Kẻ Lập Mưu

Chương 29: Chương 29: Chương 29:




Hạ Tuyền xoay người muốn chạy, tiếc rằng Lệ Tịnh Lương chân dài bước lớn, chỉ cần một bước dài là đã có thể đuổi kịp bắt lấy cổ tay của cô, hai người cứ gặp nhau ở trong khách sạn tại Fiji vào rạng sáng như vậy, cô đưa lưng về phía anh, bị anh kéo vào trong ngực, anh cười như không cười nói ở bên tai cô.... .......

“Còn muốn chạy sao?”

Vượt qua trăm sông ngàn núi, gặp nhau ở nơi đất khách quê người này, Hạ Tuyền sẽ không phí công thuyết phục mình rằng đây chỉ là trùng hợp. Cô rất rõ ràng rằng Lệ Tịnh Lương đến tìm cô, bất luận xuất phát từ mục đích gì nhưng cô có thể xác định tâm ý của anh.

Ngoái đầu nhìn lại, Hạ Tuyền hờ hững mà xa cách nhìn anh nhưng khi đôi mắt hoa đào của cô hơi nheo lại, mỉm cười lại toát ra vẻ quyến rũ mà chính cô cũng không nhận ra, một đôi môi kiều diễm ướt át ở gần anh như vậy, nếu như đây không phải là đại sảnh khách sạn, chỉ sợ anh đã sớm....

“Anh buông tay ra.” Hạ Tuyền mở miệng nói ra lời nói vô tình: “Vừa muốn ngựa chạy nhanh lại muốn ngựa không ăn cỏ, Lệ tiên sinh thật là biết buôn bán.” Cô thử tránh thoát khỏi tay anh, có lẽ là do lo lắng cho cái bụng của cô nên Lệ Tịnh Lương không dùng nhiều sức, cô vừa giãy một cái đã có thể tránh thoát.

Lệ Tịnh Lương đứng thẳng người, phủi những hạt bụi không tồn tại trên áo khoác, ánh mắt nghiêng nghiêng, dáng vẻ cao ngạo thanh lãnh kia thực sự vô cùng gợi cảm.

“Em nói xem, một người phụ nữ mang thai năm tháng, vào lúc sáng sớm 5 giờ ra ngoài là muốn làm chuyện gì đây?”

Câu hỏi này rõ ràng chính là nói cô, nói bóng nói gió như vậy rất vui sao? Hạ Tuyền mở miệng muốn phản bác nhưng giám đốc khách sạn lại đi tới, đi theo ông chính là cô nhân viên tiếp tân vừa đi gọi ông. Giám đốc dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình nói: “Ông chủ muốn ở trong phòng nào? Tôi sẽ cho người đưa hành lý của ngài tới đó trước.”

Hả? Tại sao giám đốc của khách sạn lại gọi anh là ông chủ? Chẳng lẽ chỉ là xưng hô theo lễ phép? Không đúng, cô không thấy ông ấy gọi Nhiếp Chính là ông chủ nha.

Hạ Tuyền đang suy nghĩ, nhất thời không chú ý động tác của Lệ Tịnh Lương, cho đến khi Lệ Tịnh Lương ôm ngang cô lên thì mới giật mình.

“Anh làm cái gì vậy!” Cô kinh sợ nhìn chằm chằm vào anh, ôm chặt cổ của anh, chỉ sợ ngã từ trong lòng anh xuống sẽ động thai khí.

Lệ Tịnh Lương an an ổn ổn ôm cô, đôi mắt phượng thon dài khẽ lướt qua một bên, bình thản nói: “Đưa đến phòng của cô ấy là được.”

__ Tiếng Anh lưu loát, còn là giọng Anh tiêu chuẩn thực sự giải vây cho vị giám đốc không giỏi tiếng Trung kia.

Người kia thở phào nhẹ nhõm, vội cho người đưa hành lý của Lệ Tịnh Lương đến gian phòng của Hạ Tuyền, Hạ Tuyền nói: “Đó là phòng của tôi, anh ta muốn vào phải có sự đồng ý của tôi chứ?”

Giám đốc khách sạn nhìn cô một cách khó hiểu, gương mặt như đang nói, xin cô nói chậm một chút, tôi nghe không hiểu.

Hạ Tuyền ... .... phục rồi.

Lệ Tịnh Lương cứ ôm cô như vậy vào trong thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại mới thả cô xuống.

Chân vừa đặt xuống đấy, Hạ Tuyền lập tức dùng sức véo cánh tay của Lệ Tịnh Lương, thuận tiện lùi về sau một bước, cách anh rất xa. Có lẽ là muốn trừng anh nhưng cuối cùng ánh mắt lại phong tình vạn chủng, vô cùng quyền rũ người khác.

Haizz, đôi mắt hoa đào quyến rũ này.

Lệ Tịnh Lương rời mắt đi chỗ khác, tránh né ánh mắt của cô. Nói thật, ai cũng không thể phủ nhận vẻ bề ngoài trời sinh bất phàm của ông chủ Lệ. Lúc không cười thì uy nghi nghiêm túc, lúc mỉm cười thì phong lưu thoải mái, khí chất cao quý. Chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy muốn nhìn lại không dám nhìn.

May là thang máy sắp tới tầng có phòng của cô, trong lòng cô đã có quyết định, vì thế không cần phí lời với Lệ Tịnh Lương, lập tức nhấc chân bước ra ngoài, khi đi đến một gian phòng thì nhẹ nhàng gõ cửa. Nhìn động tác này của cô thì đã biết rằng đây không phải phòng của cô.

Quả nhiên cô nhanh chóng mở miệng nói: “Nếu ông chủ Lệ thích phòng của tôi thì tôi cho anh là được, đôi có thể chen chúc cùng với người khác.”

Cô lễ phép nở nụ cười, khi cửa phòng mở ra thì gương mặt đong đầy ý cười hướng về người bên trong phòng.

“Chú Nhiếp, chủ dậy sớm vậy?”

Thực ra Nhiếp Chính đã sớm tỉnh rồi, đã ra ngoài chạy một vòng, vừa trở về tắm rửa thay quần áo xong. Ông gật đầu chào Hạ Tuyền trước sau đó nhìn về phía sau cô, ánh mắt mang theo chút nghi vấn.

Hạ Tuyền bày ra dáng vẻ ưu sầu: “Chú Nhiếp, cháu thực sự không có cách nào mới đến quấy rầy chú, chủ xem đi, cháu ở bên ngoài có một người, bên trong lại có một người, nhiều đàn ông cũng không có chỗ ở, không thể làm gì khác hơn là tặng phòng của mình cho anh ấy. Trước khi cháu đăng ký một căn phòng khác thì có thể cho cháu nghỉ ngơi ở trong này một chút được không?”

Đương nhiên là Nhiếp Chính sẽ không cự tuyệt, nghiêng người nhường đường cho Hạ Tuyền, nhưng là sao Lệ Tịnh Lương có thể để cho cô ngủ nhờ phòng một người đàn ông khác chứ? Mặc dù người đàn ông kia đã ngoài bốn mươi tuổi.

“Nhiếp tổng, rất vui được gặp ông.”

Một tay Lệ Tịnh Lương cầm lấy tay Hạ Tuyền, ánh mắt xa xăm tùy ý nhìn vào Nhiếp Chính, con mắt thâm sâu mang theo tia sắc bén.

Nhiếp Chính mỉm cười nói: “Có thể gặp được Lệ tiên sinh ở đây, tôi mới là người có phúc.”

“Hai người quen biết sao?” Hạ Tuyền chen miệng nói.

Lệ Tịnh Lương nghiền ngẫm nhìn cô: “Không thân bằng em.”

Lời này nói ra tại sao lại mang theo vị chua không rõ vậy?

Chính Lệ Tịnh Lương cũng hơi nhíu mày, muốn sửa lại nhưng không biết làm thế nào cho tốt nên cuối cùng vẫn im lặng.

“Ông chủ tập đoàn AR, muốn không quen cũng khó.” Tuy nói lời khen tặng nhưng trên mặt Nhiếp Chính lại không có một tia sùng bái, ông lạnh nhạt nói: “Không phải là cháu mệt mỏi sao? Đi vào nghỉ ngơi đi.”

Hạ Tuyền muốn thoát khỏi Lệ Tịnh Lương nhưng lần này làm thế nào cũng không thành công, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

“Quên đi, chú Nhiếp, chú nghỉ ngơi trước đi, cháu về phòng là được.”

Nhìn cô hơi nhụt trí, Nhiếp Chính suy tư một hồi, nói: “Lệ tiên sinh là gì của cháu?”

Vấn đề này thực sự đúng ý của người nào đó, trước khi Hạ Tuyền mở miệng thì anh đã ngoái đầu lại nói: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.” Hơi cúi đầu đưa mắt nhìn bụng của cô, bổ sung nói: “Là cha của đứa bé.”

Hạ Tuyền đau đầu ấn thái dương, nếu như anh nói những lời này trong buổi họp báo cô nhất định sẽ mừng muốn khóc, nhưng bây giờ nói thì còn có tác dụng gì chứ? Trong mắt tất cả mọi người, cô đã là người phụ nữ của Vân Nhược Châu.

Đối với tuyên bố của ông chủ Lệ, Nhiếp Chính chỉ hơi vuốt cằm, thở dài nói với Hạ Tuyền: “Cả hai người cũng không tồi.”

...... Ông chủ Nhiếp cũng không phải ngồi không, lời này thực sự giết người trong vô hình.

Mắt thấy sắc mặt của Lệ Tịnh Lương trầm xuống, Hạ Tuyền vộ vàng kéo anh về phòng, chỉ lo anh nói cái gì khiến cho Nhiếp Chính lúng túng, dù sao đó cũng là ân nhân mà cô kính trọng.

Vào phòng, đóng kín cửa, vị tổ tông này mới buông lòng tay. Anh thô lỗ kéo áo khoác xuống, ném lên giường, lần thứ hai ôm ngang cô lên. Tuy có chút vội vàng nhưng vô cùng dịu dàng, đặt cô lên giường. Tiếp theo những nụ hôn rơi xuống, trong lòng cô buồn bực nhưng lại không thể không sa vào sự dịu dàng cẩn trọng của anh.

Khi Lệ Tịnh Lương mệt mỏi ngã xuống bên người cô thì trên mặt anh đã không còn biểu cảm gì rồi.

Hạ Tuyền kéo chăn che kín cơ thể mình, hơi nhắm mắt, cách anh một khoảng cách bằng một cánh tay. Ai cũng không nói lời này, bầu không khí ít đi một chút ám muội, nhiều thêm một chút nặng nề.

“Lệ tiên sinh hài lòng chưa? Hài lòng rồi có thể đi được chưa?”

Rất lâu sau, Hạ Tuyền mở miệng nói chuyện, ngữ điệu rất nhẹ dường như là rất mệt mỏi nhưng trong câu nói lại mang theo một chút ác độc.

Lệ Tịnh Lương không nói gì, rất lâu sau đến khi lời nói của cô trôi qua đã lâu thì giọng nói của anh mới vang lên.

“Bao giờ em đi thì anh sẽ đi.”

Hạ Tuyền kinh ngạc liếc mắt nhìn sang: “Anh không cần phải để ý công ty của anh sao?”

“Internet.” Lời ít mà ý nhiều.

Hạ Tuyền hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười có hơi đáng sợ: “Vậy anh coi em là gì? Nhớ tới thì đến vui đùa một chút, liên quan đến lợi ích của anh thì vứt qua một bên. Em là đồ chơi của anh sao?”

Lệ Tịnh Lương vén chăn xuống giường, thân thể trần trụi nhặt quần áo của anh ở trên đất, mặt không thay đổi, nhìn cô nói: “Em không phải đồ chơi của anh, ngược lại, anh đúng là con mẹ nó sắp thành đồ chơi của em rồi.”

Không thể tin được Lệ tiên sinh phong độ lịch lãm lại có thể nói ra lời thô tục, miệng của Hạ Tuyền trực tiếp biến thành hình chữ o.

Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái rồi xoay người vào phòng tắm thay quần áo. Đến khi anh ăn mặc chỉnh tề bước ra thì trời đã sáng rõ.

Anh kéo màn cửa sổ ra, dựa vào cửa sổ yên tĩnh một lúc sau đó cầm hộp thuốc lá nhấc chân đi về phía cửa.

“Đợi em gặp Nhiếp Chính xong thì anh sẽ trở về.” Lúc đóng cửa phòng thì anh đã kẹp điếu thuốc trong tay rồi.

Đợi cô gặp Nhiếp Chính xong? Đây là có ý gì? Lệ tiên sinh nói chuyện càng ngày càng khó hiểu.

Mặc dù có nghi vẫn nhưng sau khi Hạ Tuyền đánh răng rửa mặt xong thì Nhiếp Chính quả thực đã đến tìm cô.

Nhớ tới gian phòng vô cùng bừa bộn của mình, Hạ Tuyền đi theo Nhiếp Chính đến phòng ăn, hai người vừa ăn sáng vừa nói chuyện, hoàn toàn quên còn có một người họ Vân nào đó.

Nếu vậy, Vân Nhược Châu không tới tìm Hạ Tuyền ăn sáng, vậy anh ta đi đâu rồi?

Bên ngoài khác sạn, trên bãi biển xanh biếc của đảo Fiji, Lệ Tịnh Lương sóng vai ngồi cùng Vân Nhược Châu, ai cũng không mở miệng trước.

“Chú Nhiếp có chuyện muốn nói với cháu sao?”

Bởi vì nhớ đến câu nói không thể giải thích được của Lệ Tịnh Lương nên Hạ Tuyền nghi ngờ hỏi. Cánh tay cầm nĩa của Nhiếp Chính hơi ngừng một chút, sau khi thả nĩa xuống thì cười nói: “Cháu nhìn ra sao?”

“.... Chú muốn nói gì với cháu?” Hạ Tuyền hỏi. “Đúng rồi, lúc trước chú nói có chuyện vui, là chuyện vui gì vậy?”

Nhiếp Chính bưng chén nước lên uống một ngụm, một lát sau mới nói: “Chuyện vui cũng chính là chuyện ta muốn nói với cháu.” Ông rút khăn ăn ra, mím môi nói: “Cháu đã trưởng thành rồi, có một số chuyện cuối cùng cũng có thể nói cho cháu biết, chú cũng được giải thoát, không phải là chuyện vui sao?”

“Chuyện gì?” Cô mở to đôi mắt xinh đẹp, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ kia giống hệt người đó.

Nhiếp Chính trầm ngâm một lát, nói: “Ta có quen Khang Vũ, mẹ của cháu.”

“Cái gì?” Lần này Hạ Tuyền thực sự kinh ngạc, còn có một chút mờ mịt, cô không hề che dấu, tất cả đều hiện lên mặt.

Nhiếp Chính nhẹ nhàng nói: “Năm đó, sau khi cha mẹ cháu ly hôn ta vẫn chú ý tình huống của hai mẹ con cháu nhưng vì thân phận cho nên không tham dự tang lễ của mẹ cháu, càng không có tư cách nhìn bà ấy lần cuối.”

Lúc Nhiếp Chính nói những lời này, sự thương cảm và áy này trên mặt khiến cho Hạ Tuyền không thể không hoài nghi mẹ của mình và ông ấy có quan hệ gì.

“Hẳn là cháu rất tò mò quan hệ của ta và mẹ cháu.” Ông giống như đang tự nói với mình: “Thực ra ta cũng không biết rốt cuộc chúng ta tính là quan hệ gì, ta chỉ có thể nói, bà ấy có ơn tri ngộ với ta.”

Hạ Tuyền đã bình tĩnh lại, cô dường như đã hiểu điều gì đó nhưng cũng không nói thẳng. Nhiếp Chính thấy cô như vậy, trong lòng đã hiểu rõ.

Ông cười mỉa mai: “Nói ra thực xấu hổ, ta coi như là đã yêu đơn phương mẹ của cháu. Rất xin lỗi, tuy mẹ cháu lớn hơn ta vài tuổi nhưng ta... rất thích bà ấy. Năm đó cha mẹ cháu ly hôn cũng có trách nhiệm lớn thuộc về ta, cha của cháu hiểu lầm ta và mẹ của cháu.”

“Thực sự là hiểu lầm?” Hạ Tuyền dùng giọng điều bình tĩnh khiến chính cô cũng phải bất ngờ.

“Thực sự là hiểu lầm.” Nhiếp Chính hạ thấp giọng nói: “Cái hiểu lầm này có quan hệ với người vợ hiện tại của cha cháu, Lương Ngâm.”

Nói đến, quả là một chuyện xưa rất cẩu huyết. Năm đó Lương Ngâm, thiên kim của tập đoàn Lương thị nhìn trúng phó tổng Diệp Hân của tập đoàn Khang thị, muốn chiếm được ông ta cho nên tính kế hãm hại Khang Vũ và cấp dưới của bà ấy, để cho Diệp Hân nhìn thấy hình ảnh hai người kia thân mật.

Diệp Hân không thể nhịn được hai người này cấu kết làm bậy dưới mắt ông ta lâu như vậy nên làm ầm ĩ với Khang Vũ, Lương Ngâm nhân lúc này nhảy vào.

Kết quả cuối cùng chính là cha mẹ của Hạ Tuyền ly hôn, mẹ của cô cũng bị chuyện này đả kích mà bị bệnh không dậy nổi, nhanh chóng qua đời. Nhiếp Chính vì tránh nghi ngờ nên không xuất hiện trong tang lễ của bà, ra nước ngoài phát triển sự nghiệp. Nhiều năm như vậy đã trở thành ông chủ sàn chứng khoán lớn nhất bang.

Ông vẫn lén chú ý tin tức của hai mẹ con Hạ Tuyền, lúc nghe nói Hạ Tuyền bị Lương Ngâm vứt bỏ thì phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, sau khi tìm được cô thì vẫn tiếp tế cho cô, lấy thân phận 'người hảo tâm' để chăm sóc cho cô mãi đến khi cô học xong đại học, bước chân vào làng giải trí bắt đầu báo thù.....

“Thì ra là như vậy.” Không ngờ Hạ Tuyền lại rất bình tĩnh, chỉ là bàn tay nắm chặt khăn ăn tiết lộ tâm tình thực sự của cô. Cô yên tĩnh ngồi rất lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Cho nên nói Diệp Hân vì nghĩ mẹ cháu phản bội ông ta nên mới bỏ rơi hai mẹ con cháu, ở cùng một chỗ với Lương Ngâm?”

“Có thể hiểu như vậy.” Ánh mắt của Nhiếp chính đầy vẻ áy náy và thương cảm: “Thật xin lỗi vì đã giấu cháu lâu như vậy, thực ra ta mới là tội nhân lớn nhất, nếu như ta chú ý một chút thì sẽ không để cho Lương Ngâm có cơ hội đó. Sau đó ta nghĩ, riêng chuyện kia cũng không đủ để cha của cháu dứt bỏ cảm tình nhiều năm với cháu và mẹ như vậy. Có thể là do Lương Ngâm ngầm xúi dục ông ta rằng cháu không phải con ruột của ông ta.”

Hạ Tuyền không biết nên khóc hay nên cười, đứng lên muốn đi, đi được mấy bước lại quay trở về, hai tay chống trên mặt bàn, nói: “Cháu hỏi chú, chuyện này có những ai biết.”

“Chuyện bê bối thế này, đương nhiên là chú không nói cho ai hết.” Nhiếp Chính nói như vậy.

“Lệ Tịnh Lương có biết không?” Tuy trong lòng Hạ Tuyền đã có đáp án nhưng vẫn mở miệng hỏi.

Nhiếp Chính cũng không hề che dấu, gật đầu nói: “Cậu ta đã biết rất lâu rồi.”

“... ........”

Vì thế nên trước cuộc họp báo anh mới hỏi cô có hối hận hay không?

Cha của cô không ghê tởm như cô nghĩ, như vậy thì sao chứ? Ông ta vẫn phụ bạc mẹ con cô, ở bên cạnh người phụ nữ khác nhiều năm như vậy! Ông ta đã ô uế rồi, mãi mãi cũng không tắm sạch được, ông ta đáng đời!

Hạ Tuyền tức giận đến mức hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cũng không biết là đang tức giận ai.

Nhiếp Chính cho rằng cô áy náy vì đã hại cha của mình, không đành lòng nói: “Tuyền Tuyền, cháu cũng đừng tự trách mình, Diệp tổng có kết cục như bây giờ cũng là gieo gió gặt bão, năm đó ông ta không nên trả thù nhà họ Khang, hại ông ngoại cháu phá sản, bây giờ cháu làm như vậy với ông ta cũng là trừng phạt mà ông ta nên chịu.”

Hạ Tuyền tức đến mức cười thành tiếng: “Tại sao cháu phải tự trách chứ? Cháu không tự trách, cháu tức giận là bởi vì cháu càng hận ông ta hơn. Một người đàn ông hồ đồ như vậy, bị một người phụ nữ lừa gạt nhiều năm như vậy có gì đáng để cháu phải tự trách? Bất luận vì nguyên nhân gì, ông ta cũng có lỗi với mẹ con cháu, nếu như không có chú, không biết cháu có thể sống đến bây giờ hay không, cháu việc gì phải tự trách chứ? Cháu hận ông ta, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi được bởi vì ông ta đáng chết, không có lửa thì làm sao có khói.” Dứt lời, Hạ Tuyền bỏ đi không hề quay đầu lại, tất cả người trong phòng ăn đều nhìn hai người bọn họ với gương mặt tò mò.

Nhiếp Chính thở phào nhẹ nhõm, chân tướng tích tụ trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng nói cho cô, ông cảm thấy như được giải thoát, cùng với một chút ngỡ ngàng.

Hạ Tuyền trở lại phòng mình, sau khi tìm một vòng thì phát hiện Lệ Tịnh Lương ở ban ông. Anh ngồi nghiêng ở trên ghế, thả mắt ngắm nhìn quang cảnh phía xa, sáng vẻ kiêu ngạo mà tuấn tú. Nghe thấy tiếng vang, anh quay người lại, đôi mắt phượng hơi xếch lên tỏa ra ánh sáng lung linh, bình tĩnh mà quyết đoán.

“Tôi đã gặp ông ấy rồi.” Hạ Tuyền nói thẳng vào điểm chính.” Ông chủ Lệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ(*) đã sớm tra được những chuyện xấu xa của gia đình tôi, còn có thể nhịn đến bây giờ cũng không nói, thực sự khiến cho tôi khâm phục sát đất.”

(*) Thâm tàng bất lộ: Không để lộ tài năng.

Lệ Tịnh Lương đứng lên đi về phía cô, lúc cách cô một đoạt thì bị cô ngăn cản.

“Anh đừng có tới đây, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, thực sự là tôi quá làm phiền anh rồi. Tôi đã không yêu nổi anh nữa rồi. Lệ Tịnh Lương, sao anh có thể xấu xa như vậy? Anh rõ ràng đã có cơ hội nói sớm cho tôi biết lại còn muốn Nhiếp Chính đến nói. Không lẽ anh sợ sau khi tôi biết rồi thì sẽ hủy buổi họp báo kia, khiến cho anh thiếu đi một lý do để danh chính ngôn thuận nuốt lấy công ty giải trí Hoa Hạ sao?”

Câu chất vẫn này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người. Lệ Tịnh Lương đứng thẳng ở đó nói: “Để anh hỏi em một câu.”

Hạ Tuyền cau mày.

“Hạ Tuyền, anh hỏi em, nếu như anh nói cho em thì sao? Trái lại, em vẫn sẽ tiếp tục buổi họp báo. Anh không phải Nhiếp Chính, anh hiểu em hơn ông ấy.” Anh từng bước áp sát cô, vẻ mặt có thể nói là vô cùng lạnh lẽo. “Còn nữa, ở trong lòng em, anh mềm yếu vô năng thế nào mà chỉ vì một người phụ nữ lùi bước thì có thể phá hỏng mọi kế hoạch?”

.... Dường như, quả thực anh không vô năng như vậy, đôi chân mày của Hạ Tuyền càng nhíu chặt.

“Anh thấy em biết chân tướng quá đột ngột cho nên không biết phải làm gì. Anh không nói cho em chỉ là vì hy vọng Nhiếp Chính tự mình tháo gỡ khúc mắc giữa hai người, dù sao, đối với em mà nói... anh chỉ là người ngoài.”

Lệ Tịnh Lương đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, đại khái là bởi vì anh tự giác ngộ mình chỉ là 'người ngoài'.

Anh ở nụ cười tự giễu: “Hạ Tuyền, đây là lần đầu tiên có người dám coi anh như thùng trút giận, anh tùy em làm như vậy là bởi vì trong lòng anh có em, nhưng nhớ kỹ, không có lần sau.”

Dứt lời, anh lướt qua cô muốn rời đi nhưng đi được vài bước thì tiếng khóc rưng rức từ phía sau truyền đến khiến anh không thể bước thêm một bước nào nữa.

Giống như chấp nhận hiện thực, Lệ Tịnh Lương tự mắng mình nhưng vẫn quay người lại ôm lấy cô, ép chặt cô vào lồng ngực của mình, dịu dàng an ủi: “Gần đây nước mắt của em cũng thật nhiều, đây không phải là Hạ Tuyền mà anh biết, ngẩng cao đầu của em lên, kiêu ngạo một chút cho anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.