Giữa lúc tôi còn đang nhặng xị lên, cánh cửa chết tiệt kia rốt cục cũng mở ra.
Tiểu Hắc bước vào, vừa nhìn thấy liền sửng sốt.
Tiểu Hắc, mau mau cứu thân thể sư phụ cái đã, rồi hẵng đến đây cứu linh hồn thầy! Tôi gào thét trong lòng!
Cậu chàng nhanh chóng tiến đến ôm xác tôi lên, theo những gì hiện lên trên màn hình thì có vẻ như cậu chàng đang lay gọi tôi, thế mà tôi không chút động đậy, có gì lạ đâu, hồn phách đang kẹt ở ở đây cơ mà.
Cậu ta mặt mày tái mét, thăm dò hô hấp và mạch đập của tôi, rồi thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy tôi đặt lên giường. Lúc này cậu chàng mới trông thấy mẩu giấy nhắn trên bàn, là của Hà Đồng để lại.
Đúng như tôi đã dự đoán, sau khi Tiểu Hắc đọc được tin nhắn, việc đầu tiên là cuống lên chạy ù ra ngoài, coi bộ đang nôn nóng muốn đi cứu tôi ngay bằng được. Song mới ra được tới cửa, cậu ta đã đột ngột dừng bước, xoay người lại suy tư gì đó, vẻ mặt rất chi là lạ kỳ, cứ như đang phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm vậy.
Thế rồi cậu chàng lại cáu kỉnh quay trở vào đảo tới đảo lui trong phòng, sẵn sàng sút bay bất cứ thứ gì cản đường. Hàng lông mày anh tuấn nhăn tít lại, cặp môi với những đường cong hết sức ngon lành không ngừng mấp máy, dường như đang bối rối tự nhủ điều gì đó, ra mòi như đang tìm mọi cách để thuyết phục bản thân, nhưng rồi lại lực bất tòng tâm. Ánh mắt của cậu ta ngập tràn vẻ sốt ruột, không ngừng lia qua lia lại giữa cánh cửa và thân xác đang nằm trên giường của tôi.
Nào giờ tôi chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tiểu Hắc. Mà về cơ bản thì ngoại trừ cái điệu bộ ngoan ngoãn nghe lời mọi khi ra, thì tôi chưa hề được thấy dáng vẻ nào khác của cậu ta nữa cả. Tôi không phải đồ đần, đương nhiên biết Tiểu Hắc vốn cũng chẳng phải hạng hiền lành gì, hơn nữa cái bày ra trước mặt tôi rất có thể là thứ tính cách trái ngược một trăm tám mươi độ với bản chất thật của cậu ta.
Cậu ta vốn là kẻ tính khí bốc đồng, ngạo mạn, thông minh, thích là làm chứ chả thèm để ý đến ai. Cũng giống như Vu Kính vậy, thế nhưng lại không phải cái kiểu cương quyết nhẫn nại, lòng dạ thâm hiểm như Vu Kính. So ra thì, cậu nhỏ thẳng tính hơn hắn nhiều.
Ban đầu khi vừa gặp, cậu chàng xun xoe lấy lòng tôi, nhìn một cái là biết ngay đang nịnh hót rồi, không có bao nhiêu phần thật lòng trong đó cả. Những lời đường mật của cậu ta nghe vào thì biết ngay là dối trá rồi. Bởi vậy tôi cũng chỉ xem cậu ta như người ngoài mà thôi, không mấy có cảm tình với người như vậy.
Nhưng mà càng về sau, từng hành động của cậu ta đều chất chứa sự quan tâm chân thành, dường như bản thân tôi cũng bởi vậy mà vui vẻ hơn rất nhiều.
Tôi biết cậu ta thật lòng thật dạ cưng chiều chăm chút cho tôi, cưng tôi như trứng mỏng, nếu như không phải vì thích tôi, thì còn lý do gì để cậu ta chịu hạ mình như vậy chứ. Bởi thế tôi liền ỷ lại vào cậu ta, sai bảo cậu ta, thân thiết với cậu ta, nói trắng ra thì đó chính là cách mà chúng tôi yêu thương nhau.
Dù gì bọn tôi cũng đã gần gũi bên nhau hơn bất kì ai rồi, thường ngày làm gì cũng có nhau, cậu ta nấu cơm còn tôi thì ăn cơm, hà tất cứ phải gắn thêm cái mác ‘người yêu’ vào làm chi? Một khi đôi bên đều ‘tình trong như đã’ rồi, thì cứ thế mà sống với nhau là được rồi.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc cậu ấy sẽ rời xa mình, cũng chưa có ý nghĩ sẽ rời xa cậu ấy.
Tôi nghĩ nhiêu đó đã đủ lắm rồi.
Bởi vì nếu tôi đã không thể cho đi thêm được nữa, thì cũng không có quyền đòi hỏi thêm gì từ cậu ấy.
Nếu bạn cảm thấy tôi nghĩ vậy là rất khác người, thế thì Tiểu Hắc so ra còn khác người hơn tôi đấy.
Nếu cậu ấy thật sự suy nghĩ đơn giản như tôi, thì việc gì phải đưa ra lời hứa cho tôi ba cơ hội chứ? Hành động đó là để thể hiện sự dịu dàng của cậu ta, hay để chứng minh tính độc tài của cậu ta? Chỉ là làm ra vẻ muốn báo ơn vậy thôi, hay là cố tình muốn kéo dài kỳ hạn? Tôi thật sự không thể hiểu được.
Tựa như lúc này, tôi không thể hiểu được những biểu cảm đang lộ ra trên mặt Tiểu Hắc vậy.
Cái vẻ khó xử ấy của cậu ta.
Rốt cục là cậu ta bị làm sao vậy hả?
Chỉ để quyết định xem có nên cứu tôi hay không mà cũng phải tốn nhiều thời giờ như vậy sao?
Tôi và Hà Đồng cùng mốc mặt ngồi đợi, đã qua hết bốn năm canh giờ rồi, mà Tiểu Hắc vẫn chưa đi đâu cả, cũng chẳng làm gì cả, chỉ biết ở trong phòng, đập vỡ đạp đổ tất cả những gì có thể, rồi lại ngắm nhìn thân thể đang nằm im lìm của tôi.
Cậu chàng vẫn đang mải mê đấu tranh kịch liệt, dường như đang sắp sửa phải đưa ra một quyết định mang tính sinh tử vậy.
Chỉ là đi trộm một con tò he thôi mà, lẽ nào năng lực Tiểu Hắc lại kém cỏi tới mức đó?
Tôi ngáp dài, kỳ lạ thật, hồn phách mà cũng biết buồn ngủ cơ à? Chắc tại cứ bắt nó xem tranh tĩnh vật hoài nên nó thấy nhàm chán đây mà. Đang tính hỏi Hà Đồng xem chuyển sang ‘kênh’ khác có được không, thì biến cố đã xảy ra!
Trong màn hình bằng nước kia, Tiểu Hắc dường như đã hạ được quyết tâm rồi, đột nhiên hất tung tấm chăn đang đắp trên người tôi ra một cách hết sức thô bạo. Roẹt một tiếng, cả khuy áo lẫn vạt áo của tôi đều tung bay rợp trời. Cậu ta lên cơn gì vậy chứ!
Hà Đồng háo hức ngóng nhìn, lại còn tranh thủ bình phẩm một câu: “Biến thái, quả thật biến thái hết nói nổi luôn mà!”
Tôi tôi tôi tôi tôi lúc này mới nhận ra ý đồ của cậu ta khi làm vậy!
Không thể nào, Tiểu Hắc, sao cậu lại có sở thích dị hợm như vậy chứ! Trường hợp này, trường hợp này có khác gì quan hệ với xác chết đâu!
Thảo nào cậu ta cứ phải cân nhắc cho thật kỹ lưỡng rồi mới quyết định, kỳ thật cậu vốn không hề có hứng thú với người sống!
Tôi phải tuyệt giao với cậu, trục xuất cậu khỏi sư môn, kiện cậu tội đạo đức suy đồi, xúc phạm người thực vật!!!
Hà Đồng khốn kiếp lại còn phóng to hình ảnh ra gấp mấy lần, làm tôi được dịp xem phim với hình ảnh chất lượng cao sống động rõ nét đến từng chi tiết!
Bị ép buộc phải theo dõi cảnh bản thân bị lột sạch trơn thế này, cảm giác lạ kì đến khó tả!
Tiểu Hắc, cái đồ trời đánh thánh vật dám thừa nước đục thả câu nhà mi, cái đồ biến thái vô sỉ, ta mà không giết mi ta thề không làm người!
Sau khi tự cởi áo khoác ngoài ra, Tiểu Hắc liền trèo lên giường tôi, lột nốt nội y của tôi ra, lúc này chợt có một tia sáng đỏ loé lên, có thứ gì đó bị hất xuống đất chung với đống quần áo, chỉ nghe ‘lách cách’ một tiếng. Ánh mắt của Tiểu Hắc lướt tới chỗ vật đó, bất chợt sững người ra, động tác cũng bớt phần thô bạo hơn.
Tuy rằng từ góc độ này tôi nhìn không thấy, song tôi quá rành những món mình mang theo bên người rồi. Tôi nhớ không nhầm thì, đó hẳn là mảnh ngọc trấn áp độc chất lấy từ trên người Tiểu Hắc xuống. Chỉ vì lúc đó tôi chưa dám chắc yêu độc đã bị đào thải hết chưa, sợ sau này cậu ta lại ngột phát bệnh, nên lúc nào cũng khư khư mang theo nó bên người. Về sau hiển nhiên đã an tâm rồi, song mảnh ngọc ấy theo tôi lâu rồi, thành ra cũng nảy sinh tình cảm với nó, thành ra vẫn cứ mang theo bên người như một thói quen.
Mãi một lúc lâu sau, Tiểu Hắc mới cúi người xuống nhặt nó lên, cầm trong lòng bàn tay. Tiếp theo cậu ta không nhìn nó nữa, mà chuyển sang cúi đầu xuống, đôi môi cậu ta nhẹ nhàng đáp lên mặt tôi, từ trên trán di chuyển dần xuống mũi, rồi dừng lại thật lâu trên miệng tôi. Động tác của cậu ta dịu dàng, khẽ khàng đến lạ, thế nhưng rốt cục là tính giở trò gì đây?
Tôi nói cho mà biết, bất kể cậu ta có cưỡng hiếp tôi một cách dịu dàng hay thô bạo, tôi đều sẽ hận cậu ta dám vì tư lợi, mà chà đạp lên toàn bộ tình yêu thương tôi dành cho cậu ta bấy lâu nay!
Hơi thở gấp gáp của cậu ta bỗng dưng ngừng hẳn lại, dường như đang cố gắng tự kiếm chế chính mình. Sau đó cậu ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lấy tay che mặt, tôi không nhìn thấy rõ lắm vẻ mặt của cậu ta lúc này, song vẫn có thể thấy được ***g ngực nhấp nhô kịch liệt của cậu ta và bờ môi dưới bị răng cắn chặt, máu đang không ngừng rỉ ra. Rồi cậu ta đứng phắt đậy như đã hạ quyết tâm, nhặt từng món y phục lên mặc vào cho tôi hết sức cẩn thận, nâng niu, sau đó còn chu đáo đắp lại chăn cho tôi. Vẻ mặt cậu ta lúc này rất quen thuộc với tôi, chính là Tiểu Hắc thân thương của tôi.
Kế đó, sau khi đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, cậu mới đưa tay vén lại mái tóc loà xoà trên trán tôi, rồi đột nhiên nhìn thẳng về một phía, mà góc nhìn ấy khiến cho cậu ta như thể đang nhìn vào mắt tôi. Màn hình bằng nước chợt bị nứt ra, roạt một tiếng, liền tan ra thành nước rơi trở lại vào hồ.
“Pháp thuật bị giải trừ rồi.” – Hà Đồng bình thản lên tiếng – “Vốn dĩ chỉ là một phép thuật cấp thấp, vậy mà tới tận bây giờ mới phát hiện, đủ để chứng tỏ nãy giờ cậu ta bấn loạn tới cỡ nào.” – Gã đưa mắt sang nhìn tôi, rồi nói tiếp – “Đệ tử của cậu cũng không phải kì lạ bình thường đâu, hành động của cậu ta ban nãy, rốt cục là có mưu đồ gì vậy?”
Tôi lườm gã một cái: “Biết thừa mà còn cố hỏi, muốn gây sự à.”
“Xem cậu sửng cồ lên kìa, coi mòi hai người các cậu vẫn chưa làm gì vượt quá giới hạn đâu ha? Chứ nếu rồi thì không lý nào cậu ta lại đột nhiên nổi thú tính lên với cậu được.” – Hà Đồng xoa cằm nhận xét – “Theo lẽ thường thì nếu có muốn làm người ta cũng sẽ lựa đối tượng còn tỉnh táo, biết phản ứng lại mà làm chứ. Huống chi nếu như cậu ta thật sự muốn làm, thì cỡ cậu cho dù có còn tỉnh cũng phản kháng không nổi đâu, thế thì mắc gì cứ phải nhằm đúng lúc này mà thả dê nhỉ?” – Hà Đồng tự biên tự diễn, gật bù bình luận, sau cùng tổng kết bằng một câu – “Nếu không phải bởi một nguyên nhân đặc biệt nào đó, thì chỉ có thể giải thích bằng việc cậu ta là một tên biến thái.”
Mặc dù bản thân tôi cũng không hiểu nguyên nhân vì đâu mà Tiểu Hắc lại tự nhiên nổi điên như vậy, song lại không thích nghe Hà Đồng đánh giá về cậu ta kiểu này, thế là dứt khoát quay sang nhìn cái ao nước lấp lánh ánh bạc đang sùi bọt nọ, vờ như mắt điếc tai ngơ trước những lời của gã.
Thứ này, có thể ăn mòn xác thịt của mọi loài, thiệt là đáng sợ, may mà hiện tại tôi chỉ là hồn phách thôi… Hồn phách… Xí khoan!!!
“Anh nói hễ là xác phàm mà tiếp xúc với long tiên đều sẽ bị ăn mòn toàn bộ, thế thì,” – Tôi chợt nghĩ tới một chuyện – “Anh đem nhốt linh hồn tôi vào đây rồi, thì làm sao mà đưa cơ thể của tôi đến đây được?”
“…”
“Anh thật sự muốn dùng tôi để đổi lấy con tò he kia à?” – Tôi chợt thấy khí lạnh ùa về quanh mình – “Lẽ nào ngay từ đầu anh đã không hề có ý định thả tôi sống sót trở về?!”
Hà Đồng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mỉm cười mà thôi.
Tôi đợi mãi một hồi lâu sau, rốt cục đành lên tiếng hỏi: “Tại sao lại muốn lấy mạng tôi?”
Hà Đồng tỏ vẻ rất khó xử, buông tiếng thở dài: “Cũng chưa hẳn là sẽ giết cậu đâu, còn phải căn cứ vào hành động của Điển Mặc nữa. Tôi vốn cũng chẳng có ác ý gì với cậu đâu, Lý Sơ. Nhưng mà, cậu xem đi.”
Hà Đồng đột nhiên vạch áo ra, một vết bỏng đỏ tía cùng với một vết thâm xanh tím do trúng độc phủ trùm cả một diện tích da lớn từ trên cổ xuống dưới bụng, những vết sẹo màu đỏ bầm và xanh tím đan lẫn vào nhau ấy, thật khó tin là lại có thể cùng xuất hiện trên thân thể một con người.
“Thân thể của tôi đã bắt đầu thối rữa rồi.” – Hà Đồng nhìn tôi cố gượng cười – “Cậu cảm thấy tôi xức nước hoa nồng lắm đúng không, cũng đều bởi muốn át đi cái mùi da thịt thối rữa này đấy.”
“Lại lôi kịch bản cũ ra diễn lại à, còn lâu tôi mới tin nhé.” – Tôi trề môi.
“Cậu tin cũng được, không tin cũng được, giờ đây tôi cũng đã mang trọng thương rồi. Vết bỏng và sẹo độc này mỗi ngày một lan rộng, nếu vẫn không ngăn chặn được thì vết thương sẽ chuyển biến xấu, thời gian của tôi không còn nhiều nữa.” – Gã khép vạt áo lại, che đi đống vết thương ghê rợn kia.
“Vết thương nhiễm độc kia là sao?”
“Cái đó là bị lây nhiễm. Tôi vốn không ngờ yêu độc trên người con tò he lại lợi hại như vậy. Phần hồn bị đưa vào trong người con tò he thế mà lại bị yêu độc trên người nó tấn công, tác động ngược lại lên người tôi. Vấn đề này cũng không đáng lo ngại, chỉ cần có thể lấy lại con tò he, hoặc là hủy diệt nó, thì sẽ ổn thôi.”
“Ý anh là kỳ thật anh cũng không hề quan tâm việc có lấy lại được con tò he hay không? Những lời anh nói với tôi ban đầu đều là dối trá cả?” – Lòng tôi bất giác thấy trĩu nặng.
“Đúng thế, nếu không diễn được tới mức đó thì làm sao khơi gợi được sự đồng cảm của cậu, mà không thế thì làm sao cậu có thể dễ dàng giao ra một sợi tóc được.” – Hà Đồng gật đầu – “Vết thương trúng độc cũng chẳng sao, cái đáng nói là vết bỏng đang lan rộng này, chắc cậu còn nhớ chuyện dị nhãn của tôi đã bị thiêu cháy trong khi đang điều tra gốc gác Điển Mặc chứ hả? Vết thương đó không chỉ không chịu lành lặn trở lại, mà hơn nữa còn không ngừng lan ra khắp người, theo tính toán của tôi, nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi chỉ còn cầm cự được tới mùa xuân này mà thôi. So với điều này, thì mấy chuyện như tò he hay mảnh hồn gì đó chỉ là mấy chuyện râu ria lặt vặt mà thôi. May mà hình như Vu Kính cũng không biết chuyện này, nên mới gởi thiệp mời tôi. Nhờ có tấm thiệp mời này, tôi mới có lý do chính đáng để lên núi Bình Tâm.”
“Tôi có thể giúp anh thuyết phục Tiểu Hắc mà, nếu là phép thuật do cậu ấy gây ra, thì cậu ấy sẽ phá giải được thôi.” – Tôi cố gắng khuyên nhủ gã.
“Cậu dám đảm bảo là cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không động tay động chân gì chứ?”
“Thế rốt cuộc anh muốn thế nào?! Cho dù có phải hy sinh cái mạng quèn này rồi, cũng chưa chắc cứu được anh đâu!”
Đôi mắt Hà Đồng tối sầm lại, gằn từng chữ một: “Dù pháp thuật có mạnh tới cỡ nào, chỉ cần người làm phép không còn nữa, liền có thể hoá giải.”
Tôi hoảng hồn, hoá ra người mà gã ta chân chính muốn đối phó, không phải tôi, mà là Tiểu Hắc?!
“Bất kể cậu ta có lợi hại cỡ nào đi nữa, chỉ cần chạm vào long tiên, đều sẽ tan thành mây khói.” – Hà Đồng chỉ vào mặt nước phẳng lặng như gương dưới chân tôi, ngữ khí đã không còn giữ được điềm tĩnh như hồi đầu nữa, mà càng nói càng kích động – “Đầu tiên long tiên sẽ hút hết pháp lực của cậu ta, đến lúc đó cậu sẽ được chứng kiến cảnh pháp lực của cậu ta bốc cháy, ngọn lửa sẽ bốc lên hừng hực, hễ mà pháp lực càng cao thâm, ngọn lửa kia sẽ càng rực rỡ chói mắt. Sau khi pháp lực gần như đã mất hết, thì sẽ đến phiên thân thể cậu ta, da dẻ, máu thịt đều sẽ nhanh chóng tróc ra, sau cùng là tới bộ xương, dần hoá thành tro bụi rồi hoàn toàn biến mất.”
“Tiểu Hắc sẽ không đời nào rơi vào đây đâu!”
Ánh mắt Hà Đồng trở nên sắc lạnh một cách đáng sợ: “Cậu ta đương nhiên sẽ không rơi vào, cậu ta chỉ nhảy vào thôi.”
Cái bộ dáng tự tin đến ngạo mạn của gã khiến tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hà Đồng bật cười ha hả: “Rốt cục cậu cũng nhớ ra rồi hả, cậu ta buộc phải nhảy xuống hồ long tiên để vớt đèn gọi hồn lên, để trả hồn cậu về với xác. Bằng không khi hết thời hạn, cậu sẽ đi đời nhà ma.”
“Hà Đồng!” – Tôi nghiêm giọng gào lên tên gã, tôi đoán chưa bao giờ giọng mình lại có thể nghiêm nghị như lúc này – “Tôi đưa tóc mình cho anh, là vì thông cảm với anh, đó là vì tôi đã không hiểu được bản chất con người anh, là vì tôi cứ đinh ninh là anh sẽ không làm gì quá đáng đâu! Uổng phí thay cho cái chức danh chưởng môn phái Bế Phong, không ngờ lại làm ra hành vi đê tiện như vậy! Tôi mà có chết cũng xem như đáng đời tôi đi, người phải chịu trách nhiệm hẳn nên là tôi, chứ không phải đệ tử tôi! Thay vì đợi đến lúc cậu ta phải bước chân vào đống nước miếng rồng này, tôi thà rằng mình tự huỷ đi nguyên thần của bản thân cho rồi!”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên làm vậy, cho dù cậu có hồn phi phách tán rồi, thì vẫn sẽ bị đèn gọi hồn hút lại gần nó không sót tí nào thôi.” – Hà Đồng mỉm cười, nét phong trần ấy, sao mà quá đỗi siêu phàm thoát tục – “Nếu cậu đã nhắc tới môn phái, thế thì tôi cũng xin nói luôn với cậu. Cũng bởi vì tôi chính là chưởng môn phái Bế Phong, nên tôi mới hèn hạ như vậy đó! Bởi vì thứ mà tôi phải đối mặt chính là phái Bình Tâm Nhai, cho dù cậu không tính lừa ai, song cậu vẫn là đệ tử chân truyền của Bình Tâm Nhai. Cậu cũng biết Bình Tâm Nhai của cậu và Bế Phong của tôi đã tích luỹ bao nhiêu thù hận qua các đời hay chưa? Nếu như hồi đầu không phải tại tên Hề Đao, thì phái Bế Phong đâu việc gì phải rơi vào nông nỗi như hôm nay?!”
“Những chuyện đó đều xưa như trái đất cả rồi! Hơn nữa hành vi của chưởng môn các đời trước, thì liên quan quái gì đến chúng tôi chứ! Anh đừng có mà vin vào cái cớ này!”
“Lý Sơ, cậu nghĩ coi năm nay tôi bao nhiêu tuổi? Lúc tôi với Hề Đao còn đang tranh chấp với nhau một cách công bằng, trên đời này thậm chí còn chưa có nơi nào tên là núi Bình Tâm nữa đấy!” – Hà Đồng nhìn tôi, trên gương mặt trẻ trung ấy, lại là một đôi mắt với ánh nhìn già nua mệt nhọc đến mức tôi không tài nào tưởng tượng ra được.
“Tôi đã phải ngắm nhìn cái cõi đời này quá lâu rồi, cũng đã rành rẽ biết bao bí mật thần đạo, ma quái về luân hồi chuyển thế rồi, tôi nói cậu nghe, Lý Sơ, có thể bây giờ cậu chỉ hận không thể giết chết tôi ngay lập tức, thế nhưng” – Gã thở dốc, rồi lấy hơi nói tiếp – “Nếu như sau khi diệt trừ được cậu ta mà cậu cũng chết theo, thì thôi vậy. Nhưng nhược bằng cậu vẫn may mắn thoát chết, thì có lẽ cậu sẽ phải cảm ơn tôi đó.”
“Tôi sẽ không để cho cậu ấy phải chết đâu!” – Tôi gân cổ lên cãi lại!
Hà Đồng cố gắng điều tiết lại cảm xúc: “Chuyện của cậu tôi đã nghe kể nát nước rồi, Lý Sơ, đặc biệt là về nghìn năm pháp lực mà cậu có được chỉ trong một đêm. Lúc dị nhãn của tôi vẫn chưa bị thương, từng nhìn thấy trong cơ thể cậu có một cọng lông chim đen nhánh có hoa văn vàng óng, đó là nguồn gốc pháp lực của cậu đúng chứ?” – Bất thình lình gã chuyển sang nói với giọng thì thầm, y như lũ ma quỷ hay thủ thỉ vào tai buông lời dụ dỗ vậy – “Trước giờ cậu không hề có ý định đi tìm hiểu những bí mật về chính mình ư? Mà về đệ tử Điển Mặc của cậu, xưa giờ cậu cũng chưa từng có ý định tìm hiểu xem rốt cục thì cậu ta là cái thứ gì ư?”
Không phải là tôi chưa hề nghĩ tới, chỉ là, cái tánh làm biếng nhớt thây cùng với thứ trực giác lạ kỳ vốn có vẫn cứ luôn ngăn cản ý đồ muốn tìm hiểu của tôi.
“Cậu cho rằng, tôi trả một cái giá đắt như vậy để truy tìm nguồn gốc của Điển Mặc, mà thật sự vẫn không thể nhìn thấy được cái gì ư?” – Hà Đồng buông tiếng cười lạnh lùng – “Cậu có muốn biết không? Lý Sơ?”
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh ta, Hà Đồng tìm một chỗ thích hợp xong thì đặt mông ngồi xuống: “Trong lúc đợi cậu ta đến đây, chúng ta hàn huyên chút đỉnh đi ha. Đây là một câu chuyện rất dài rất dài, có lẽ phải tốn nhiều thời gian để kể, có điều trước khi cậu ta đến được đây, hẳn là tôi sẽ kể xong.
Hết chương 38
T/N: Hoá ra Đồng Đồng là đồ cổ còn sót lại từ thời bác Hề Đao, đáng ra phải gọi là lão yêu bà, ý lộn, lão yêu già mới đúng :))