Editor: Tiểu Ốc
“Lệ tiên sinh.” Chung Lập Dương lúng túng một lúc lâu mới mở miệng, thành
thật nói: “Ngài cũng biết đấy, ở cái làng giải trí này, phải có một chút xì căng đan thì mới có thể duy trì sự nổi tiếng được, chuyện tôi gặp
mặt Hạ Tuyền cũng chỉ là do công ty sắp đặt thôi, chứ không phải là thật sự có chuyện như vậy đâu.”
Thật ra thì khi Lệ Tịnh Lương xuất
hiện tại trường quay của Hạ Tuyền thì Chung Lập Dương cảm thấy rất khó
hiểu, lúc đó anh ta cho rằng Lệ Tịnh Lương có đầu tư vào bộ phim này,
nhưng sau đó lại cảm thấy với địa vị của Lệ Tịnh Lương thì coi như là
đầu tư đi chăng nữa thì cũng chỉ là tiền lẻ mà thôi, căn bản không cần
phải tự mình đi xem xét trường quay.
Anh ta vẫn luôn không hiểu được lý do tại sao, nhưng mà bây giờ...... Hình như anh ta lại hiểu được đôi chút.
“Chung tiên sinh.”
Nụ cười của Lệ Tịnh Lương chân thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn ở mức có
hạn. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Chung Lập Dương rồi ngồi xuống, khiến cho Chung Lập Dương cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà kinh sợ).
“Chung tiên sinh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là đang suy nghĩ xem với hiệu ứng tình lữ này thì có nên mời hai người
đi làm người phát ngôn cho thương hiệu một công ty con của tôi hay không thôi.”
Anh giải thích như vậy khiến cho sự khẩn trương và khó
hiểu ban nãy của Chung Lập Dương lập tức tan thành mây khói, mặt nở một
nụ cười nói: “Là thế sao, tôi thấy ý tưởng này của Lệ tiên sinh rất hay
đấy, hình tượng của tôi và Hạ Tuyền trước mắt công chúng cũng không tệ
lắm, chương trình giải trí mà Hạ Tuyền đang tham gia cũng có tỉ lệ người xem rất cao, để hai chúng tôi cùng làm người phát ngôn là một ý kiến
hay.”
Lệ Tịnh Lương không yên lòng đáp lại vài ba câu, bỗng nhiên hỏi anh ta: “Chung tiên sinh thật sự chưa từng lên giường với Hạ
Tuyền?”
Mặc dù Chung Lập Dương đã từng đứng trên sân khấu trước
hàng nghìn người nhưng khi bị Lệ Tịnh Lương hỏi như vậy vẫn cảm thấy
ngượng ngùng, lỗ tai anh ta đỏ ửng, ho một tiếng nói: “Lệ tiên sinh,
thật sự không có mà, chúng tôi không phải thật người yêu, trừ phi cần
thiết, Hạ tiểu thư căn bản không hề liên lạc với tôi.”
Lệ Tịnh
Lương mỉm cười gật đầu, ném một ánh mắt cho Thủy Tu Tề, Thủy Tu Tề lập
tức bước lên phía trước mời Chung Lập Dương đi ra ngoài, bàn bạc với cấp dưới về chuyện làm người phát ngôn này.
Phòng làm việc to như
vậy chỉ còn lại mỗi Lệ Tịnh Lương, anh đi tới bên cạnh bàn làm việc, bàn tay ở trong túi quần nắm lại thật chặt, hơi nhíu mày, tất cả đều thể
hiện rõ tâm trạng của anh lúc này.
Anh yên lặng trầm tư một lúc lâu, sau đó cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.
“Lệ tiên sinh, nửa tiếng nữa ngài có một cuộc họp, ngài......”
Thư ký khẩn trương nói với ông chủ đang định rời đi, Lệ Tịnh Lương từ phía
xa ném lại hai chữ, làm cho người nghe được sứt đầu mẻ trán.
——”Hoãn lại.”
Giờ phút này, Hạ Tuyền đang ở trong nhà ăn kem, cô đang suy nghĩ một biện
pháp vẹn toàn để đạo diễn Trần Quyền đồng ý hoãn quay《 Hắc Vũ 》mười
tháng vì cô.
Bây giờ cô mang thai chưa tới ba tháng nên bụng vẫn
chưa lộ rõ, nhưng chờ thêm mấy tháng nữa thì nhất định sẽ bị người ngoài nhìn ra được, cô phải tìm kiếm một nơi có hoàn cảnh tốt mà không bị
giới truyền thống bắt gặp để có thể dưỡng thai.
Thật ra thì trước mắt《 Hắc Vũ 》vẫn đang trong giai đoạn tuyển vai, chỉ mới xác định được
nam nữ chính thôi, còn các vai diễn phụ khác thì vẫn chưa có. Để xác
định các vai phụ đại khái cần ít nhất 1 tháng, mà từ lúc chuẩn bị quay
phim cho đến khi chính thức mở máy thì cũng cần thêm một khoảng thời
gian nữa, nên nếu có hoãn lại thì cùng lắm cũng chỉ là năm sáu tháng
thôi, nếu như đi nhờ Diệp Hân nói hộ thì có lẽ vẫn được.
Bên này Hạ Tuyền suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, mà chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ ở dưới lầu nhà cô cũng vô cùng nghiêm túc.
Mặc dù rời đi rất vội vã nhưng Lệ Tịnh Lương vẫn không quên mang theo cái
danh sách kia. Anh nhìn những cái tên trên danh sách, ngoại trừ Chung
Lập Dương thường xuyên xuất hiện nhất ra thì cũng chỉ còn lại nam trợ lý Mã Nghĩ và thợ trang điểm của Hạ Tuyền, anh cảm thấy mình đúng là điên
rồi, vậy mà lại đi nghi ngờ một thằng nhóc con và một tên gay, nhưng
nghĩ lại thì bỗng thấy nhỡ đâu thằng nhóc con đó thật sự có lá gan này
thì sao? Hay nói không chừng hồ ly tinh Hạ Tuyền đó có cách để biến cong thành thẳng?
Tất cả đều có khả năng.
Lệ Tịnh Lương ném tờ danh sách sang một bên rồi tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau
thì bị tiếng động cơ ở bên ngoài đánh thức. Anh giương mắt lên nhìn,
trong buổi hoàng hôn, ánh mặt trời thưa thớt, một người bước ra từ trong chiếc xe thể thao màu trắng, là Vân Nhược Châu.
Lệ Tịnh Lương
tháo kính râm xuống, mặt không biến sắc nhìn Vân Nhược Châu dừng xe rồi
đi vào tòa nhà, trợ lý và người đại diện của anh ta cũng xuống xe, kiểm
tra xung quanh xem có người chụp lén không.
Ôi, nếu như có thì Lệ lão bản đã không xuất hiện ở đây rồi, những người này thật đúng là thích làm điều thừa.
Lệ Tịnh Lương đeo kính râm lên một lần nữa, tay siết lấy vô lăng thật
chặt. Anh khởi động xe, chân để ở trên chân ga, nhưng không hề giẫm lên. Thời gian do dự này kéo dài tới tận 40 phút, mãi cho đến khi Vân Nhược
Châu từ trên tầng đi xuống thì anh mới có thêm động tác.
Nhưng mà, động tác này là động tác dời chân.
40 phút, mặc dù không được tính là quá dài, nhưng việc nên làm thì vẫn có thể làm được.
Không, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại nghĩ như vậy, Hạ Tuyền đang
mang thai nên cho dù có muốn làm như thế đi chăng nữa thì bây giờ cũng
không thể làm được, vì số lượng tháng không cho phép.
Lệ Tịnh
Lương cảm thấy nếu như mình còn đợi ở đây nữa thì khẳng định sẽ làm ra
chuyện gì đó mất lý trí, vì vậy anh quyết định......
Đi lên tầng.
Đứng ở trong thang máy, Lệ Tịnh Lương một thân tây trang màu đen, khoác trên mình một chiếc áo banh tô cùng màu dài đến đầu gối, trên sóng mũi cao
thẳng đeo một cặp kính râm, cả người nhìn qua trông vô cùng lãnh khốc.
Mặc dù khi Hạ Tuyền mở cửa ở phía trước thì đã nhìn thấy bộ dạng này của
anh ở cổng tòa nhà rồi, nhưng mà vẫn bị anh làm kinh hãi một phen.
“Lệ tiên sinh đang muốn đi quay phim The Matrix* sao?” Cô chế nhạo anh.
(*)Ma trận (Tiếng Anh: The Matrix) là bộ phim khoa học viễn tưởng, hành động
Mỹ được xuất bản năm 1999 do Andrew Wachowski và Laurence Wachowski đồng đạo diễn và Hãng phim Warner Bros phát hành.
Lệ Tịnh Lương không để ý tới cô, trực tiếp đi vào phòng, Hạ Tuyền bất đắc dĩ đóng cửa lại rồi đi vào theo.
“Không phải buổi sáng anh đã đến rồi à, sao bây giờ còn tới làm gì nữa?” Cô vừa rót nước cho anh vừa hỏi.
Lệ Tịnh Lương nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, cô mặc một bộ váy màu
trắng ở nhà, làn váy có chút nếp gấp, chắc là do ngồi quá lâu. Trừ cái
đó ra thì không thấy bất kỳ dấu vết khả nghi nào, lúc này anh mới thu
hồi tầm mắt. d.đ/l/q/đ/tiểu ốc
Sau khi Hạ Tuyền rót nước rồi trở
lại thì phát hiện ra Lệ Tịnh Lương đã tháo kính râm xuống. Anh yên lặng
ngồi ở đó, đôi mắt xếch thon dài hiếm khi được lộ ra. Không có lớp kính
ngăn cách, khí chất của người trí thức trên người anh lại càng rõ rệt
hơn, nhìn qua căn bản không hề giống với một thương nhân, mà là giống
như một Thám Hoa Lang* mặt mày như ngọc trong tranh cổ.
(*)Thám
hoa lang (Thám hoa): tên gọi Tiến sĩ Đệ tam danh, Đệ nhất danh dành
riêng để gọi Trạng nguyên, Đệ nhị danh là Bảng nhãn. (Đây là mấy cấp bậc trong thi cử thời cổ đại nha, cái này thì ta chịu, mấy nàng gõ trên gg
để tìm hiểu thêm, ta chỉ có thể nói đại khái như thế thôi)
“Sao không đáp lại vậy?” Hạ Tuyền ngồi vào bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh.
Lệ Tịnh Lương chuyển tầm mắt lên trên người cô, tròng mắt đen thâm thúy cất dấu một loại cảm xúc không cách nào hình dung được.
Môi mỏng anh khẽ mở, hỏi cô: “Tại sao Vân Nhược Châu lại tới đây tìm em.”
Hạ Tuyền chớp mắt mấy cái: “Anh thấy rồi sao?”
Anh trầm mặc không nói, nhưng trầm mặc cũng là một loại trả lời.
“Lệ Tịnh Lương, không phải anh đang ghen đấy chứ?” Đôi mắt đào hoa của Hạ
Tuyền cười như không cười, “Được rồi, đừng có ăn dấm, tôi không có gặp
anh ta.”
Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự thanh tao cao quý bẩm sinh.
“Anh ta lên đây tận 40 phút rồi mới đi xuống, em không gặp anh ta thì anh ta ở đâu.”
Câu hỏi của anh có đầu có đuôi, nhưng nghe vào tai Hạ Tuyền thì lại là một ý nghĩa khác.
“Anh đã sớm ở dưới lầu nhà tôi?”
Anh không trả lời.
“Tôi không biết anh ta lại đứng đợi ở cửa lâu như vậy, tôi không có mở cửa.” Cô nhún nhún vai, giống như là rất vô tội, “Anh ngây người ở dưới lầu
lâu như vậy rồi mới đi lên, không phải chỉ là để hỏi tôi những thứ này
đấy chứ.”
Lệ Tịnh Lương nhìn chăm chú vào con ngươi của cô, da thịt trắng noãn ở dưới ánh đèn giống như là gốm sứ, nhàn nhạt sáng bóng.
“Rốt cuộc đứa bé là của ai.” Anh nói thẳng.
Hạ Tuyền bị vấn đề của anh chọc cười, che miệng nói: “Cái gì vậy, buổi
sáng đã hỏi vài lần rồi, vậy mà bây giờ lại chạy tới đây hỏi tiếp, rốt
cuộc Lệ lão bản có âm mưu gì vậy? Dù sao đứa bé này cũng không phải là
của anh, anh quan tâm đến làm gì? Có phải là bất kỳ người phụ nữ nào đã
từng có quan hệ với anh mang thai, thì anh đều phải hỏi cô ấy câu ‘Con
của cô là của ai’ nhiều lần không?”
Lệ Tịnh Lương chợt bắt lấy
tay của Hạ Tuyền, vết thương trên tay cô vẫn chưa lành hẳn, nên khi bị
nắm chặt như vậy thì đau đến nỗi kêu thành tiếng, động tác của anh hơi
dừng lại, sau đó buông ra.
“Rốt cuộc anh phát điên cái gì vậy?” Hạ Tuyền không thể nhịn được nữa, bắt đầu có chút phiền não.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tịnh Lương bị một người phụ nữ dùng giọng điệu không kiên nhẫn như vậy để hỏi, anh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt lại, không mang theo một chút tình cảm nào nói: “Chẳng lẽ em định sinh đứa bé này.”
“Đương nhiên là phải sinh rồi.” Hạ Tuyền không chút do dự nói.
“Em cũng không đóng bộ phim của Trần Quyền sao?”
“Sẽ nghĩ ra cách để đạo diễn Trần chờ tôi mấy tháng, thật sự là bất đắc dĩ không thể quay được.” Cô cũng hết sức thản nhiên.
Lệ Tịnh Lương cười nhạo một tiếng, bộ dạng hờ hững giễu cợt này tốt giống
như là đang nói với cô rằng: cô thật đúng là có bản lĩnh.
Hạ
Tuyền không chút để ý mỉm cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ này chọc cho anh
bất mãn. Anh dùng sức lực rất lớn nắm chặt lấy cằm nhọn của cô, ép buộc
cô phải nhìn về phía mình, con ngươi sâu thẳm nhìn lại cô, ánh mắt kia
giống như là đang nhìn thẳng vào nội tâm cô, khiến người ta không thể
che giấu bất kỳ thứ gì.
“Em muốn kết hôn với người đàn ông kia?” Anh hỏi.
Hạ Tuyền ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Không kết hôn, anh ta không biết tôi
đang mang thai đứa bé của anh ta.” Cô cố gắng thoát khỏi tay của anh,
nhưng thất bại y như trong dự đoán.
“Em làm anh rất thất vọng.”
Lệ Tịnh Lương mặt không biến sắc nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, Hạ
Tuyền không hề ngăn cản, nhưng càng như thế thì anh lại càng phiền não,
lúc đi tới cửa thì đã không còn bậc thang để đi xuống nữa rồi, nên chỉ
có thể cứ bước đi như vậy thôi. d/đ.l'q-đ,tiểu ốc
Hạ Tuyền không
phải là không muốn ngăn cản anh, nhưng mà cô biết rằng mình không thể.
Trước mắt Lệ Tịnh Lương không tìm tới cô là chuyện tốt, vì chờ đến khi
nào đứa bé được sinh ra rồi thì tự nhiên cô sẽ lại đi quấy rầy anh,
nhưng nếu như để cho cô vừa giữ lại đứa bé này, vừa tiếp tục dây dưa với anh mà không hề nói cho anh biết rằng đứa bé này là của anh thì thật sự quá khó khăn.
Mặc dù cô cảm thấy mình không tệ lắm, nhưng cũng
không cảm thấy mình tốt đến nỗi có thể để cho Lệ Tịnh Lương dễ dàng tha
thứ cho việc cô mang thai con của “người khác” và tiếp tục giữ mối quan
hệ ngầm với cô được.
Lệ Tịnh Lương xuống lầu trở lại xe, yên lặng không tới hai phút thì chợt hung hăng đập một cái lên vô lăng, hình như chiếc xe xa xỉ cũng rung lên theo.
Khẽ thở dài một hơi, anh thô
lỗ nới lỏng chiếc cà vạt rồi vứt sang một bên, đang định khởi động xe
rời đi thì chiếc điện thoại di động công việc trong túi áo liền vang
lên, anh vừa lấy ra vừa nhìn, là Diệp Minh Tâm.
Lệ Tịnh Lương không chút do dự nhận điện thoại, không đợi đối phương mở miệng lập tức nói: “Đi ra ngoài gặp mặt đi.”
Bị lạnh nhạt mấy ngày nay, Diệp Minh Tâm gần như muốn chạy ngay đến tập
đoàn Mưu Thuật* để đi náo loạn một phen bỗng sinh ra một loại cảm giác
thụ sủng nhược kinh. Cô ta sửng sốt một lúc lâu, khi phản ứng kịp thì Lệ Tịnh Lương đã nói địa điểm và cúp điện thoại rồi.
(*)Mưu Thuật
là một tên gọi khác của tập đoàn anh nam 9, ta thấy trong chương này tác giả sử dụng từ này rất nhiều nên ta đổi nha, còn về sau thế nào thì ta
không biết, nói chung là tập đoàn này có hai tên nên mấy nàng không cần
phải băn khoăn nha, là một cả.
Hai mươi phút sau, Diệp Minh Tâm
đi tới địa điểm mà Lệ Tịnh Lương đã nói, trong lòng tràn đầy vui sướng
bảo người phục vụ dẫn cô ta tới phòng bao, nhưng lại được thông báo rằng —— ngày hôm nay Lệ tiên sinh căn bản không hề đặt bất kỳ phòng bao nào
cả!
Diệp Minh Tâm lập tức vô cùng tức giận, lấy điện thoại di
động ra định gọi điện thoại chất vấn Lệ Tịnh Lương, nhưng lúc gọi lại
thì chỉ nghe thấy một câu không chút cảm xúc nào của giọng nữ: Thật xin
lỗi, số điện thoại mà quý khách đang liên lạc hiện đã đóng máy.
“Tên khốn kiếp này, dám trêu chọc mình!!!”
Diệp Minh Tâm vô cùng vô cùng tức giận, mà khi cô ta tức giận thì chuyện gì
cũng có thể làm được. Cô ta trực tiếp rời khỏi nhà hàng, lái xe về phía
tòa cao ốc của tập đoàn Mưu Thuật, sau khi đến thì lập tức lấy vài chai
bia từ trong xe ra, đứng ở trước cửa lớn ném vào tấm bia đá có khắc bốn
chữ “Tập đoàn Mưu Thuật“.
Chai bia bị ném vỡ, hành động y hệt
người đàn bà chanh chua của cô ta khiến cho người đi đường chú ý tới,
mọi người tụ tập thành một đám đông, cầm điện thoại chụp ảnh đăng lên
Weibo, bảo vệ của tòa cao ốc cũng chạy tới đây để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra, sau khi nhìn thấy là “vị hôn thê” của ông chủ đang “phát uy” ở đây thì lập tức cảm thấy khó xử.
Lệ Tịnh Lương lái ô tô đi
ngang qua cửa chính của tập đoàn, khi nhìn thấy đám người đang tụ tập
thì không thèm để ý chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng biến mất ở ven
đường.
Lệ Tịnh Lương trở về chỗ ở của mình, bật máy vi tính lên
định lợi dụng công việc để thay đổi đầu óc, nhưng vừa mới mở phần mềm
mạng xã hội lên thì lập tức phát hiện ra cái người phụ nữ Hạ Tuyền chết
tiệt kia gửi tới một lời yêu cầu chat video.
Lệ Tịnh Lương nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, lạnh nhạt nói một câu “Nhàm chán”, rồi ấn nút đồng ý.
Rất nhanh, anh liền nhìn thấy hình ảnh ở bên kia, Hạ Tuyền đang ngồi xếp
bằng ở trên ghế, ăn hoa quả cầm trong tay, mở miệng hỏi anh: “Lệ Tịnh
Lương, sao mới vừa rồi trông anh mất hứng thế, tôi muốn hỏi anh một
chút, có phải là anh vô cùng chán ghét đứa bé này không? Nếu như đó
chính là con của anh thì anh vẫn chán ghét sao? Rốt cuộc anh có muốn con của chính mình hay không?”
Nếu như đó là con của anh thì anh sẽ
chán ghét sao? Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng đó không thể nào là con của
anh được vì cô đã uống thuốc rồi, trừ phi cô lừa anh.
Lệ Tịnh
Lương chợt nheo mắt lại, nhìn bộ dạng đắc chí hài lòng kia của Hạ Tuyền, khẽ cong khóe môi lên, cười như không cười nói: “Hạ Tuyền sẽ không lừa
anh chuyện gì chứ.”
Hạ Tuyền cười tươi như hoa, nói một câu “Không có” rồi lập tức tắt video.
Cô gửi video này cũng không phải là không có lý do, sau khi Lệ Tịnh Lương
rời đi, cô đã nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy ít nhất cũng phải cho anh chút
gì đó để chuẩn bị trước tâm lý.
Bây giờ cô cứ khăng khăng rằng
đứa bé này là của người khác, nếu như trong tương lai người nói câu này
đổi lại là anh, thì chỉ sợ anh sẽ rất khó để tiếp nhận.
Mặc dù có thể mang đứa bé này đi làm giám định DNA, nhưng trong lúc cô đang dưỡng thai, thì cũng nên để cho Lệ Tịnh Lương chuẩn bị trước một chút, có như thế thì mới không khiến cho anh cảm thấy quá mức chán ghét mà vứt bỏ cô - cái “người phụ nữ lẳng lơ” này, rồi không đợi đến khi nào cô thuận
lợi sinh hạ bảo bảo thì đã sớm cắt đứt mọi liên lạc rồi.
Với sự
đa nghi và cẩn thận của anh, bây giờ khẳng định cũng đã hiểu được ý tứ
của cô. Theo tình huống trước mắt mà nói, thì anh tuyệt đối sẽ không bởi vì “tự cho rằng” đứa bé là của mình mà yêu cầu cô phá thai, cũng không
thể nào không nghi ngờ rằng đứa bé này là của anh, mà khi anh suy nghĩ
đến chuyện này thì cũng như đang suy nghĩ đến cô, gia tăng thêm ấn
tượng.
Cứ treo anh lơ lửng như vậy, thật sự rất tốt.
Nhưng mà, Hạ Tuyền vẫn tính toán sót một chuyện, cô có chút hả hê quá mức, nên quên mất một việc.
Sau khi video bị tắt, Lệ Tịnh Lương bình tĩnh cầm điện thoại tư nhân lên gọi cho Thủy Tu Tề, phân phó cậu một chuyện.
“Giúp tôi tra cứu một chút, mang thai bao lâu thì có thể đi làm giám định DNA.”