Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 59: Q.3 - Chương 59: Chương 7




Mặc dù Lăng Hạ không biến sắc với những lời lấy lòng của Tô Mạc Chận, nhưng đối phương tuy ngốc, nhưng so với Tống Tiểu Hổ lại khôn khéo hơn nhiều, cười hì hì khuyến cáo hắn: “Ta khuyên ngươi đừng uổng phí sức lực, ngươi cứ cầu nguyện tên Ma Giáo mặt trắng đó cầm đồ đến để đổi ngươi đi.”

Lăng Hạ nghiêm mặt, hận không thể đập chết kẻ vừa lỗ mãng vừa ngốc này đi.

Hắn ngày ngày mong đợi Tống Tiểu Hổ xuất hiện, vội vàng dùng ánh sáng của nhân vật chính thu tên tiểu đệ ngốc này vào hậu cung nhanh cho xong.

Hắn tính toán ngày một chút, đã bị Tô Mạc Chận mang đi bảy tám ngày, nói cách khác, mấy ngày nữa Ngự Chi Tuyệt sẽ phải thành thân rồi. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lăng Hạ liền phiền não muốn giết người.

Đều nói thất tình nữ nhân nhỏ lệ nam nhân nhỏ máu, bộ dạng củi mục này của hắn thì đánh được ai?

Đợi đến một ngày xe cách một thành nhỏ không xa, Lăng Hạ đang giả trang thành bệnh phụ ở bên trong nằm ngẩn người, đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Này, tên đánh xe kia, giao hết đồ trên người ngươi ra đây!”

Lăng Hạ cơ hồ là muốn khóc lóc nức nở rồi, em gái Khắc Lan, em xuất hiện quá đúng lúc!

Hắn cẩn thận vén vải cửa sổ xe lên một khe nhỏ nhìn ra ngoài, chỉ thấy Khắc Lan Mẫn Bạch xinh đẹp dẫn đầu một bầy ngũ đại tam thô thủ hạ cưỡi báo đốm cấp bốn, kéo mấy chiếc xe, một trước một sau ngăn xe, ma thú kéo xe cấp thấp cả kinh quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Khắc Lan Mẫn Bạch chính là muốn tới tặng quà tân Càn Khôn Giáo chủ, biết thiếu niên năm đó mình bắt hôm nay lại trở thành Giáo chủ mặt trắng, còn cưới kẻ nàng đối đầu, trong lòng nàng dĩ nhiên khó chịu. Đi một đường đoạt một đường, đưa sính lễ gì dĩ nhiên không thể lấy từ chỗ mình.

Mắt Tô Mạc Chận sáng lên, liền hứng thú. Mỹ nhân ma tu đạo quả nhiên khác chính phái! Khắc Lan Mẫn Bạch da hơi đen, vóc người lại hết sức yểu điệu, đôi môi đầy đặn, mắt to quyến rũ, cả người tản ra hơi thở dã tính. Hắn nhất thời không nhớ tới lai lịch của đối phương, chỉ cười hì hì cười trêu nói: “Này, xin hỏi quý tính phương danh của cô nương? Tại hạ Tô Mạc Chận, đồ nàng muốn đương nhiên ta sẽ dâng lên, nhưng có một điều kiện —— cô nương có thể làm lão bà của ta hay không?”

Sá! Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, hai người kia một yêu giành một yêu trộm, một tìm lão bà một tìm lão công, thật đúng là một đôi trời đất tạo nên!

Hắn đã kết luận Tô Mạc Chận nhất định sẽ thua. Khắc Lan Mẫn Bạch là Thanh Minh hộ pháp ma tu đạo, chủ nhân Linh Xà đảo, thiên tài Thể Tu. Hơn nữa từ tuổi nhỏ nàng liền bắt đầu làm cường đạo thủ lĩnh, cộng thêm trên người có vô số thú độc. Tô Mạc Chận mặc dù thực lực bất phàm, nhưng hắn quá khinh địch, hơn nữa còn không biết lai lịch Khắc Lan Mẫn Bạch.

Thủ hạ Khắc Lan Mẫn Bạch nhất thời tức giận không thôi, đều khí thét to mắng: “Chỉ bằng tiểu thử thúi tóc lam mày mà muốn lấy lão đại chúng ta?” “Lão đại, đánh chết hắn!”

Khắc Lan Mẫn Bạch xem thường nheo mắt, phất tay ngăn mọi người chửi mắng, lắc lư cây gậy trong tay mấy cái, cũng cười híp mắt nói: “Làm lão bà của ngươi cũng được, chỉ là, ngươi phải địch nổi cây gậy này của ta mới được nha.”

Nàng nói cằm khẽ nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo lại tự tin, càng lộ vẻ đóa hoa hồng có gai.

Bây giờ trong mắt Tô Mạc Chận muốn toát ra sao rồi, không thể chờ đợi nói: “Dĩ nhiên, như vậy, cô nương xuất chiêu trước?”

Tươi cười trên mặt Khắc Lan Mẫn Bạch vụt tắt, chợt nhất chân, đã quét một côn tới.

Tô Mạc Chận không ngờ động tác nàng nhanh như vậy, nhất thời đề cao cảnh giác Thuấn Thân tránh thoát. Hắn có tước hiệu gọi là “Phong Ảnh”, tốc độ là nhất đẳng .

Nơi côn phong quét qua, xe liền chia năm xẻ bảy, may nhờ trên người Lăng Hạ bọc chăn bông mới không té. Hắn chật vật bò dậy, Khắc Lan Mẫn Bạch liếc một cái thấy một thiếu phụ xinh đẹp, còn tưởng là thê tử Tô Mạc Chận, vì vậy cười khanh khách bóp một cái trên mặt Lăng Hạ: “Ừ, da mịn thịt mềm, tướng công của ngươi nếu bị ta đánh bại, ngươi hãy về với ta đi.”

“. . . . . .” Lăng Hạ dở khóc dở cười, cộng thêm hắn mặc trang phục thật sự lúng túng, nên cũng không nói rõ thân phận mình, chỉ đứng ở một bên chờ Khắc Lan Mẫn Bạch đánh bại Tô Mạc Chận.

Tô Mạc Chận đứng ở chỗ cao ghen ghét nhìn, cau mày nói: “Này này, cô nương, đó không phải là lão bà của ta! Mục tiêu của nàng ở chỗ này!”

Khắc Lan Mẫn Bạch rung cây gậy lên, biến thành hai cây đoản côn, chân đạp một chút bay lên, hai người liền triền đấu một chỗ. Tô Mạc Chận không ngờ đối phương lợi hại như thế, dần dần cũng dùng toàn lực, cát bay đá chạy, đường đều bị cắt đứt rồi.

Thủ hạ Khắc Lan Mẫn Bạch làm tròn bổn phận đem Lăng Hạ làm con tin, cuốn hắn lại vác lên vai lui về phía sau. Lăng Hạ đã vô lực ói mửa, trước đó Tô Mạc Chận đùa dai giữ chặt hắn bôi vẽ đầy mặt, hắn không biết đối phương vẽ mình thành bộ dạng ghê tởm gì mới có thể khiến tất cả mọi người cho rằng mình là nữ.

Rốt cuộc Tô Mạc Chận vẫn hương tiếc ngọc, không cẩn thận bị Khắc Lan Mẫn Bạch đánh một gậy vào mặt máu mũi giàn giụa, lại đá một phát vào ngực bay ra ngoài. Hắn bịt mũi trượt về phía sau một trượng mới ổn định được thân hình, cau mày nói: “Nàng cũng quá dã man! Sao lại nhẫn tâm hủy khuôn mặt anh tuấn của ta?”

Lời nói tuy mang theo mấy phần cười đùa như trước, nhưng chiến ý của hắn rốt cuộc đã bị kích ra rồi, cũng lấy binh khí loan đao của mình ra.

Khắc Lan Mẫn Bạch hất cằm lên híp mắt nói: “Này còn được, đối phó qua loa nữa tỷ tỷ đây giết chết ngươi nha!”

Lăng Hạ nhìn cơ hồ muốn vỗ tay, quá đẹp quá xuất sắc rồi em gái!

Sau nửa canh giờ, Tô Mạc Chận bị đánh thành ngu vcl~, bị thủ hạ Khắc Lan Mẫn Bạch lưu loát trói thành bánh chưng, một tay nhét lên xe. Mắt Tô Mạc Chận đã biến thành mắt gấu mèo 0.0 rồi, còn ý vị cười khúc khích.

Lăng Hạ khinh bỉ nhìn hắn một cái, Tô Mạc Chận dù không địch lại, nhưng nếu chạy trối chết vẫn có rất ít người có thể đuổi theo hắn, huống chi thú khế ước của hắn còn là một con thú địa hình năng lực hiếm thấy, có thể mang hắn trốn xuống đất. Khoanh tay chịu trói như vậy, hiển nhiên là cố ý rồi.

Tô Mạc Chận cười ngây ngô một hồi ngồi dậy nói: “Ừm, huynh đệ, ngươi biết lai lịch cô nương này sao? Thường gặp đại gia khuê tú danh môn chánh phái, nàng thật đúng là đặc biệt a.” Với năng lực của hắn, dĩ nhiên bất kỳ dây từng trận pháp nào cũng trói không được.

Lăng Hạ mặc kệ hắn, cái loại người sao gặp gỡ tình yêu liền biến ngu thế này? Không phát hiện Khắc Lan Mẫn Bạch đã mang bọn họ đi à? Hơn nữa túi đựng đồ kia cũng bị Khắc Lan Mẫn Bạch xem thành chiến lợi phẩm chiếm đoạt rồi.

Vốn hắn tính toán đến chính phái tìm Tống Tiểu Hổ, lần này lại bị mang về, lúc này chẳng biết là hỉ hay lo. Chẳng lẽ ông trời muốn mình tự xem Ngự Chi Tuyệt cùng người khác thành thân, sau đó hoàn toàn chết tâm sao? Nghe âm thanh xe chạy, hắn cảm thấy trong lòng loạn tao tao, lại có một loại cảm giác nản lòng thoái chí.

Xe ngừng lại rất nhanh, Khắc Lan Mẫn Bạch đột nhiên chui vào, lấy một con huyết Tri Chu màu đỏ đặt bên cổ Tô Mạc Chận làm bộ muốn cắn, uy hiếp nói: “Thứ này của ngươi từ từ đâu tới? Thành thật nói, nếu không ta khiến Chu nhi cắn chết ngươi!”

Nàng nói tay rung một cái, vài bảo vật trong túi trữ vật rơi ra phát ra tiếng đinh đang, chính là mấy thứ Tô Mạc Chận trộm từ tẩm cung Ngự Chi Tuyệt.

Tô Mạc Chận sững sờ, cười hì hì nói: “Đều là ta nhặt được —— nàng tin hay không?”

Khắc Lan Mẫn Bạch đẩy huyết Tri Chu về phía trước, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta không phân biệt được sao? Phía trên có con dấu, là vật dành riêng cho Ma Tôn Càn Khôn giáo, rốt cuộc các ngươi là ai?

Nàng nói rồi ném túi đựng đồ qua một bên, tiện tay dùng cây gậy chống cổ họng Lăng Hạ.

Tô Mạc Chận cười híp mắt nói: “Cô nương nói cho ta biết tên, ta liền nói cho nàng biết. . . . . .”

Lăng Hạ thật là bội phục phẩm chất không sợ trời đất này của hắn, cười bất đắc dĩ nói: “Khắc Lan muội, là ta.”

Khắc Lan Mẫn Bạch kinh ngạc một hồi, nhìn mặt của hắn hồi lâu. Lăng Hạ vội vàng gỡ trâm hoa trên đầu xuống, lấy tay lau đi son phấn trên mặt, cười xấu hổ nói: “Là ta, Lăng Hạ, Khắc Lan muội còn nhớ ta không?”

Khắc Lan Mẫn Bạch rốt cuộc cũng nhận ra, vui mừng một hồi, tiện tay đặt Tri Chu lên cổ Tô Mạc Chận, vỗ bả vai Lăng Hạ cười ha ha nói: “Làm sao huynh lại biến thành bộ dáng dọa người này? Sao nghe người ta nói mấy năm trước huynh đã chết? Bản cô nương còn giúp huynh thanh toán một vò rượu ngon.”

Lăng Hạ khẽ cười khổ: “Chuyện này nói rất dài dòng, ta bị trọng thương, chỉ là không có chết, gần đây mới tỉnh lại.”

Tô Mạc Chận nhìn chằm chằm huyết Tri Chu kinh hãi không dám cử động, miệng nhỏ giọng nói: “Cô nương, nàng lấy Tri Chu ra đi, ta là bằng hữu của Lăng Hạ huynh đệ a!”

Lăng Hạ thật bội phục cái tên ngốc nghịch ngợm này, không chút do dự nói: “Khắc Lan muội, ta bị. . . . . .”

Hắn đang muốn nói, xe đột nhiên lay động kịch liệt một hồi, ma thú kéo xe gầm nhẹ một trận lo lắng trì trệ không tiến. Thủ hạ Khắc Lan Mẫn Bạch rối rít giơ roi, những ma thú kia vẫn không đi, thậm chí con Tiểu Báo kia bắt đầu sốt ruột dùng móng vuốt đào đất.

Khắc Lan Mẫn Bạch rùng mình làm động tác phòng ngự, Tô Mạc Chận cũng trong nháy mắt thoát khỏi dây thừng, nhanh chóng dùng y phục gói Tri Chu ném cho nàng, sau đó nắm đao một cước đạp bay cửa xe. Bây giờ Lăng Hạ không cảm giác được hơi thở chèn ép, nhưng có thể từ vẻ mặt nặng của bọn họ nề đoán được người tới không tốt.

Chờ hắn từ cửa xe nhìn quanh đi ra ngoài, liền ngốc trệ, trong lòng quặng đau dường như không cách nào hô hấp.

Ngự Chi Tuyệt đứng trên một con song đầu phi xà khổng lồ, giữa không trun cách đó không xa từ trên cao nhìn xuống mọi người. Tóc dài như mực của y cùng y phục đỏ chót trên người bị gió thổi bay tứ tán, nhìn qua một lượt, thế nhưng lại làm cho người ta có cảm giác diễm lệ không thể nhìn thẳng.

Màu đỏ này làm mắt của Lăng Hạ đau nhói, hắn hít sâu mấy hơi cố gắng làm mình duy trì biểu tình bình tĩnh, trên thực tế đôi môi đã phát run. Hắn chỉ liếc nhìn liền quay đi rũ mắt, e sợ mình nhìn thấy cặp mắt quen thuộc kia, liền không kiềm chế được nỗi lòng mà đi chất vấn, mất đi tôn nghiêm cuối cùng.

Không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp lại Ngự Chi Tuyệt. . . . . .

Rõ ràng còn mấy ngày nữa mới thành hôn, bây giờ y liền không kịp chờ mà mặc hỉ phục rồi sao?

Lăng Hạ nắm chặt thành xe, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cổ họng có cảm giác muốn hộc máu lần nữa, hắn vội vàng cố gắng nuốt cỗ tanh ngọt này xuống, cảnh vật trước mắt lại không khống chế được bị bao phủ bởi lớp sương mù.

—— Đã đủ nhếch nhác đủ mất mặt rồi. . . . . . Là một nam nhân.

Mắt Ngự Chi Tuyệt cuồn cuộn màu tím mơ hồ, ngón tay thon dài điểm lên lệ chí nơi khóe mắt một chút lại một chút, cười như không cười liếc Khắc Lan Mẫn Bạch cùng Tô Mạc Chận một cái, híp mắt nói: “Là các ngươi sao? Mang người của ta đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.