Thực tế chứng minh lão trời già kia trước giờ chưa từng chiếu cố tôi lần nào cả.
Gã kia từ tốn ngoảnh đầu lại, làm cho bao hy vọng của tôi đối với ông trời đều biến thành thất vọng cả, rồi sau cùng chuyển hẳn thành tuyệt vọng luôn. Má nó, tay này căn bản là không hề có nửa khuôn mặt tàn tạ nào hết! Cái thứ tướng mạo như vầy, nếu tôi mà tạt axit thằng đó, nhất định sẽ trở thành hành vi tuỳ theo giới tính của người bình luận mà sẽ được khen ngợi hay bị chê trách nhiều nhất trong lịch sử vũ trụ luôn á.
Người này nha, nếu hắn ta thật là con người, thì cũng trạc tuổi tôi, hay đúng hơn là nhỏ hơn tôi một chút. Kỳ lạ là hắn ta có một mái tóc bạc trắng óng ánh, khi nhìn trong bóng tối vừa chói mắt vừa rờn rợn. Tuy là hắn ta đang đứng đó mỉm cười, trong mắt ánh lên ý tứ sâu xa, nhưng tôi càng nhìn, lại càng không thể rời mắt được.
Không đợi tôi mở miệng hỏi, hắn đã đi về phía tôi, miệng cười tươi rói, khi đã đến trước mặt tôi, làn gió đêm thổi tung mái tóc dài của hắn, khiến đuôi tóc như có như không quét qua mặt tôi. Thứ nhất là vì vóc người hắn cao hơn tôi, thứ hai là vì chỗ hắn đứng cũng cao hơn chỗ tôi nữa, nên khi hắn đứng trước mặt tôi, cả người hắn che hết ánh sáng trăng, cái bóng của hắn đổ lên người tôi thật lớn, khí thế cuồn cuồn áp đảo làm tôi hoảng sợ, cảm giác này, thật không giống do người thường gây nên chút nào!
Hay phải nói là, người đàn ông đứng dưới ánh trăng này, thật sự là người sao?
.
Khi bốn mắt chạm nhau, hắn trông thấy tôi ngẩn ngơ, liền cười khúc khích, nét mặt rạng ngời: “Thầy làm gì mà đực mặt ra vậy? Thấy con rồi, lẽ nào không muốn phát biểu chút cảm tưởng sao?
.
Thấy rồi…
.
Phát biểu cảm tưởng…
.
Ngay sau đó tiếng hét thất thanh của tôi vang vọng khắp núi Bình Tâm:
“Bớ người ta có maaaaa!!!!!
Đang cố sức hét cho sướng miệng, đầu tôi bỗng dưng bị cốc một cú: “Ma quỷ gì đâu trời, là con nè! Con á! Là đệ tử của thầy đó!
Tôi lé mắt dòm sang, đánh giá tỉ mỉ hắn ta từ đầu tới chân: “Điển Mặc hả?”
Cậu ta gật đầu.
“Thế thì nước da đen sì của cậu đâu? Sao lại biến thành như vầy rồi?”
Cậu ta liếc tôi một cái sắt lẻm: “Yêu độc đã bị đuổi ra ngoài, đương nhiên lớp da đen đúa kia cũng trút bỏ luôn rồi. Không phải là sao lại biến thành như vầy, mà con vốn dĩ đã trông như vậy rồi.”
Tôi tiến đến gần cậu ta hơn, giờ mới nhận ra cậu ta thật ra cao hơn tôi cả tấc chứ chẳng đùa, thiệt đáng ghét mà.
Tuy đã cố để không tỏ ra kinh ngạc gì mấy, nhưng trong lòng quả thật không dẹp được nỗi băn khoăn lớn lao này, tôi mới buột miệng hỏi một câu: “Tại sao cứ sau mỗi lần bị tấn công, cậu sẽ lại cao hơn to hơn vậy hả?
Cậu ta chỉ cười mà không đáp.
“Không nói thì thôi,” – Tôi ngoảnh sang chỗ khác – “Mà nè, về sau cậu phải hết sức cẩn thận đó nha, đừng mà có để cho người ta tập kích nữa đó.”
“Sư phụ, thầy lo cho con hả?” – Cậu chàng cười toe toét, đẹp trai thật là tốt, cho dù có cười ngoác cả mang tai, trông vẫn cứ quyến rũ như thường, nếu là tôi mà cười kiểu đó khéo người ta lại tưởng khỉ nhe răng mất thôi.
“Vớ vẩn, chú mày cứ lớn kiểu này, nếu để bị tấn công thêm vài lần nữa, không khéo lại thành ông già luôn mất!” – Tôi lầm bầm oán trách – “Cơ mà, ta hẳn là nên vỗ tay hoan hô chú mày đấy nhỉ!”
“Sư phụ à, rốt cục thì thầy tức giận gì vậy hả? – Chắc cậu ta nhận thấy tôi không vui, nên mới hỏi ướm đây mà.
.
Tôi á khẩu. Dù gì cũng đâu thể nói sao mày dám cao lớn điển trai hơn thầy cơ chứ, thế thì còn gì là thể diện của sư phụ nữa~~~
Sau một hồi ậm à ậm ừ, tôi mới nói: “Sao cậu tới trễ vậy hả?”
Tôi tuỳ tiện phán đại cho cậu ta một cái tội danh.
Cơ mà thà là tôi đừng nói còn hơn, chứ mà vừa nói ra cái là Điển Mặc không chút khách khí liền bẹo má tôi một cái đau điếng: “Thầy còn dám nói nữa à, bảo thầy chờ con thì thầy không chờ, thầy chán sống rồi hay sao vậy! Sao thầy không về hang mà trốn?”
“Làm sao tôi biết được là cậu có thể đối phó với nó chứ, lỡ đâu cậu đánh không lại nó, không phải sẽ làm liên luỵ đến cậu luôn sao?!” – Tôi ra sức bảo vệ hai gò má bị véo muốn sưng lên kia, trừng mắt nhìn thằng nhãi đệ tử xấc xược trước mặt.
Nghe xong lời này, Điển Mặc liền buông đôi tay đang niết chặt gò má tôi ra, cậu ta nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt là lạ.
Cứ thế không ai trong chúng tôi nói tiếng nào nữa.
.
.
Đợi mãi một hồi, đến mức tôi thậm chí cảm thấy nghi ngờ, đây có thật sự là đệ tử Điển Mặc của mình hay không? Sau khi thay da đổi thịt, cậu nhỏ bỗng dưng trở nên giống như người xa lạ vậy.
Hoá ra để nhận ra một người, cần phải dựa rất nhiều vào bề ngoài của người đó.
Tôi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Thật ra thì, tôi đã bắt đầu có phần hơi tưởng niệm cậu khi còn đen thùi rồi đấy.”
“Tưởng niệm là cái gì?” – Đột nhiên cậu ta hỏi tôi một câu.
“Tưởng niệm ấy hả, chính là trong lòng lúc nào cũng nhớ tới một thứ gì đó, hay người nào đó, sau khi nhớ lại rồi, thì lại cảm thấy buồn bã trong lòng, rất muốn được nhìn thấy lại người đó hoặc vật đó.” – Tôi cố gắng giải thích thật rõ ràng cái khái niệm này cho cậu ta.
Cậu ta thì có vẻ là chỗ hiểu chỗ không, chỉ thấy nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc mở miệng: “Sư phụ, con sẽ rất tưởng niệm thầy đó.”
.
.
.
Má nó, tao chết hồi nào đâu mậy!
Tôi vung tay, phát cái bốp vào cổ cậu chàng.
“Sư phụ, thầy làm sao vậy!” – Cậu xoa xoa cái cổ, ngạc nhiên hỏi.
“Chả sao hết.” – Tôi nhìn về chàng trai đã khiến tôi bất giác cảm thấy tự ti mặc cảm đang đứng trước mặt mình, bất chợt nảy ra một trò đùa trong đầu – “Đồ đệ này, để kỷ niệm khoảnh khắc chúng ta gặp lại nhau, ta đặt cho con một cái biệt danh nha.”
“Biệt danh gì thế?”
“Lần đầu tiên ta gặp con, đặc điểm nổi bật nhất của con chính là đã nhỏ thó lại còn đen nhẻm nữa, đúng không nào? Thế thì thầy sẽ gọi con bằng biệt danh Tiểu Hắc nhé, chịu không nào?”
Cậu ta liền lắc đầu nguầy nguậy phản đối: “Biệt danh gì khó nghe vậy, không chịu, không chịu đâu.”
“Thầy đã nói cái này nghe rất dễ thương, con dám không chấp nhận hả!” – Vi sư cũng phải có lúc tỏ ra nghiêm nghị chứ.
“Sư phụ à, mình thương lượng lại một chút đi mà!” – Anh chàng nhìn tôi với ánh mắt cún con.
“Cậu muốn kháng nghị à? – Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi lại.
“Con muốn kháng nghị!”
“Có gì bất mãn cứ tự nhiên nói, dù sao ta cũng không thèm nghe đâu.”
“…”
“Tôi đã quyết định rồi, , để kỷ niệm làn da đen của cậu, sau này bất kể là nuôi thú cưng hay nhận đệ tử, tôi đều sẽ bắt chước biệt hiệu của cậu mà gọi chúng nó là Tiểu Hắc cả. Đứa nào không chịu thì đuổi khỏi sư môn!” – Tôi cười khà khà nói – “Tiểu Hắc à, đã nghe rõ chưa nào?”
Cậu chàng rầu rĩ dạ ran một tiếng, tôi trông thấy mà khoái chí vô cùng.
“Tiểu Hắc nè,” – Tôi duỗi người cho giãn gân giãn cốt – “Ngày hôm nay rất đáng để kỷ niệm lại đó nha!”
“Thiệt hông thầy?” – Rốt cục cái mặt buồn thiu như bánh bao chiều của Tiểu Hắc cũng tươi lên được chút đỉnh.
“Tối nay là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời ta thức thâu đêm cơ mà, đương nhiên là phải ăn mừng kỷ niệm rồi.” – Khó được một lần cả tôi và Tiểu Hắc đều có chung suy nghĩ, tôi cười hết ga nói tiếp – “Mau về nhà đánh một giấc đã đời coi!”
.
.
Tôi mới đi được mấy bước, Tiểu Hắc bất chợt gọi tôi lại, tôi liền dừng chân, quay đầu ra sau nhìn cậu.
Hôm nay là mùng mười sáu, cậu ta đứng bên bờ vực, sau lưng là cả một vầng trăng tròn vành vạnh, hiển nhiên nên là một đêm sáng hơn bất cứ đêm nào rồi, thế nhưng xem ra cảnh vật lại có vẻ u ám hơn rất nhiều, ánh trăng sáng ngời, tựa hồ như đều bị anh chàng Tiểu Hắc đứng ở đó chắn lại hết rồi, không một tia sáng nào rọi được tới chỗ tôi cả. Bao quanh cậu ta là cả không gian đen kịt của bóng đêm, mái tóc óng ánh sắc bạc phất phơ bay trong gió. Cậu ta đứng đó, ngũ quan đều bị bao trùm trong màn đêm tăm tối, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người nổi bật trong đêm mà thôi, thế nhưng cho dù chỉ có mỗi vậy, thì đó vẫn cứ là dáng người mê hoặc nhất dưới ánh trăng bàng bạc. Giọng nói khẽ khàng của chàng ta nương theo ngọn gió len đến bên tai, lại là cái chủ đề lúc nãy: “Giờ đây thầy cũng đã biết con là ai rồi, vậy thì thầy có lời gì muốn nói với con không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, mắt nhìn về phía mái tóc đang tung bay kia, nói: “Tiểu Hắc nè, con còn trẻ mà sao tóc bạc phơ vậy.”
Cậu chàng nghe xong thì phá ra cười, làm mất hết hình tượng quyến rũ mà đồng thời cũng xa lạ ban nãy: “Vốn dĩ tóc con có màu trắng mà, nào có phải bị bạc màu đâu, sư phụ thật là!”
“Nhìn bề ngoài cũng như nhau cả thôi. Mà phải rồi, con tò he kia đâu rồi?” – Tôi ngó quanh, mới nãy đống bột đỏ lòm đó vẫn nằm bẹp dí trên đất cơ mà, giờ đây biến đâu mất rồi.
“À, hồi nãy trong lúc con đang nói chuyện với thầy, nó đã lẳng lặng chuồn mất rồi. Bây giờ đã xuống tới dưới núi rồi.” – Tiểu Hắc chỉ xuống chân núi, tôi nhìn theo chỉ thấy một màu đen ngòm.
Thôi kệ nó đi, lúc này vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm mà, tôi quay người bỏ chạy xuống núi.
“Thôi chết rồi, không biết sư bá với sư đệ của con có còn sống hay đã chết rồi nữa.”
Tiểu Hắc đuổi theo sau lưng tôi: “Ây dà, sư phụ à, kệ họ đi, bọn họ đã hành hạ thầy như vậy rồi, thầy còn lo cho bọn họ làm gì chứ.”
“Con nói gì thế, bọn họ cũng có muốn bị vậy đâu, hơn nữa cũng đã ngược đãi gì hai ta lắm đâu! Thôi mau đi cứu người đi!
“Cứu cái gì mà cứu, con chưa chém cho một nhát đã là may rồi!” – Tiểu Hắc hậm hực lên tiếng.
Tôi lườm cậu ta một cái sắc lẻm, anh chàng liền đổi giọng ngay: “Thôi được, thôi được, đi thì đi vậy.”
.
.
Quái lạ, vẫn là cái đại sảnh âm u sâu hút ấy, nhưng khi đi cùng với Tiểu Hắc, lại không thấy sợ như ban nãy nữa. Thậm chí đến luồng âm khí rét buốt kia, cũng lui dần theo từng bước chân của cậu ta luôn, coi bộ Tiểu Hắc này, cũng rất đáng tin cậy nha.
Lưu Tịch vẫn nằm nguyên xi trên hành lang, tôi thử thăm dò hơi thở của anh ta: “Vẫn còn sống, cũng không có bị thương, sao chưa chịu tỉnh dậy nữa nhỉ?”
“Anh ta bị mất phần lớn công lực, cho nên hôn mê mất rồi.” – Tiểu Hắc thờ ơ bước qua người anh ta, đi vào trong phòng. Tôi đỡ Lưu Tịch dậy, dìu anh ta vào phòng rồi đặt lên giường.
Phan Khổng vẫn đang nằm dài ra đất, tôi hì hục lật người anh chàng qua, lại đưa tay thăm dò: “Úi chà, tắt thở rồi! Anh ta chết ngắc rồi!”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Không phải đâu. Anh ta chỉ tiến vào cảnh giới quy tức mà thôi, có lẽ là bị tấn công đột ngột trong khi tình trạng thân thể không tốt lắm.” – Nói tới đây, cậu ta bỗng liếc mắt nhìn sang Lưu Tịch, mặt tôi đỏ phừng lựng lên, kì cục ghê, có gì đâu mà phải ngượng cơ chứ! – “Bởi vậy nên không kịp phản kháng, thế là liền áp dụng phương pháp quy tức, nên sinh mệnh và công lực mới đều đồng thời ngừng hoạt động, con tò he nọ hẳn là không kiếm chác được gì ở anh ta rồi.” (Quy tức là tên loại võ công rèn luyện nội lực của phái Võ Đang, học theo cách thở của loài rùa để có thể kéo dài sinh mạng như chúng nó)
“Ồ.” – Cả hai đều vẫn còn sống, thật tốt quá. Tôi khiêng nốt anh ta lên giường, xong xuôi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu thấy buồn ngủ rồi đây.
Thấy tôi dụi mắt, Tiểu Hắc nãy giờ vẫn bày ra cái mặt bản chán chường bất chợt sáp lại gần: “Sư phụ, thầy mệt rồi sao? Sát vách có một buồng ngủ, con dọn chỗ cho thầy ngủ nha.”
Nói rồi, cậu ta hí hửng chạy đi mất tiêu.
Ngộ nhỉ, sao tự nhiên lại vồn vã dữ vậy.
Người xưa có câu, vô duyên vô cớ đi nịnh bợ, không trộm tiền thì cũng cướp sắc.
.
.
|Hết chương 23|
T/N: Chương này dính với chương 24, mình tạm chia ra như vậy… Truyền thuyết cái tên Tiểu Hắc đã bắt đầu từ đây =))) Cơ mà sao thằng nhãi này thấy thầy nó hì hục khiêng “xác” lại không biết nhào vào giúp 1 tay nhỉ, đã thế còn đòi người ta lấy thân báo đáp nữa chứ =_= Đố mọi người biết nó muốn Sơ Sơ phát biểu cảm nghĩ gì với nó đó =)))