Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: Chương 20




Nói cũng phải, ở đây nóng như lò lửa, gặp tôi cả người lại nhớp nháp nữa, cân nhắc một hồi, cuối cùng tôi lôi từ trong đống hành lý ra một cái thau, múc nước, lại tìm một cái khăn lông, thoát y toàn tập xong liền bắt đầu tắm rửa. Ui chu choa, giội nước nóng xong rồi chạy ra đứng ở cửa hang cho gió hong khô, thích đáo để bà con ạ.

Ngoảnh mặt lại thì thấy Điển Mặc đang nhìn tôi không chớp mắt. Nhóc ta thấy tôi nhìn nó, liền cười nói: “Sư phụ, con thích dáng người thầy ghê. Trông rất vừa mắt đó nha.”

Lời này nghe sao cứ thấy kì kì chỗ nào ấy, mà thôi quan tâm làm gì, tôi đáp: “Quá khen, quá khen, con ráng tập luyện cho chăm chỉ vào, rồi cũng sẽ có được bo-đì chuẩn như của thầy thôi.” – Nói rồi tôi liền trải chiếu ra, nằm thẳng cẳng lên đó – “Chao ôi, sướng chết được.”

Điển Mặc không nói gì nữa, quay lại tiếp tục hưởng thụ buổi tắm nước sôi của nó.

Một ngày không thể gọi là vui vẻ gì lắm cứ thế mà miễn cưỡng trôi qua.

Sau đó tôi dần phát hiện ra, khi Điển Mặc tắm thì phần thuốc sáp màu đỏ bong ra từ trên người nó cũng không có biến đi đâu hết, mà dần dần gom lại một chỗ, chẳng mấy chốc đã hình thành nên một khối cầu hơi bị bự. Theo lời nhóc ta nói ấy thì, hiện tượng này chính là do yêu độc bị đẩy ra khỏi cơ thể từng lớp một, sau đó toàn bộ đều tập trung vào bên trong thứ thuốc sáp kia.

.

.

.

Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, đây đúng là một tháng mà tuyệt đối không hề có tí ti kỉ niệm gì đáng để ghi lại cả. Khi trước Vu Kính có nói mỗi ngày phải ngâm ít nhất năm canh giờ, có điều Điển Mặc lại nói dù sao cũng chả có việc gì làm, thế là mỗi ngày đều ngâm hẳn mười hai canh giờ liền, tôi thì sao cũng được nên chả ý kiến gì.

Tôi rảnh rỗi đến mức phát sầu, ngủ miế ttới nỗi chán ngấy ra, vậy nên ngày nào cũng mặt mày chù ụ dòm cảnh Điển Mặc khoan khoái ngâm mình trong nước, mặt mày chù ụ ngắm cái đống thuốc đỏ lòm đông lại thành một cục ngày một to dần.

Vào đúng ngay cái đêm vừa tròn một tháng đó, cũng là cái ngày nóng nhất trong mùa hạ, tôi để mình trần như nhộng chỉ đắp có mỗi cái khăn nằm ngủ ở ngay mé cửa hang, đang thiu thiu ngủ thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí cực mạnh luồn lách quanh thân, tôi giật mình ngồi phắt dậy, lúc này mới phát hiện ra có điểm kỳ lạ, rõ ràng trong hang có treo dạ minh châu để chiếu sáng, cớ sao lúc này không gian lại tối tăm mờ mịt, âm khí tràn ngập như vầy đây.

Tôi hoảng vía, khoác vội cái áo liền chạy sang chỗ bờ hồ, nào có còn thấy bóng dáng Điển Mặc đâu! Thế nhưng kết giới ở ngoài động được làm rất chắc chắn mà, hẳn là nó không ra ngoài được mới phải. Trong này sương mù ngày một nhiều hơn, âm khí cũng tăng vọt!

“Điển Mặc à!” – Tôi thử réo nó một tiếng, tuy rằng mắt không nhìn thấy rõ lắm, nhưng có thể thấy đại loại là khi tiếng la của tôi vừa dứt thì ở trong hồ có bóng người động đậy.

Tôi đi dọc theo mép hồ qua chỗ người đó: “Điển Mặc, con không sao chứ, trong này bị gì vậy nhỉ?”

Khi đi tới sát bên người đó rồi, tôi mới phát giác ra điểm lạ, cái người trong hồ kia, nhìn thế nào cũng thấy lùn hơn Điển Mặc cả khúc lận! Tôi vội dừng bước, căng mắt ra dòm cho rõ, cơ mà nơi này ngập tràn hơi nước với sương mù, khiến tầm nhìn tôi bị giới hạn.

Trong lúc tôi đang suy tư, người kia đã đi về phía tôi, tôi liền vung tay một cái, viên dạ minh châu vốn đang treo trên tường liền bay xuống, rồi nương theo ánh mắt tôi mà lao về phía trước. Tôi tiến lại gần người trước mặt kia cho đến khi nhìn rõ cậu ta, da cậu ta đỏ rực, không thấy mặt mũi đâu, dòm cứ như mấy con tò he được nặn từ bột mì trộn với nước ấy, trên người nó có chất lỏng nhầy nhụa gì đó không ngừng nhiễu xuống lỏng tỏng, để lại sau lưng đầy những vệt dài màu đỏ ối trên đường nó di chuyển qua đây.

Tởm quá đi thôi, đây là cái khỉ gì vậy trời!

Cái mặt đỏ như son. . . Tôi bất chợt có suy nghĩ rằng, cái thứ này dám là sản phẩm của quá trình đông cục của đống thuốc sáp tróc ra từ trên người Điển Mặc lắm à.

Thứ đó tiến thẳng về phía tôi, tôi liền thấy không ổn, vội lui về phía sau, ngó quanh tứ phía, Điển Mặc biến đâu mất rồi?

Chết tiệt thật, thứ kia đang tiến ngày một gần đến chỗ tôi hơn, tốc độ ban đầu vốn còn thong thả giờ đây đã nhanh hơn rồi, sau cùng nó gần như là lướt vèo vèo tới luôn chứ không còn là đi nữa, tôi không còn cách nào khác đành phải vứt vội cái áo khoác vướng víu mà bỏ chạy, thế là tôi bị nó rượt cho chạy mấy vòng quanh hồ.

Cha mẹ ơi! Thế này là thế nào hả trời!

Nếu đổi lại là khi trước, có đánh chết tôi cũng không tài nào dám tin mình mà cũng có ngày phải nửa đêm nửa hôm cởi truồng chạy lòng vòng như thế này đâu!

Chạy một hồi thì viên minh châu kia biến đâu mất hút, làm cho bốn phía tối hù, tôi chỉ còn biết cắm đầu cắm cổ chạy quanh bờ hồ, tìm mọi cách kéo giãn cự ly với cái thứ đang gào thét chói tai đang theo sát sau lưng mình kia. Ngay đúng lúc này, bỗng có cái gì đó từ trong hồ đột ngột trồi lên, nắm chân tôi kéo một cái, làm cả người tôi lọt thỏm vào trong ao.

.

.

Thôi xong rồi, xong rồi!

Phải chôn thây trong bồn nước sôi rồi!

Bị hồ nước sôi sùng sục như vậy luộc chín, thử hỏi làm sao mà sống nổi cơ chứ? !

Chẳng thà cứ để cái con tò he kia cạp cho mấy phát còn hơn!

Mà không đúng, con tò he kia cũng chỉ đuổi theo mình thôi mà, cũng chưa có thấy nó thực hiện hành vi cụ thể nào gây sát thương cho mình cả, nói không chừng nó chẳng qua chỉ muốn gọi mình lại để hỏi đường thôi ấy chứ, mình mắc cái chứng gì lại phải chạy thục mạng thế này hở trời!

Huống hồ chi cho dù có bị nó cắn chết đi chăng nữa, thì tốt xấu gì cũng còn có cái để mà người ta viết trong điếu văn các thứ chứ, ví dụ như tuyên dương tôi một lòng quyết tâm trừ yêu chẳng hạn, giờ thì hay ho rồi, được trở thành đứa đệ tử chân truyền đầu tiên trên núi Bình Tâm bị trượt chân phỏng chết, kiểu này đến văn bia còn khó viết nữa chứ đừng nói chi là lỡ mà bị đồn ra ngoài không biết sẽ bị nói thành cái gì luôn.

Khỏi phải nói, quá trình lao đầu vào nước vốn chỉ diễn ra trong tích tắc, tôi cũng không biết mình lấy đâu ra thời gian để có thể suy nghĩ lắm điều lan man như thế nữa. Ngay sau đó tôi liền nghe thấy một tiếng ‘tủm’, tôi rớt xuống nước rồi.

Quái lạ thay, theo cảm giác trên da tôi về nhiệt độ trong nước thì, không thể gọi là rất cao được, chỉ là hơi bị nóng mà thôi, nóng đủ để làm người ta thấy khó chịu.

Bỗng đâu một đôi tay lạnh như băng hết sức dễ chịu từ phía sau ôm chầm lấy tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng của Điển Mặc: “Đừng sợ mà, sư phụ.”

Điển Mặc! Hoá ra nó không bị làm sao cả, tôi thôi không giãy giụa nữa, bình tĩnh trở lại. Có thứ gì đó rất lớn vô cùng lạnh lẽo dán sát lên lưng tôi, đã quá chừng luôn. Tôi đoán, chắc hẳn là ***g ngực của Điển Mặc đấy mà, vừa hay tôi đang cần giảm nhiệt, thế là ra sức dựa vào đó.

Cảm giác khó chịu dần dần biến mất, lúc này tôi mới để ý nghe thấy tiếng tay tò he kia vẫn lướt đi quanh ao, vội nhỏ giọng hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế hả?”

Điển Mặc ở sau lưng tôi khẽ hắng giọng rồi nói: “Hậu quả của việc yêu độc trong người con hấp thụ yêu lực ấy mà. Thuốc sáp này là do Vu Kính dùng thân thể yêu quái còn sống luyện thành, con yêu quái đó vì muốn đòi lại lại thân thể, nên đã không ngừng hút lấy yêu độc trên người con. Mới rồi khi đã hút hết gần như toàn bộ yêu độc ra, thế là phần thuốc vẫn luôn phải tiếp nhận yêu độc nọ đã dần dần hoá thành yêu quái luôn.”

Thánh thần thiên địa ơi, tôi có dốt nát đến đâu cũng hiểu được chuyện này có bao nhiêu là nguy hiểm, để cho yêu quái cư ngụ trong người như vậy, chỉ cần lơ là một tí thôi, thì không chỉ là thân xác bị chiếm đoạt không thôi đâu, mà ngay đến sinh mạng cũng bị cướp mất luôn á!

“Chuyện nguy hiểm như vậy, mà con cũng đã biết từ trước, vậy sao lại còn đồng ý với Vu Kính chứ!”

“Hiển nhiên là vì con có dự tính của riêng mình rồi.” – Điển Mặc trả lời lấp lửng, ôm siết lấy tôi từ sau lưng – “Sư phụ, thầy ráng nhẫn nhịn một chút, hiện tại cơ thể con đang phải bài tiết ra phần hàn độc sau cùng, không thể ra khỏi hồ. Mà thầy tuy là có công lực cao, nhưng lại không biết phép thuật. Con yêu quái kia tuy rằng lúc này đang rất đói khát, song mắt lại không thể nhìn, tai cũng không thể nghe, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ thân thể để tìm người thôi. Nhiệt độ trong hồ nước nóng này cao hơn thân nhiệt con người nhiều, chỉ cần ở trong này nó sẽ không tìm thấy chúng ta đâu, mà lượng hàn độc còn sót lại trong người con vừa hay cũng đủ để duy trì nhiệt độ trong hồ ở mức con người có thể chịu được, thầy cứ yên tâm đi.”

“Nhưng thầy vẫn thấy rất là nóng!” – Tôi bị đun trong nước tới nỗi mặt đỏ quạch, nóng khủng khiếp luôn.

Điển Mặc dịu dàng dùng hai tay vuốt ve làn da tôi, cho tới khi tôi thấy mát mẻ cả người luôn, từng bước giảm nhiệt cho thân thể tôi.

Dần dần, tôi cũng bắt đầu quen với nhiệt độ của nước, nghiêng tai lắng nghe, con yêu quái kia hình như còn gấp hơn cả tôi nữa, lướt tới lướt lui trong hang, rít lên những âm thanh thật chói tai.

Điển Mặc ghé vào bên tai tôi cười khẽ: “Thầy thấy chưa, nó đói tới mức sắp điên lên luôn rồi kìa.”

“Con nhìn thấy được hả?” – Tôi nghi ngờ hỏi lại, lời vừa dứt, tiếng rít kia đột nhiên mất hút ngoài cửa động, kết giới ngoài đó lập tức phát huy tác dụng, liền sau đó ánh lửa bắn ra tứ tung, ngay đến tôi cũng còn thấy được cái con yêu quái mềm nhũn nhẹo đó, đang ra sức chiến đấu với mớ bùa chú dán đầy ngoài động.

Nghiêm túc mà nói, đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến sự lợi hại của đám bùa phép đó đó.

.

.

Con tò he kia vừa mới bước chân ra khỏi cửa hang, thì lập tức vô số lá bùa dán ngoài đó liền bay lên, vẽ nên hàng loạt hình thoi tuyệt đẹp trong đêm đen. Con tò he bị bao phủ dưới muôn vàn tầng lớp bùa chú, không thể động đậy dù chỉ một ngón tay. Đồng thời, hàng loạt tia sáng đủ màu sặc sỡ bay vút lên cao, chỉ trong chốc lát ở khu vực núi Bình Tâm ngoài kia đã nghe tiếng rục rịch, xem ra các đệ tử trực ban đã phát hiện ra sự khác thường ở bên này rồi.

Tôi mải mê tròn xoe mắt nhìn, con tò he giãy đành đạch giữa đống bùa chú, tia lửa không ngừng bắn ra khắp các hướng!

Đột nhiên trên người cảm thấy là lạ, tôi mới vội định thần lại, có cái gì lành lạnh đang cạ trên lưng tôi, làn da bị phơi trần vốn rất nhạy cảm, ngay tức khắc phát hiện ra đó là hơi thở, của Điển Mặc hả ta? Chóp mũi cậu ta khẽ khàng xê dịch dần lên trên chỗ cần cổ tôi, rồi chậm rãi lướt sang bên, chạm tới vành tai tôi rồi! Điển Mặc. . . Sao, sao, sao nó lại dám cắn tôi cơ chứ!

Tôi che tai quay phắt đầu lại tức tối dòm nó, thế nhưng tất cả những gì tôi thấy là một mảng tối om.

Nhưng vào đúng lúc tôi quay đầu lại đó, ngoài cửa hang vang lên tiếng nổ kinh hoàng, đến khi tôi quay đầu trở về, ngoài cửa đã không còn gì! Những trận pháp do mấy lá bùa tạo nên đã bị phá, mà con tò he kia thì chẳng biết đã chạy biến đi đâu rồi.

Tôi sững sờ cả người, Điển Mặc thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, thầy có muốn lên bờ trước rồi hẵng nói tiếp hay không?”

“Hở?” – Tôi còn chưa kịp tiêu hoá hết một loạt sự kiện vừa xảy ra mà.

“Hàn độc trên người con đã gần ra hết rồi, thầy nên tranh thủ lên sớm đi, kẻo bị luộc chín đấy.” – Điển Mặc buông tôi ra – “Nào sư phụ, đã đến lúc lên bờ rồi.”

Sao mi không nói sớm! Tôi bò toài ngụp lặn trong bóng tối, may mà rốt cục cũng tìm tới được chỗ thành hồ, cái thành gì mà đã ướt chèm nhẹp lại còn trơn lùi nữa, làm tôi tốn hết mấy bận mới trèo lên được.

Tuy rằng tâm trí tôi đang rối như tơ vò, nhưng vẫn ý thức được tình huống vừa rồi, đáng ra thực lực của con tò he kia cũng một chín một mười so với đám bùa chú nọ, theo lý thì nó không thể thoát ra được. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì trong khoảnh khắc tôi quay đầu lại kia?

“Con tò he đó, nó chạy đi đâu rồi?” – Tôi mò mẫn tìm quần áo, sau đó khoác lên người.

Nói xong liền nghe giọng nói từ tốn, thậm chí còn có phần khoái trá của Điển Mặc vang lên: “Còn đi đâu được chứ, chắc chắn là chạy tới chỗ của người có pháp lực cao cường nhất rồi. Có người sắp gặp sao quả tạ rồi đây.”

. . . Phan Khổng!

|Hết chương 19|

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.