Kẻ Lập Mưu

Chương 41: Chương 41: Chương 41:




Editor: Tiểu Ốc

Phòng họp tập đoàn AR, Lệ Tịnh Lương ngồi ở vị trí chủ trì, Thủy Tu Tề đứng ở một bên dặn dò các việc cần làm trong cuộc họp, những nhân viên tham dự đều đã tới, người cuối cùng ổn định chỗ ngồi chính là vị khách hàng của cuộc họp lần này, tổng giám đốc điện tử Ân Thượng.

“Lệ tổng.”

Người phụ nữ xinh đẹp thành thục mặc một chiếc váy công sở trắng đen, giữa hai hàng lông mày tỏa ra một luồng khí thế kiêu ngạo, tựa như một con thiên nga trắng cao quý và thanh lịch. Cô ta điềm đạm chào hỏi Lệ Tịnh Lương, lúc này Lệ Tịnh Lương mới giương mắt lên nhìn về phía cô ta.

“Trễ năm phút đồng hồ.” Anh nhìn đồng hồ, khép lại bản hợp đồng, “Hi vọng vào lần gặp mặt sau Tống tiểu thư có thể đến đúng giờ.”

Dứt lời, anh lập tức đứng dậy, vừa cài khuy áo tây trang vừa rời đi, Thủy Tu Tề nhấc chân đuổi theo, để lại đám người của điện tử Ân Thượng lúng túng.

“Hà phó tổng, chuyện này......” Tống Lương Thần chần chờ nhìn về phía một trong những vị phó tổng của tập đoàn AR, vẻ mặt hơi khó xử, “Bị kẹt xe trên đường cho nên mới bị trễ năm phút, Lệ tổng anh ấy......”

“Lệ tiên sinh rất ghét người không đúng giờ.” Hà phó tổng đứng dậy lạnh nhạt nói, “Thật đáng tiếc, tôi vốn rất có lòng tin đối với bản kế hoạch của cô, cũng tin tưởng vào năng lực của công ty cô, nhưng mà cô không đến đúng giờ, lần này sẽ không bàn bạc gì hết, cô trở về đi.”

Tống Lương Thần vội nói: “Hà phó tổng, mới vừa rồi trước khi đi Lệ tổng có nói là vẫn còn có lần sau, vậy xin hỏi một chút lần sau là khi nào vậy?”

Hà phó tổng nói: “Cái này rất khó để nói, nhưng tôi sẽ giúp cô nói với Lệ tiên sinh, nếu như ngài ấy có ý muốn hợp tác, tôi sẽ thông báo cho cô.” Dứt lời, ngay cả đầu anh cũng không quay lại rời đi, Tống Lương Thần đuổi theo mấy bước liền dừng lại, khẽ đảo mắt về phía anh rời đi.

“Bà chủ, ngài định đi đâu vậy?” Nhân viên điện tử Ân Thượng khó hiểu nói.

Tống Lương Thần nói: “Đưa bản hợp đồng, tập tài liệu cùng với bản kế hoạch cho tôi, tôi muốn đi tìm Lệ Tịnh Lương.”

“Anh ta cũng đã đi rồi, ngài định đi tìm ở đâu?” Tuy cấp dưới cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đưa tài liệu.

“Tôi tự có biện pháp.”

Tống Lương Thần nhận lấy tài liệu rồi bước nhanh rời khỏi đó, tự leo cầu thang lên tầng của Lệ Tịnh Lương. Trước khi cô ta đến đây đã nghiên cứu qua bản đồ của tòa nhà đồ sộ tập đoàn AR này, biết rõ phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng nào, nếu như cơ hội cô ta được gặp mặt Lệ Tịnh Lương ở lần sau rất nhỏ, vậy thì hôm nay cô ta tuyệt đối sẽ không tay không trở về, vì chuyện này đại biểu cho việc công sức bao nhiêu năm qua của cô ta đổ sông đổ bể.

Giờ phút này Hạ Tuyền đang ở trong phòng làm việc nhìn các bản thiết kế, cô đột nhiên cảm thấy bụng hơi đói, nhưng khi ra cửa lại phát hiện ra tất cả mọi người đều đang bận, nghĩ thầm vẫn là không nên làm phiền người khác, tự cô đi mua một ít đồ ăn, sau đó cũng thuận tiện mua một ít cho đồng nghiệp luôn.

Cầm túi xách đeo kính râm lên đi ra khỏi phòng làm việc, Hạ Tuyền đi từng bước về phía thang máy, đúng lúc đi ngang qua cửa cầu thang thoát hiểm thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Cô quay đầu nhìn lại, xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh, có thể thấy được một người phụ nữ mặc quần áo công sở, lớn hơn cô khoảng chừng một hai tuổi, trông thật xinh đẹp, phương hướng mà cô ta đi...... là tầng của Lệ Tịnh Lương sao?

Hạ Tuyền dừng bước chân lại, vừa lúc thang máy cũng đến, cô hơi nghĩ ngợi, đi vào thang máy rồi nhấn nút tầng bên trên.

Trước khi trở về văn phòng, Lệ Tịnh Lương có đi một chuyến tới phòng làm việc của Thủy Tu Tề để lấy danh sách những gì cần mua cho con, nên hơi chậm trễ một chút. Điều này dẫn đến việc anh đang chuẩn bị đi đến cửa phòng làm việc thì vừa vặn bị Tống Lương Thần đuổi tới kịp chặn lại.

“Lệ tổng xin chờ chút!” Tống Lương Thần thở hồng hộc chạy tới, cũng không dám mè nheo, nói với Lệ Tịnh Lương đang nhíu chặt chân mày, “Lệ tổng, hôm nay tới trễ năm phút là do tôi không đúng, tôi sẽ không tìm cách để bào chữa cho sai lầm của mình, nhưng tôi hi vọng Lệ tổng có cho tôi một cơ hội, hãy xem xét bản kế hoạch của chúng tôi, nó nhất định sẽ làm cho anh thay đổi quyết định.”

Lệ Tịnh Lương từ từ bình tĩnh liếc cô ta từ trên xuống dưới, hỏi: “Nếu như sau khi xem xong tài liệu, tôi cảm thấy cô đã làm lãng phí thời gian của tôi thì sao?”

Tống Lương Thần mặt không biến sắc nói: “Nếu thế thì tùy Lệ tổng xử phạt.”

Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt xoay đầu đi: “Người trẻ tuổi.” Dứt lời, ngón tay thon dài nhận lấy tập tài liệu trong tay cô ta, đẩy cửa đi vào.

Tống Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng đi vào theo, thư ký đóng cửa lại giúp bọn anh, đúng lúc ngoái đầu nhìn lại thì thấy vợ của tổng giám đốc.

“Lệ phu nhân.” Nữ thư ký vội vàng khom lưng cung kính chào, Hạ Tuyền đáp lễ, hỏi cô, “Người vừa rồi là khách hàng à?”

Thư ký nói đúng sự thật: “Là tổng giám đốc Tống của điện tử Ân Thượng.”

“Không phải nên nói chuyện làm ăn ở trong phòng họp sao?” Hạ Tuyền tự nhủ một câu rồi chào tạm biệt vị thư ký, xoay người rời đi.

Thư ký có chút do dự, không biết có nên nói chuyện Hạ Tuyền vừa tới cho Lệ Tịnh Lương biết hay không, cô trái lo phải nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn thuận theo lương tâm bấm điện thoại của ông chủ.

Sau khi lời qua tiếng lại được vài câu, Lệ Tịnh Lương nhận điện thoại, lạnh nhạt hỏi “Chuyện gì.”

“Lệ tiên sinh, mới vừa rồi phu nhân có tới hỏi mấy câu rồi lại đi ngay.”

Thư ký kể lại lời nói của Hạ Tuyền cho Lệ Tịnh Lương nghe, Lệ Tịnh Lương im lặng nghe xong, nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Tống Lương Thần ngồi ở trên ghế nhìn người đàn ông cao lớn đối diện bàn làm việc, tuổi của anh thật sự vẫn còn quá trẻ so với thành tựu của anh, cặp mắt đang đọc tài liệu kia vừa cơ trí, kín kẽ, vừa khí thế bức người, càng không thể nào bỏ qua được ngũ quan vô cùng tinh xảo của anh, anh ngoài đời thực trông còn đẹp hơn cả khi ở trên các tờ báo kinh tế, rất xứng đáng với cái danh xưng mỹ nam này.

Lệ Tịnh Lương nhanh chóng mà bình tĩnh lật qua từng tờ tài liệu một, chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay trái hết sức bắt mắt, Tống Lương Thần nhớ tới lời nói qua điện thoại vừa rồi của vị thư ký, khẽ suy tư một chút rồi đưa ra quyết định, chờ đến lúc Lệ Tịnh Lương xem xong tờ tài liệu cuối cùng, cô ta mở miệng nói: “Xin lỗi Lệ tổng, có phải tôi đã gây ra phiền phức cho ngài không?”

Lệ Tịnh Lương thản nhiên nhìn về phía cô ta, lông mày khẽ nhăn lại biểu thị sự nghi vấn.

Tống Lương Thần chỉ vào điện thoại trên bàn nói: “Vợ của ngài......”

“Cô quá tự mình đa tình rồi.” Lệ Tịnh Lương không chút nể mặt nói: “Cô ấy đẹp hơn cô rất nhiều, tôi và cô ấy sẽ không bị làm phiền đâu.”

“Khụ khụ khụ khụ.” Tống Lương Thần lúng túng ho nhẹ, gương mặt đỏ bừng, nếu như mà cấp dưới nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì nhất định sẽ rất giật mình.

Bà chủ mạnh mẽ của bọn họ lại cũng có lúc đỏ mặt!

“Tôi đã đọc bản kế hoạch của cô rồi.” Lệ Tịnh Lương đặt hai cánh tay lên trên tay ghế tựa, trên mặt là biểu cảm khắt khe và bén nhọn điển hình của thương nhân, “Nhưng tôi cảm thấy những dòng chữ này vẫn không đủ để thuyết phục tôi tiếp tục cho cô thời gian.”

“Tài liệu không đủ sức thuyết phục, vậy thì tôi hi vọng Lệ tổng có thể cho tôi cơ hội để dùng lời nói.” Mắt Tống Lương Thần sáng như đuốc nói.

Lệ Tịnh Lương vắt chéo hai chân, mặt vô cùng bình tĩnh nói: “Cô có năm phút đồng hồ, có thể bắt đầu rồi.”

Hạ Tuyền ăn chút gì đó ở bên ngoài, ngoài ra còn mua cả bánh ngọt rồi lái xe về công ty.

Cô định mang bánh ngọt tới công ty rồi lập tức về nhà luôn, hôm nay cô đã rời khỏi nhà hai tiếng rồi, cô lo lắng con trai sẽ nhớ mình.

Xe rất nhanh đã dừng chân tại tầng một của tập đoàn, Hạ Tuyền đi đến trước phòng làm việc của mình khao các nhân viên, sau đó đi vào thang máy lên trên lầu, đưa bánh ngọt cho Lệ Tịnh Lương.

Thư ký nhìn thấy phu nhân vừa đi đã quay lại, thầm cảm thấy may mắn trong lòng vì mình kịp thời thông báo cho Lệ Tịnh Lương biết chuyện Hạ Tuyền đã tới, đứng lên cung kính nói: “Lệ phu nhân, Lệ tiên sinh đang nói chuyện với khách hàng ở bên trong.”

“Vẫn chưa xong sao?” Hạ Tuyền nhìn đồng hồ một chút, “Cũng đã hơn một tiếng rồi.”

Thư ký lúng túng nói: “Vẫn chưa đi ra ạ.”

“Ồ, vậy tôi có thể vào không?”

Thư ký tức khắc nói: “Tôi sẽ lập tức thông báo cho Lệ tiên sinh.” Dứt lời, cô liền ấn nút dẫn trên điện thoại, truyền đạt tin tức Hạ Tuyền đến cho Lệ Tịnh Lương, trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi vui vẻ của Lệ Tịnh Lương, “Tuyền Tuyền, vào đi.” —— trực tiếp nói với Hạ Tuyền.

Hạ Tuyền cảm ơn thư ký, mở cửa phòng làm việc đi vào, Lệ Tịnh Lương đang ngồi ở khu vực tiếp khách cùng với vị khách hàng, hai người đang uống trà.

Tống Lương Thần đứng lên nói: “Xin chào Lệ phu nhân.”

Hạ Tuyền dịu dàng cười một tiếng, cặp mắt đào hoa kia thật sự khiến cho ai nhìn vào cũng thấy lòng nhộn nhạo.

“Xin chào, cô cứ ngồi đi, tôi không quấy rầy hai người nói chuyện làm ăn chứ?”

Cô ngồi vào bên cạnh Lệ Tịnh Lương, đặt túi bánh ngọt lên trên đùi anh, trực tiếp phá hủy hình tượng cao quý cẩn thận tỉ mỉ của ông chủ Lệ ngay trước mặt Tống Lương Thần.

“Bánh ngọt?”

Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám, nổi bật lên dáng người càng ngày càng lung linh, bây giờ cô còn dán vào anh, thật đúng là có chút không đoan trang, nhưng mà...... Anh không ghét.

“Vừa rồi đói bụng, chợt muốn ăn bánh ngọt của cửa hàng này, sau khi em ăn xong thì lại nghĩ tới có lẽ anh cũng sẽ đói, cho nên mua thêm một phần đặc biệt cho anh.” Hạ Tuyền hả hê nói, “Anh không thích đồ ăn có đường, còn không mau cảm ơn em.” Cô chỉ chỉ vào khuôn mặt của mình.

Tống Lương Thần nhìn thấy một màn này liền lúng túng quay mặt ra chỗ khác, nhưng ngược lại Lệ Tịnh Lương rất chi tự nhiên cúi đầu hôn cô một cái, không thèm đợi anh mở miệng nói gì, Hạ Tuyền liền chủ động nói: “Em phải về nhà chăm sóc con rồi, hai người tiếp tục làm việc đi nhé, hẹn gặp lại.”

Cô khẽ nháy mắt với Tống Lương Thần, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều rất thanh tao nhã nhẵn, trước kia Tống Lương Thần đều rất tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng bây giờ lại không thể không tán thành lời nói của Lệ Tịnh Lương—— cô ấy đẹp hơn cô nhiều, cô thật sự không nên lo lắng Hạ Tuyền sẽ hiểu lầm cô và ông chủ Lệ.

Mấy ngày sau đó, Hạ Tuyền rất bận, cô vừa lo cho buổi biểu diễn thời trang đầu tiên của nhãn hiệu mình, vừa phải chăm sóc đứa bé, cho nên ngoại trừ mỗi buổi tối ân ái với chồng ra thì rất ít khi để ý những chuyện khác của Lệ Tịnh Lương.

Ông chủ Lệ cũng vô cùng bận bịu, anh rất hứng thú với bản kế hoạch của điện tử Ân Thượng, hai bên đã đạt thành thỏa thuận hợp tác, mấy ngày gần đây thường xuyên triển khai các cuộc họp để thảo luận về công việc của hai bên, anh cũng muốn tự mình đến khảo sát điện tử Ân Thượng một chút, xem xét sản phẩm của họ.

Những người phụ nữ đã từng làm việc chung với Lệ Tịnh Lương, ngoại trừ tuổi tác quá lớn ra, thì gần như rất khó để không nảy sinh tình cảm nam nữ với anh, Tống Lương Thần cũng không ngoại lệ.

Thật ra thì, tâm tư coi trọng sự nghiệp của Tống Lương Thần rất lớn, từ trước tới giờ đều cho rằng mình sẽ không nảy sinh tình cảm với đồng nghiệp, nhưng chờ tới khi cô gặp được người đàn ông còn hấp dẫn hơn cả công việc thì tất cả đã thay đổi.

Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay trái Lệ Tịnh Lương, tâm tình Tống Lương Thần hết sức phức tạp, điều này khiến cho cô hơi phân tâm khi tiếp đãi anh đến công ty.

Lệ Tịnh Lương nhận thấy điều này, rũ mắt nhìn xuống tay trái của mình rồi lại nhìn Tống Lương Thần.

Tống Lương Thần đỏ mặt, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi Lệ tổng, tôi chỉ là rất thích chiếc nhẫn của ngài thôi, muốn được biết là của nhãn hiệu nào.”

Lệ Tịnh Lương không chút để ý nói: “Tống Tổng cũng muốn kết hôn sao? Chiếc nhẫn là hàng thiết kế riêng, rất xin lỗi không thể nói cho cô biết là nhãn hiệu gì.”

“Không sao, không vấn đề gì.” Tống Lương Thần nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi tới nơi trưng bày sản phẩm một chút nhé!”

Lệ Tịnh Lương không nói gì, nhưng bước chân đã dời đến chỗ khác, Tống Lương Thần thở phào một hơi, cố đè sự rung động trong lòng xuống, bắt đầu mong ngóng bữa tiệc tối nay.

Tối hôm nay điện tử Ân Thượng sẽ mời Lệ Tịnh Lương một bữa cơm, sáng sớm anh liền gửi tin nhắn bảo Hạ Tuyền không cần chờ anh. Nhưng Hạ Tuyền lại cảm thấy ở trong những bữa tiệc xã giao kiểu này chắc chăn sẽ không ăn đủ no, cho nên vẫn chừa lại cho anh ít đồ ăn.

Ban đêm khoảng mười giờ, Lệ Tịnh Lương mới về đến nhà, Lệ Hạ đã ngủ, Hạ Tuyền vẫn đang thức, tựa vào đầu giường xem máy tính, phía trên là những bản thiết kế đa dạng của các nhân viên, cô sẽ tự mình đảm nhiệm phần người mẫu để có thể nâng cao độ nổi tiếng của nhãn hiệu một chút, mong rằng sẽ đạt được kết quả tốt.

Sau khi vào phòng, Lệ Tịnh Lương vứt áo khoác vào trong phòng giữ đồ, rồi lập tức đi đến bên cạnh giường, thân mật cọ vào cổ của cô cầu hoan, Hạ Tuyền bịt lỗ mũi nói: “Uống rượu ư? Mau đi tắm đi. Không phải em đã nói là không cho phép uống rượu rồi sao? Thật đúng là không biết nghe lời.”

Giọng Lệ Tịnh Lương khàn khàn nói: “Đây là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì? Trước tiên bây giờ đừng nói, tắm xong rồi nói sau.”

Lệ Tịnh Lương nhếch môi cười, tiếng cười trầm thấp hấp dẫn làm cho lòng người ngứa ngáy, Hạ Tuyền đưa mắt nhìn anh đi vào phòng tắm, liếc mắt nhìn ví tiền anh vứt ở bên người cô, trong lòng thắc mắc vì sao anh lại cầm theo ví tiền*, chẳng lẽ lại đi mua cái gì?

(*) Chắc tại anh toàn quẹt thẻ hoặc ra lệnh cho cấp dưới mua đồ nên không hay mang ví, ta nghĩ vậy, dịch đúng theo convert thì ra câu này.

Cô cầm ví tiền lên xem một chút, thấy bên trong ngoại trừ một số giấy tờ linh tinh ra thì còn có một tấm hình, đó là bức ảnh cô đặt làm màn hình nền máy tính, bức ảnh mà cô với anh chụp chung, không ngờ anh lại rửa ảnh và đặt ở trong ví, điều này cũng làm cho lòng cô ngọt như mật.

Rút tấm hình ra, bên dưới là một bức ảnh nhỏ của Lệ Hạ, cũng không biết anh cho bức này vào khi nào, người đàn ông này thật đúng là thâm trầm khó đoán.

Nhìn một loạt vẫn không thấy có dấu hiệu gì đặc biệt, Hạ Tuyền không thể làm gì khác hơn là đặt chiếc ví xuống rồi tiếp tục xem máy tính, nhưng còn chưa xem được bao lâu, thì trong phòng giữ đồ đã vang lên tiếng điện thoại di động, là tin nhắn, đến từ điện thoại của Lệ Tịnh Lương.

Nhớ tới mùi rượu trên người Lệ Tịnh Lương, Hạ Tuyền liền xuống giường đi tới phòng giữ đồ dọn dẹp quần áo cho anh, cũng đưa áo ngủ cho anh.

Cô vô cùng tư nhiên lấy điện thoại của anh từ trong áo khoác ra, vốn không định đọc tin nhắn của anh, nhưng trong lúc vô tình đã nhìn về phía ánh sáng phát ra từ trên màn hình, sau khi nhìn thấy tên người và tin nhắn trên đó, cô chợt dừng lại.

Tống Lương Thần?

【 Lệ tổng, tối nay cảm ơn. 】

...... Cảm ơn? Chỉ ăn một bữa cơm thôi thì cảm ơn cái vẹo gì?

Không hiểu sao, Hạ Tuyền chợt nhớ tới mẹ mình, cả đời này chuyện cô không thể chấp nhận nhất chính là phản bội, nhưng lý trí lại nói với cô rằng Lệ Tịnh Lương không phải loại đàn ông đó.

Cô để cho bản thân từ từ bình tĩnh lại, cầm áo ngủ đi tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa nói: “Áo ngủ của anh.”

Lệ Tịnh Lương mở cửa phòng tắm ra, cũng không đưa tay ra ngoài, cô đành phải tự mình đưa cho anh, nhưng ngay cả khi giẫm nhầm vào nước cô cũng không quan tâm, bởi vì hình ảnh trước mắt thật sự quá mê người.

Dáng người ông chủ Lệ có thể nói là hoàn mỹ, khuôn mặt ửng đỏ sau khi uống rượu càng bộc phát sự dịu dàng mê người, anh hơi mím môi, khẽ hất hắt cằm với cô, ý tứ rất rõ ràng là: tới đây.

Hạ Tuyền và Lệ Tịnh Lương cũng coi như là làm vợ chồng với nhau lâu ngày, đương nhiên biết được bây giờ anh muốn làm gì. Cô treo áo ngủ lên trên giá mắc, cởi quần áo ngủ ra đi tới chỗ anh, giẫm lên mu bàn chân của anh nói: “Trả lời em một vấn đề.”

“Hả?” Anh cắn cổ cửa cô, vô cùng dịu dàng.

“Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy.”

“Bởi vì......” Anh hơi lùi về phía sau, hình như rất khổ não, “Người làm nhà cái luôn muốn nói một ít chuyện không liên quan đến công việc, bởi vì muốn chặn họng cô ta, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là bảo cô ta đi uống rượu.”

“Anh có thể để cho Thủy Tu Tề uống thay anh.” Hạ Tuyền không vui nhấn mạnh.

Lệ Tịnh Lương thở dài: “Bản thân Thủy Tu Tề còn khó bảo toàn thân mình, người của công ty kia thật sự quá nhiệt tình.” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

“Em không tin với năng lực của anh lại không thể nghĩ được ra cách nào khác ngoài uống rượu để tránh thoát việc nói chuyện không liên quan với người khác.”

Hạ Tuyền xụ mặt xuống, né tránh sự đụng chạm của anh.

Lệ Tịnh Lương híp mắt lại, nhỏ giọng nói: “Thật thông minh.”

“...... Cho nên vì sao?” Cô không cam lòng.

“Rất đơn giản.”

“Đơn giản?”

“Chỉ một nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

“Anh muốn em, mau cho anh đi.”

“......”

Gần đây cô đúng là lạnh nhạt với chồng mình.

Nhưng...... Lệ Tịnh Lương vậy mà lại sử dụng loại phương thức này để cầu sự chú ý sao?

Hạ Tuyền véo mũi của anh, hừ nhẹ một tiếng nói: “Gần đây công ty của Diệp Hân bị em chèn ép rất kinh khủng, nếu như anh nhất định phải trở thành cái dạng này, vậy thì lập tức đàng hoàng làm một ông xã nhị thập tứ hiếu đi, nếu không......” Tay của cô chạm vào một chỗ nào đó ở phía dưới anh, hung ác nói, “Anh nhìn thấy sự lợi hại của em rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.