không gặp được đệ.”
Cái miệng không biết chừng mực của nhân vật chính này! Thật là muốn ăn đòn!
Trí nhớ Tống Tiểu Hổ hết sức tốt, rất nhanh tìm ra chỗ cũ. Ba người dừng bước chân ngừng thở, đỡ nhánh cây cẩn thận lắng nghe quan sát động tĩnh chung quanh.
Liêu Nhiên tích bắt thỏ ma thú, Tống Tiểu Hổ linh cơ vừa động chỉ vào A Ly nhỏ giọng nói: “Lăng đại ca, A Tuyệt, các người nhìn A Ly xa xa có giống thỏ không?”
Lỗ tai tuyết trắng của A Ly thật dài, vì đoạn thời gian này Lăng Hạ ngày ngày cho ăn vận động ít nên mập một vòng lớn, không nhìn kỹ thật là giống thỏ.
Lăng Hạ vui lên, xoa xoa đầu A Ly: “Ừ, Đúng vậy, chúng ta có thể để A Ly dẫn dụ Liêu Nhiên ra ngoài.”
A Ly nghe hiểu rất nhanh, nhất thời nhe răng có chút không vui, nó là Ma thú cấp tám, đâu có vô dụng như thỏ hả ? Lăng Hạ xoa đầu dỗ nó một hồi, lúc này A Ly mới uất uất ức ức nhảy xuống, thu lại khí tức năng lượng, cố ý di chuyển thân thể đi lại từ từ trên mặt đất, ánh trăng chiếu xuống tựa như nắm tuyết.
Đám người Lăng Hạ mai phục trên cây không nhúc nhích, kiên nhẫn chờ Liêu Nhiên xuất hiện.
Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ hiển nhiên có kiên nhẫn của thợ săn, ngược lại Lăng Hạ lắc đầu sắp ngủ gật. Qua nửa đêm, rốt cuộc nghe không trung truyền đến một tiếng kêu tê tê kỳ quái.
Lăng Hạ giật mình một cái mắt liền mở ra, Tống Tiểu Hổ hưng phấn khoa tay múa chân một ra hiệu cho hắn, hiển nhiên, mục tiêu xuất hiện!
Một con ưng kích cỡ tương đương ma thú từ chỗ sâu trong rừng rậm vọt ra, thẳng tắp đánh về phía A Ly, tốc độ nhanh như sao băng. Thế nhưng khi nó cách A Ly chỉ có một mét liền phát giác hơi thở trên người A Ly không quá giống thỏ, lập tức lựa chọn rút lui.
A Ly hung mãnh hống lên một tiếng, dùng sức hướng không trung đánh tới, nhưng tốc độ Liêu Nhiên quá nhanh, ngay cả A Ly nhảy lên cao khoảng một trượng vẫn rơi vào khoảng không.
Ngự Chi Tuyệt sao có thể để nó chạy, lưới năng lượng trên tay lập tức bắn ra ngoài, vừa vặn rơi vào lên người Liêu Nhiên. Lưới gặp vật là thu, rất nhanh đã co lại thành một đoàn. Liêu Nhiên giãy giụa muốn bay ra cũng khó, nhanh chóng liên tiếp bắn mấy đạo Lôi Điện, tuy nhiên cũng bị cản trở về, bị Ngự Chi Tuyệt vững vàng nắm trong tay rồi.
Tống Tiểu Hổ cười nói: “Lăng đại ca, pháp khí huynh luyện thật lợi hại! A Tuyệt phản ứng cũng rất mau a!”
Ngự Chi Tuyệt không cho là đúng hừ một tiếng, tiện tay ném Liêu Nhiên cho Tống Tiểu Hổ.
A Ly không được Tống Tiểu Hổ để mắt đến, tức giận nhảy lên đầu con nhím của Tống Tiểu Hổ cào cào, sau đó lại nhảy vào ngực Lăng Hạ.
Lăng Hạ vuốt lông nó trấn an một phen, cười nói: “Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy chúng ta nhanh tìm bọn ba người kia trở về thôi, dù sao độc trên người Phong Lạc không chờ được.”
Tống Tiểu Hổ quan hệ tốt với Phong Lạc, lập tức gật gật đầu nói: “Ừ.”
Ba người theo đường cũ trở về, đi nửa nén hương thì đột nhiên nhìn thấy ánh lửa lóe trước mặt, rõ ràng nghe tiếng đao kiếm đánh nhau cùng đấu pháp khí.
Lăng Hạ nhướng mày, hắn nhìn Tống Tiểu Hổ nhao nhao muốn thử nói: “Chúng ta đi đường vòng thôi, bây giờ quan trọng nhất là đem Liêu Nhiên về.”
Tống Tiểu Hổ dù thích lo chuyện bao đồng, lúc này cũng biết nặng nhẹ. Huống chi đây là địa bàn người khác, cách xa Phái Thiếu Dương mấy ngàn dặm, càng không thể để xảy ra sai lầm. Hắn cũng gật đầu một cái, Ngự Chi Tuyệt càng không có gì phản đối.
Chỉ là, ba người mới đi mấy bước, nghe thấy nơi kia truyền đến tiếng cười duyên quen thuộc của thiếu nữ cùng tiếng mắng giận của Tư Yển.
Tống Tiểu Hổ ngạc nhiên quay đầu lại nói: “Lăng đại ca, là cô nương tối hôm qua!”