Lúc Tống Tiểu Hổ trở thành võ tôn vang vọng toàn bộ đại lục Dị Giới, quan hệ của ma tu đạo và chính đạo cũng đạt tới thời đại hòa bình nhất trong lịch sử, Võ Tôn cùng Ma Tôn tình hữu nghị thâm hậu thậm chí còn là câu chuyện mọi ca tụng trên toàn bộ đại lục.
Đương nhiên, người biết chuyện Lăng Hạ nghe được đủ loại truyền thuyết chuyện xưa này đẹp đẽ này, nhịn không được hội ôm bụng cười lăn lộn, hai người kia bây giờ gặp mặt vẫn còn đánh nhau được chứ?
Trình độ luyện khí cùng năng lượng hệ mộc của Lăng Hạ đều được xưng là cao thủ, lúc đầu hắn thật kiêng kị Thủy Nguyệt, dù sao trong sách Thủy Nguyệt chính là một trong những đồng lõa quan trọng khi Ngự Chi Tuyệt diệt thế .
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, ba năm trước Thủy Nguyệt lui xuống không làm hộ pháp nữa mà rời đi, bảo là muốn đi tìm vị Luyện Khí Sư kia lợi hại nhất trong thế giới này. Trùng hợp là, khi Lăng Hạ nghe hắn miêu tả liền biết đó chính là vị sư phụ mang mặt nạ. Bản lĩnh trốn người của vị ân sư này của hắn là đệ nhất thiên hạ, nhiều năm như vậy chưa từng lộ mặt, cho nên Lăng Hạ cũng chỉ có thể chúc Thủy Nguyệt may mắn thôi.
Những năm gần đây Mộ Dung Tuyết, Thủy Linh, Khắc Lan Mẫn Bạch, Phong Lạc đều xuất giá, nhưng phu quân của các nàng lại không phải là Tống Tiểu Hổ. Nghĩ đến nhân vật chính vốn hoa đào nở đầy đường bây giờ còn độc thân, Lăng Hạ có chút phát sầu.
Mấy em gái trong hậu cung giờ chỉ còn lại Thủy Vũ chưa xuất giá, bây giờ quan hệ của nàng và Tống Tiểu Hổ rất tốt, Lăng Hạ cũng nghe được chút ít tin tức của nàng từ miệng Tống Tiểu Hổ. Vài năm trước Thủy Vũ từng lặn lội vạn lý xa xôi đến ma tu gặp hắn một lần, nhưng không nói gì đã bước đi rồi. Nhưng mà nghe Tống Tiểu Hổ nói, Thủy Vũ cũng sắp đính hôn rồi, là trưởng tử của một thành chủ chính phái.
Lăng Hạ hận không thể đá Tống Tiểu Hổ một cước, cô gái cuối cùng mà nhân vật chính cũng thể giữ lại a! Chẳng lẽ tính độc thân cả đời? Ngày qua quá nhanh, Lăng Hạ cẩn thận tính, hắn và Tống Tiểu Hổ đã hai năm không gặp rồi.
Nhưng mỗi lần Ngự Chi Tuyệt nghe hắn nhắc tới chung thân đại sự của Tống Tiểu Hổ mặt sẽ âm trầm, điều ấy làm Lăng Hạ thật không còn gì để nói, vại dấm kia của Ma Tôn đại nhân quả nhiên là mấy chục năm như một ngày, càng ngày càng chua.
Ngày gần đây Lăng Hạ rất vui vẻ, bởi vì Tống Tiểu Hổ truyền tin nói, ít ngày nữa sẽ đến.
Lúc Tống Tiểu Hổ tới quả nhiên mang đến không ít kinh hỉ, kinh hỉ nhất chính là trong lòng hắn, vậy mà lại nhiều ra một nhóc bánh bao nhỏ đầu con nhím khoảng một tuổi!
Ánh mắt bánh bao nhỏ tròn tròn có hai lúm đồng tiền, thật sự giống nhân vật chính như đúc!
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, A Ly cẩn trọng canh giữ bên người đầu nhím nhỏ, sợ nó té ngã.
Lăng Hạ vừa mừng vừa sợ, vỗ vỗ bả vai Tống Tiểu Hổ nói: “Thằng nhóc tiểu Hổ này thật giỏi, đệ thành thân khi nào, vậy mà không thèm thông báo một tiếng? Đứa nhỏ tên gì?”
Tống Tiểu Hổ ngượng ngùng để lộ hai hàng răng trắng: “Gọi là Gia Bảo. Lăng đại ca, ta còn chưa thành thân. . . . . .”
Nhân vật chính bây giờ khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn giống một thanh niên mới lớn, cười rộ lên vẻ mặt sáng ngời. Lăng Hạ nghe mà muốn té xỉu, nói cái gì? Chưa kết hôn mà đã có con? Tống Tiểu Hổ cũng thật sự. . . . . . Hơn nữa vì sao qua nhiều năm nhân vật chính lại tiến hóa thành cái trình độ làm người ta sụp đổ như vậy?
Tống Tiểu Hổ xấu hổ vội vàng giải thích, chừng hai năm trước mắt hắn bị trọng thương nhìn không thấy, lưu lạc đến một hòn đảo được một cô nương không biết tính danh và bề ngoài cứu. Nhưng cô nương kia có lẻ là bị câm điếc, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu. Một ngày sấm chớp đầy trời hai người u mê hồ đồ xảy ra quan hệ, sau đó khi Tống Gia Bảo sinh ra, cô nương kia liền ném cho Tống Tiểu Hổ rồi rời đi.
Lăng Hạ nghiến răng khanh khách, thật ngược! Nhân vật chính thành kẻ phụ tình rồi!
Trong mắt Tống Tiểu Hổ hiện ra một tia thương cảm: “Ta vẫn luôn tìm nàng. . . . . .” vóc người cô nương rất cao, tính cách lại cực lãnh, hắn hỏi thăm lâu như vậy, thủy chung không có chút manh mối nào.
A Ly không nói gì mà nhìn trời, nó cảm thấy bộ dạng người kia không giống giống cái, nhưng nó không nói được, cho nên không có cách nào biểu đạt.
Lăng Hạ nhìn Tống Gia Bảo, khuôn mặt phúng phính rất đáng yêu. Hắn nhịn không được ôm Tống Gia Bảo vào trong ngực chơi đùa, lấy pháp khí mình luyện chế ra cho nó làm đồ chơi.
Chơi đùa với nó Lăng Hạ có chút đau lòng, Tống Tiểu Hổ đại khái nơi nào cũng sẽ mang theo đứa nhỏ a! tay chân Tống Gia Bảo đều đen tuyền, Lăng Hạ vội vàng mang nó đi tắm sạch sẽ, trò chuyện với Tống Tiểu Hổ về mấy năm qua.
Tống Gia Bảo khoẻ mạnh kháu khỉnh rất thông minh đáng yêu, rất nhanh liền túm lấy vạt áo Lăng Hạ mơ hồ không rõ gọi hắn là thúc thúc. Lăng Hạ thật sự càng xem càng thích, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, mình và Ngự Chi Tuyệt không có khả năng có con. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt trở lại tẩm cung liền thấy Lăng Hạ đang mặc y phục cho phiên bản thu nhỏ của Tống Tiểu Hổ, ánh mắt cùng động tác đều thật dịu dàng, mày y liền nhíu lại.
Lăng Hạ thấy Ngự Chi Tuyệt, liền ôm lấy Tống Gia Bảo cười nói: “Gia Bảo, kêu thúc thúc.”
Tống Gia Bảo thông minh nhận ra trên người đối phương ẩn ẩn phát ra ý âm trầm, nhưng cũng không e ngại, chỉ núp trong lòng Lăng Hạ, hai mắt to tò mò nhìn qua. Mấy năm A Ly vẫn không thể nào thích Ngự Chi Tuyệt cho được, thấy y nó chỉ chuyển chuyển mắt, tiếp tục cọ lên bờ vai Lăng Hạ.
Lăng Hạ thấy ngoài ý muốn, hắn còn tưởng Ngự Chi Tuyệt sẽ rất thích đứa nhỏ này.
Tống Tiểu Hổ thấy Ngự Chi Tuyệt, lại tỷ thí một hồi.
Lăng Hạ ôm Tống Gia Bảo lười quan tâm, hắn thực thích con nhím nhỏ thông minh chưa nói được rõ này. Còn hai tên trẻ con lớn xác kia mỗi lần gặp đều nháo lên. Chờ hắn cho Tống Gia Bảo ăn cơm xong rồi, hai người kia cũng vừa lúc kết thúc chiến đấu.
Vì Tống Gia Bảo nên lần này Tống Tiểu Hổ ngây người ở Càn Khôn giáo mấy ngày, thuận tiện hỏi thăm tin tức mẹ Gia Bảo.
Mặt Ngự Chi Tuyệt đều đen thành đáy nồi, theo y Tống Gia Bảo này chính là một con gấu nhỏ, hơn nữa đầu nhím nhỏ này tối nào cũng quấn lấy Lăng Hạ đòi kể chuyện cổ tích cho nó nghe, y làm gì cũng không được.
Ngự Chi Tuyệt lập tức phái người đi chung quanh tìm tin tức, hỏi thăm được một chút manh mối, nhưng Lăng Hạ nghe được tin tức này thì ngốc ngay tại chỗ.
” ‘Mẹ’ con nhím nhỏ này, là nam nhân.” Ngự Chi Tuyệt nhàn nhạt nói.
Lăng Hạ còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề , liên tục kinh ngạc nói: “Gì? !”
Ngự Chi Tuyệt lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói lại, Lăng Hạ cảm thấy ngũ giác mình đều tê liệt, mẹ nó, quả nhiên rau chân vịt canh trứng biến thái viết cái gì cũng khiến người ta thổ huyết a!
Dị Giới thật đúng tồn tại nam tộc có thể sinh con a! Tộc kia rất ít người, nhiều lần bị lâm vào thảm họa diệt tộc. Năm đó mẹ Tống Gia Bảo trúng một loại độc dược không xxoo sẽ chết, ăn linh thảo tinh tinh mới áp chế xuống được, tránh ở trên đảo nhịn vài năm, cuối cùng vẫn gặp Tống Tiểu Hổ—— ai bảo nhân vật chính chạy tới cái đảo nhỏ xa xôi kia a!
Lăng Hạ yên lặng nhìn trời, hắn thực ra có hai vấn đề quan tâm nhất, một, nam nhân dùng nơi nào để sinh? Hai, nhân vật chính đơn thuần đến cỡ nào a! Vậy mà không phân biệt được mình xxoo với nam nhân!
Ngự Chi Tuyệt nói tin tức này cho Tống Tiểu Hổ, thống thống khoái khoái tiễn một lớn một nhỏ tính cả A Ly kia rời đi. Buổi tối y cảm thấy mỹ mãn ôm Lăng Hạ, Lăng Hạ đột nhiên thở dài một tiếng: “Ta có chút nhớ Gia Bảo rồi.”
“Vậy chúng ta cũng sinh.” Ngự Chi Tuyệt híp mắt vuốt eo của hắn, lên lên xuống xuống ái muội.
Lăng Hạ không nói gì: “Đệ sinh?”
Ngự Chi Tuyệt xoay người đè hắn ở dưới thân: “Mấy đứa nhỏ này có gì tốt? Hai chúng ta có nhau là đủ.”
——–HẾT TRUYỆN———–
Zô LoL!!!! Sau bao nhiêu tháng ròng rã cuối cùng cũng lấp xong hố này rồi LoL Đã và đang tìm thêm hố mới để lấp, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé :))))))